Đời trước Trình Hào sống hai mươi tám năm, hầu hết thời gian đều ở trong đội quyền anh, hằng ngày đều là huấn luyện, huấn luyện, tiếp tục huấn luyện, sinh hoạt không có gì nổi bật, nhưng không phải là bọn họ không có giải trí.
Bọn họ cũng sẽ lên mạng, xem ti vi, xem tiểu thuyết linh tinh, tuy rằng anh không tiếp xúc nhiều, nhưng đối với thứ như "Bàn tay vàng", cũng có hiểu biết.
Nhưng hiện tại anh cũng không xác định được có phải mình có bàn tay vàng hay không, lúc này anh chỉ có một loại cảm giác —— đói bụng, cũng chỉ muốn làm một chuyện —— ăn.
Thiếu niên kia liếc mắt nhìn cái đĩa đựng sandwich và sữa bò trước đó: "Tôi bảo Danny đưa đồ ăn cho anh rồi nhưng anh không ăn à?"
"Tôi ăn rồi." Trình Hào có chút lúng túng: "Dạ dày tôi khá lớn."
Đây cũng không phải là vấn đề về dạ dày lớn... Trên mặt thiếu niên kia lộ ra khiếp sợ, cậu nhìn Trình Hào một cái, lại từ bên trong góc cạnh giường lấy ra một hộp sữa bột, đổ từ bên trong ra một ít yến mạch.
Cậu trút yến mạch vào trong hộp cơm, bỏ thêm nước quấy một chút, đút từng muỗng từng muỗng cho Trình Hào.
Nước cậu thêm vào không phải nước nóng, mà là nước lạnh, yến mạch kia không hề mềm ra, đây là loại yến mạch có giá cả rẻ nhất...
Trình Hào có cảm giác như mình đang nhai bột gỗ.
Nhưng anh quá đói.
Một hộp cơm tràn đầy bột gỗ, không, là yến mạch, vậy mà một mình anh ăn hết sạch.
Anh cảm thấy mình khôi phục được càng nhiều khí lực, cảm giác suy yếu cùng đau đớn trên người cũng đã biến mất rất nhiều, sau đó lại... Đói hơn.
Cái hộp sữa bột đựng yến mạch sữa cũng còn không ít yến mạch...
Ánh mắt Trình Hào dán trên cái hộp kia: "Có thể cho tôi ăn thêm chút không?"
Thiếu niên kia chần chờ một chút, đổ hết yến mạch còn lại trong cái hộp kia ra, lại bỏ thêm chút nước, đút cho Trình Hào, một bên đút, một bên còn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bụng của Trình Hào.
Kỳ thực Trình Hào cũng rất kinh ngạc.
Ngay từ đầu, sandwich, sữa bò cùng gà rán còn chưa tính, một đoạn bánh mì dài kia không phải là thứ bánh mì chống đói mà anh từng ăn nhẹ trước đây ở Trung Quốc, ngược lại, nó phân lượng rất nặng, có thể đủ cho người một nhà ăn một bữa.
Yến mạch sau này càng không cần nói.
Các nhân sĩ giảm béo ở Trung Quốc, hai, ba muỗng yến mạch ngâm nước đương tương với một bữa cơm, mà vừa nãy thiếu niên kia đút cho anh một hộp cơm tràn đầy yến mạch.
Hộp cơm này rất lớn, lượng cơm anh ăn đời trước, ăn một hộp cơm yến mạch như thế khẳng định sẽ no.
Nhưng bây giờ, tất cả tất cả đều bị anh ăn, anh vẫn còn cảm thấy đói bụng.
Trình Hào lại ăn một muỗng yến mạch lớn, đưa tay ra nói: "Đưa hộp cơm cho tôi đi, tôi tự mình ăn."
Thiếu niên kia đưa hộp cơm cùng cái thìa cho Trình Hào.
Trình Hào cầm hộp cơm cùng cái thìa, nhanh chóng ăn, đang ăn, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên: "A a a!"
Trình Hào quay đầu, mới chú ý tới nơi phát ra âm thanh, là đứa bé con lai.
Đứa nhỏ này trợn lớn đôi mắt, nhếch to miệng phát ra một ít thanh âm khàn khàn chói tai, ánh mắt thì lại rơi vào hộp cơm Trình Hào đang cầm.
Lúc trước, Trình Hào nói chuyện với đứa bé này không nhận được phản ứng, liền biết đứa nhỏ này bị thiếu khuyết, sau đó anh nghe phía bên ngoài người nói "Người câm nhỏ", càng xác định điểm này.
Mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nó... Trình Hào biết đứa nhỏ trước mắt này, phải là một người bị điếc bẩm sinh hoặc là bị sau này. Nó không nghe được âm thanh, mới không có cách nào nói chuyện, bị người ta xem là người câm, nhưng thật ra dây thanh quản của nó không có vấn đề, cho nên khi nó đang tức giận hoặc là tâm tình kích động, cũng có thể phát ra âm thanh.
Về phần tại sao tâm tình kích động...
Động tác ăn yến mạch của Trình Hào dừng lại.
Anh đột nhiên nghĩ đến, sandwich cùng sữa bò lúc trước còn chưa tính, gà rán vốn là đồ ăn thiếu niên kia mang cho đứa bé này, kết quả bị anh ăn.
Không chỉ như vậy, anh còn ăn bánh mì, yến mạch của người ta cũng sắp bị anh ăn xong rồi...
Lúc này đồ ăn của nước Mỹ, so với những quốc gia khác thì tương đối giàu có, người nghèo có rất nhiều con đường có thể nhận được đồ ăn miễn phí, mà xuất phát từ các loại suy tính nên đồ ăn từ phía chính phủ phát ra đều là loại không thể bảo quản lâu dài.
Đồ ăn bảo quản trong thời gian ngắn, người nghèo lĩnh xong sẽ ăn vào bụng, đồ ăn có thể bảo quản lâu dài, bọn họ chắc chắn sẽ cầm đi bán.
Hai anh em này nếu như ở cùng cha mẹ, cha mẹ lại có công việc, vậy sẽ có nguồn thức ăn khác, mà trong cái gara này, không có vết tích sinh hoạt của người khác trừ bọn họ.
Hai người bọn họ, cho dù có cha mẹ, chắc chắn cũng là không thể ở chung với cha mẹ, bởi vậy hơn phân nửa dựa vào cứu trợ mà sống.
Mà mình... có lẽ đã ăn sạch đồ ăn nhà bọn họ rồi.
Trình Hào nhìn phần còn lại, chỉ còn một phần ba hộp cơm yến mạch, cảm thấy mình thật mất mặt trước hai đứa bé này.
"Tôi ăn đủ rồi." Trình Hào thả cái thìa xuống không ăn nữa, anh không biết hai người này có thể ăn phần yến mạch còn lại hay không, nhưng hiện tại anh chắc chắn không thể ăn.
"Không có chuyện gì, anh ăn đi, còn đồ ăn." Thiếu niên kia nói, cậu tìm kiếm trong các đồ vật ở xung quanh một trận, lại lấy ra một cái đồ hộp: "Tôi còn một hộp cá ngừ california."
"Tôi thật sự ăn đủ rồi." Trình Hào nói. Anh nhìn ra được, thiếu niên này giấu một chút đồ ăn ở nhà, nhưng chắc chắn không nhiều, nói không chừng cái hộp này là đồ ăn cuối cùng của bọn họ, anh cũng không thể ăn sạch đồ của người ta.
Thấy Trình Hào không ăn, thiếu niên kia mở đồ hộp kia ra, dùng cái thìa cẩn thận múc nửa hộp cá ngừ california ra, đặt ở trong hộp cơm.
Không, kỳ thực không thể xem như là cá ngừ california... Từ trong cái gọi là hộp cá ngừ california múc ra, tuyệt đại đa số đều là đậu tương.
Đây là một hộp đồ hộp xếp vào hơn nửa đậu tương, cùng số ít cá ngừ california.
Đồ hộp tỏa ra mùi vị có chút tanh, mà Trình Hào ngửi thấy được vẫn rất muốn ăn như cũ... Anh chỉ có thể dời sự chú ý của mình, tiếp lời cùng thiếu niên kia: "Cậu cũng là người Hoa phải không? Tôi tên Trình Hào, cậu tên gì?"
Thiếu niên kia trộn đậu tương cá ngừ california bên trong đồ hộp cùng yến mạch, đưa cho đứa bé kia, xong mới liếc mắt nhìn Trình Hào, lại cúi đầu, dùng tiếng địa phương nói: "Tôi tên Lâm Vũ Tầm."
"Cái nào vũ? Cái nào tầm?" Trình Hào hỏi.
Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi viết cho anh xem." Cậu nói, cầm một tờ báo cũ, dùng bút chì viết ba chữ "Lâm Vũ Tầm" ở chỗ trống.
Cậu viết chữ sai nét, chữ cũng viết không đẹp, hẳn là không đặc biệt học tiếng Trung, Trình Hào nói: "Tên của cậu rất êm tai, ý nghĩa cũng tốt."
"Vậy sao?" Lâm Vũ Tầm vui mừng nhìn Trình Hào.
"Đương nhiên!" Trình Hào khẳng định.
Lúc hai người nói chuyện, đứa bé con lai vẫn luôn ăn đồ hộp trộn yến mạch.
Trình Hào biết vật này ăn cũng không ngon, mà đứa nhỏ này ăn say sưa ngon lành.
Trình Hào hỏi: "Đây là em trai của cậu, nó tên là gì?" Đứa bé con lai này rất giống Lâm Vũ Tầm, nhưng nó rõ ràng có huyết thống người da trắng, đoán chừng là em trai cùng mẹ khác cha hoặc là cùng cha khác mẹ của Lâm Vũ Tầm.
Tại xã khu nghèo, hơn phân nửa trẻ con đều là gia đình đơn thân, bọn họ thường sống cùng mẹ, sau đó là anh chị em, thường thường không có cha.
"Nó tên Danny, không có tên tiếng Trung." Lâm Vũ Tầm nói, mới vừa nói xong, một hộp cơm liền đưa tới trước mặt cậu.
Yến mạch trộn đồ hộp, Danny ăn một nửa, còn lại một nửa không nhúc nhích.
"Cậu không ăn?" Trình Hào hỏi. Hiện tại anh đã cực kỳ hối hận. Nếu không phải Lâm Vũ Tầm mang anh về, cho dù anh thật sự có bàn tay vàng, không chừng cũng sẽ mất mạng, kết quả anh ăn sạch đồ ăn của Lâm Vũ Tầm...
"Tôi ăn ở trong trường học rồi." Lâm Vũ Tầm nói.
Trình Hào nhớ lại vài thứ trong trí nhớ Trình Cẩm Hạo.
Tại nước Mỹ, gia đình đứa nhỏ có thu nhập cực kỳ thấp, có thể miễn phí đọc sách, trường học còn cung cấp cơm trưa miễn phí thậm chí bữa sáng, nhưng ăn không ngon, Lâm Vũ Tầm lại đem gà rán trong trường học mang về, đủ để chứng minh gà rán rất ít khi được ăn trong trường học, là đồ ăn tương đối hiếm thấy.
Hơn nữa trường học tan học rất sớm, buổi chiều hai, ba giờ đã tan học, cho nên không có bữa tối, hiện tại Lâm Vũ Tầm hơn nửa là bị đói.
Cậu không ăn, hẳn là đồ ăn không đủ.
Trình Hào tính khuyên cậu ăn, nhưng nghĩ tới việc có lẽ đối phương chỉ còn lại chút đồ ăn này, cũng không khuyên nữa.
Đang xoắn xuýt, Trình Hào liền nghe được tiếng có người đập cửa cuốn bên ngoài.
Cửa cuốn bằng sắt, rất mỏng, nhẹ nhàng vỗ một cái có thể phát ra tiếng "Loảng xoảng loảng xoảng", chớ nói chi là người đang ở bên ngoài cũng không đập nhẹ nhàng, mà là dùng sức mà đập.
Thanh âm kia quả thực động trời.
Mà kèm theo tiếng phá cửa, còn có tiếng mắng người vang lên. Mấy lời mắng người đó Trình Hào nghe không hiểu như cũ, tình cờ có nghe hiểu, thì lại cảm thấy khó nghe.
Những người này mắng người, cũng thật lợi hại!
Đồng thời, giọng bọn họ cũng rất quen —— là người bắt nạt Lâm Vũ Tầm lúc trước trở lại, bọn họ đang phá cửa.
Sau khi mấy tên da đen bị anh dọa chạy, phỏng chừng tức không nhịn nổi, nên trở lại.
Sắc mặt Trình Hào khó coi, dường như ngay lập tức muốn rời giường đánh đuổi bọn người nọ, lại bị Lâm Vũ Tầm sắc mặt tái nhợt đè xuống: "Không nên quản bọn họ, lát nữa là không sao."
Lâm Vũ Tầm vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn hơn cả lúc nãy bỗng nhiên vang lên.
Cửa cuốn rất dễ bị đụng hư, Trình Hào nghe được âm thanh này, sắc mặt thay đổi, có chút phát sầu, may là lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng dội nước cùng tiếng mắng của phụ nữ: "Một đám chết tiệt, nếu như bọn mày lại phát ra tiếng động nữa, bà đây sẽ giết hết lũ chúng mày!"
"Bà điên rồi sao, tự nhiên dội nước vào bọn tôi!" Tiếng một thiếu niên người da đen vang lên.
"Đồ con lợn, cút!" Giọng của người phụ nữ vang lên, ngay sau đó là giọng nói của một người đàn ông: "Đám nhóc bọn mày, có phải bọn mày làm hư cửa nhà tao không? Tao đánh chết bọn mày!"
Lần này những thiếu niên người da đen kia không lên tiếng nữa, không chỉ có như vậy, tiếng đập cửa cũng mất.
Trình Hào hỏi: "Người mới vừa nói là ai?"
"Là dì Beverly cùng chủ nhà trọ." Lâm Vũ Tầm nói, nói xong, cậu liền mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Trình Hào muốn đi theo, nhưng nếu anh thật sự làm như vậy, không chỉ khiến vết thương của mình chậm lành, còn có thể lãng phí đồ đã ăn... Cuối cùng anh không xuống giường, cũng chỉ cất giọng nói: "Cậu cẩn thận một chút, đừng đi ra ngoài."
Dựa theo ký ức của Trình Cẩm Hạo, xóm nghèo buổi tối rất nguy hiểm.
"Tôi sẽ không đi ra." Lâm Vũ Tầm nói, cậu đúng là không đi ra ngoài, rất nhanh liền trở lại.
Mà sắc mặt của cậu, so với trước khi đi càng khó coi hơn.
"Làm sao vậy?" Trình Hào hỏi.
"Không có chuyện gì." Lâm Vũ Tầm nói, suy nghĩ một chút còn nói: "Cửa bị bọn họ đập hỏng, ngày mai sợ là không mở ra được."
Loại cửa sắt này nếu bị người ta đập biến hình, thì không thể mở ra được.
Đối với người có tiền mà nói, đây chỉ là một làm việc nhỏ, Lâm Vũ Tầm lại không có tiền... Cậu có thể đổi cửa mới sao?
Còn nữa... Cửa hỏng, ngày mai làm sao bọn họ đi ra ngoài?