Lần này đánh quyền là lần đầu tiên Trình Hào có cảm giác vui sướng tràn trề.
Lúc trước anh đánh quyền, có lúc sẽ khá uất ức, lúc đó ở phương diện kỹ xảo, anh hơn xa đối thủ, nhưng thể trạng đối thủ thể tốt, thân thể cường tráng, anh liền bị áp chế.
Mà ngày hôm nay không giống vậy.
Tuy rằng thoạt nhìn tay đấm người da trắng này có chút già dặn, nhưng cũng chỉ có cái mặt già, bắp thịt trên người cậu ta không sánh được với người trưởng thành, cân nặng cũng ngang cỡ Trình Hào, không nặng hơn được bao nhiêu.
Đang ở tuổi lớn, còn tiến hành lượng huấn luyện lớn, cân nặng muốn tăng cũng không dễ dàng.
Đồng thời, kỹ xảo người này rất tốt.
Cùng người này đánh quyền, Trình Hào có cảm giác ngang nhau, cũng có chút ngượng ngùng.
K thực anh đã hai mươi tám tuổi, trải qua rất nhiều thi đấu, hiện tại theo người ta đánh, khá giống như là đang bắt nạt trẻ nhỏ.
Kinh nghiệm đánh quyền mấy chục năm của Trình Hào, cũng không phải nói suông.
Đánh rồi đánh, thiếu niên người da trắng trước mặt có chút không vững vàng, lúc nắm đấm của Trình Hào vọt về phía cậu ta, cậu ta sẽ theo bản năng mà lùi bước tránh né.
Xuất hiện tình huống như thế, chủ yếu là do chịu đòn quá ít.
Trình Hào lại một lần nữa đánh ngã đối thủ xuống đất, thiếu niên da trắng kia tức giận bất bình bò dậy từ dưới đất, trên gương mặt già dặn, cuối cùng cũng coi như có vẻ thiếu niên.
Trình Hào nói: "Cậu rất tuyệt!"
Người này "Hừ" một tiếng, khập khiễng xuống đài.
Trình Hào cao hứng mà đi xuống dưới đài.
Ngày hôm nay anh dùng nắm đấm không nhiều, với năng lực hồi phục của anh bây giờ, phỏng chừng ngủ một giấc, thân thể đã tốt rồi.
Trình Hào vừa xuống đài, đã có người tới đưa hamburger cho anh.
"Trình, mời cậu ăn hamburger!"
"Trình, hôm nay cậu rất tuyệt!"
"Tiểu tử, ăn nhiều một chút!"
"Nhóc khả ái, cậu càng ngày càng cường tráng rồi!"
...
Trình Hào nhận lấy hamburger liền ăn.
Có tới mấy người đưa hamburger cho anh, anh ôm hết mấy hamburger vào trong ngực, ăn từng cái một.
"Mày không ăn no sao?" Tay đấm thiếu niên xoắn xuýt mà nhìn Trình Hào đang ở phòng nghỉ ngơi ôm một đống hamburger ăn ngấu nghiến.
"Đúng vậy, làm sao cậu biết?" Trình Hào thuận miệng nói.
Tay đấm người da trắng có chút sững sờ.
Trình Hào cũng mặc kệ cậu ta, tiếp tục ăn.
Mà vào lúc này, lão George cùng một người khác đi tới.
Thiếu niên da trắng kia chào hỏi với người đi cùng lão George ——người đi cùng lão George, là người đại diện của cậu ta.
Trình Hào không để ý đến tay đấm người da trắng và người đại diện của cậu ta.
Mặc dù anh biết các võ sĩ thời kỳ này, nhưng anh không biết nhiều về các võ sĩ cùng thời, mà trên căn bản thì các tuyển thủ có tiếng, anh đều có ấn tượng, mà tay đấm người da trắng trước mặt, anh hoàn toàn không có ấn tượng, bất kể là tên hay là tướng mạo.
Hơn nữa, người này không phải người nơi này, đánh một hồi rồi sẽ rời đi, sau này chưa chắc bọn họ sẽ xuất hiện chung.
Nhưng, thông qua lão George giới thiệu, anh cũng biết, tay đấm người da trắng, lại là người đứng thứ ba trong giải thi đấu quyền anh thiếu niên ở bang New York.
Chờ người này cùng người đại diện của cậu ta rời đi, Trình Hào lập tức nhìn về phía lão George: "Cái giải thi đấu quyền anh thiếu niên quốc gia, tôi có thể tham gia không?"
"Cậu đương nhiên có thể tham gia, nhưng phải nộp phí ghi danh." Lão George nói.
"Có tiền thưởng không?" Trình Hào hỏi.
Lão George nói: "Không có tiền thưởng, thế nhưng có huy chương."
Trình Hào: "..." Tranh tài như vậy tương đối gài bẫy.
Nhưng, tham gia tranh tài như vậy, cũng không phải là không có chỗ tốt, sau cuộc tranh tài, có thể tăng độ nổi tiếng, còn có thể được rất nhiều người đại diện quyền anh tốt tới ký kết, đương nhiên, những người đại diện quyền anh cũng sẽ mang theo tuyển thủ nhà mình ló mặt tại tranh tài, tổng thể mà nói, không khác cuộc thi tuyển tú vòng giải trí lắm.
Trình Hào đang suy nghĩ, lão George nói: "Quan trọng nhất là, tranh tài năm nay đã kết thúc. Mới vừa kết thúc."
Trình Hào: "..."
Lão George là người da đen, làn da của lão rất đen, râu mép lại hơi trắng, còn tóc tai... Được rồi, lão không có tóc, cạo đầu trọc.
Lão nhìn Trình Hào nói: "Lúc trước Carpenter tìm cậu, muốn làm người đại diện quyền anh cho cậu, kết quả cậu từ chối?"
"Đúng thế." Trình Hào nói.
"Tại sao?"
"Tôi không thể mặc kệ hai đứa em của tôi."
"Cậu không sợ từ chối rồi, sẽ không còn cơ hội như vậy nữa à?" Lão George hỏi.
Trình Hào nở nụ cười xán lạn: "Ông cảm thấy, tôi sẽ không còn cơ hội như vậy sao?"
Lão George cười rộ lên: "Cậu rất tự tin."
"Người nhất định phải tự tin." Trình Hào nói.
"Mà quá tự tin cũng không tốt, sẽ không chấp nhận được thất bại." Lão George nói.
"Thất bại là mẹ thành công, nó là chuyện tốt, có thể giúp tôi tìm được khuyết điểm của mình." Trình Hào dùng tiếng anh nói "Thất bại là mẹ của thành công".
Lão George có chút giật mình nhìn Trình Hào: "Thoạt nhìn cậu không hề giống người ở độ tuổi này... Trình, trước đây điều kiện trong nhà cậu nhất định rất khá đúng không?"
Trình Hào suy nghĩ một chút nói: "Đúng thế." Trước đây điều kiện gia đình Trình Cẩm Hạo rất tốt, chỉ là bản thân anh... Tuy nói khi còn bé nghèo quá, nhưng trước khi xuyên qua, anh đã dựa vào đánh quyền mà kiếm được rất nhiều tiền, trải qua cuộc sống trong nhung lụa.
Lão George nhìn Trình Hào một cái thật sâu: "Cậu đánh quyền, là muốn cái gì?"
"Tôi muốn vô địch thế giới." Trình Hào nói.
Lão George nói: "Câu trả lời của cậu thật là khiến người ta giật mình, bọn họ thường sẽ nói với tôi, bọn họ thích đánh quyền, hoặc là muốn kiếm tiền... Đương nhiên, tôi thích câu trả lời của cậu. Cậu có đồng ý ký kết với tôi, trở thành tay đấm của tôi không?"
Lão George đột nhiên tìm Trình Hào nói chuyện, Trình Hào liền có một chút dự cảm, lúc này rốt cuộc biết nguyên nhân.
"Chúng ta có thể đàm luận." Trình Hào nói.
Lão George dẫn Trình Hào vào phòng làm việc của lão.
Trình Hào cùng lão nói chuyện.
Yêu cầu của anh rất rõ ràng, chính là muốn ở cùng Lâm Vũ Tầm và Danny, ngoài ra hy vọng có thể thông qua thi đấu có được thu nhập cố định.
Lâm Vũ Tầm cứu anh, lại chung sống lâu như vậy, hiện tại anh đã đem cậu còn cả Danny xem là em trai ruột thịt của mình, anh sẽ không tách ra khỏi bọn họ.
Lão George đáp ứng tất cả.
"Carpenter không thể đáp ứng cậu, là vì hắn không ở nơi này, mà tôi ở nơi này, tôi còn có một cái sân huấn luyện ở đây, cậu có thể đến chỗ của tôi huấn luyện mỗi ngày." Lão George nói: "Thu nhập khi thi đấu của cậu, cũng có thể cho cậu toàn bộ."
Lão George đưa ra điều kiện cực kỳ tốt, Trình Hào giật mình nhìn hắn, hơi kinh ngạc.
Lão George nói: "Tôi không thiếu tiền."
"Tại sao ông phải làm như vậy?" Trình Hào hỏi.
Lão George nói: "Tôi muốn nói cho người khác biết, tôi có thể bồi dưỡng được một nhà vô địch thế giới hạng nặng, thì cũng có thể bồi dưỡng được người thứ hai!"
Trình Hào chờ lão George tiếp tục nói, nhưng lão George không lên tiếng, ngược lại là lấy ra một tờ giấy, ở phía trên viết một cái địa chỉ, bảo Trình Hào buổi sáng mười giờ qua đó.
Trình Hào đồng ý.
Rời khỏi phòng làm việc của lão George, ngay lập tức Trình Hào liền tìm nhân viên bán bảo hiểm Nick, hỏi hắn về chuyện của lão George.
Nick nói rất nhiều.
Thông qua Nick, Trình Hào mới biết lúc còn trẻ lão George rất thích đánh quyền, mà người có thiên phú như lão, lại lựa chọn làm người đại diện quyền anh, bồi dưỡng võ sĩ.
Lúc đó có nuôi dưỡng hai võ sĩ quyền anh cực kỳ lợi hại, hợp tác với bọn họ rất tốt, cũng kiếm được không ít tiền, nhưng mà sau đó lão cùng một tổ chức quyền anh xảy ra xung đột, cuối cùng hai võ sĩ kia, tất cả đều bị tổ chức quyền anh kia đào góc tường.
"Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng có một điều tôi biết, đó chính là sau khi bị phản bội, lão George thất bại hoàn toàn, cầm tiền tiết kiệm tới nơi này mở một quán bar." Nick nói.
Trình Hào biết một chút tình huống, không tán gẫu với Nick nữa
Thời gian không còn sớm, anh chạy về nhà.
Sau khi về nhà, Trình Hào thấy Danny đã ngủ say trên giường của anh, Lâm Vũ Tầm còn chưa ngủ, đang mở đèn đọc sách.
"Sao muộn như vậy rồi mà cậu không ngủ?" Trình Hào hỏi.
Lâm Vũ Tầm nói: "Ban ngày tôi ngủ rất nhiều, hiện tại không buồn ngủ."
"Cũng đúng..." Trình Hào vừa nói chuyện vừa cởi quần áo: "Tôi đi tắm, chúng ta đi ngủ sớm một chút."
Lâm Vũ Tầm không lên tiếng, cậu thấy bóng lưng Trình Hào, mặt không khống chế được đỏ lên, ánh mắt không nỡ rời khỏi người Trình Hào.
Cậu không biết vì sao mình lại như vậy, hẳn là... Trình Hào thoạt nhìn rất cường tráng, cho nên cậu hi vọng mình cũng có thể có được vóc người như vậy?
Tắm rửa xong, Trình Hào nói với Lâm Vũ Tầm: "Cậu biết không? Ngày hôm nay lão George tới tìm tôi, ông ấy muốn làm người đại diện quyền anh của tôi!"
"Ông ta đòi làm người đại diện?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
"Trước đây ông ấy là người đại diện, ông ấy đã từng bồi dưỡng được võ sĩ quyền anh rất lợi hại, so với Carpenter thì lợi hại hơn! Tôi ở cùng ông ấy, tốt hơn Carpenter nhiều!" Trình Hào nói.
Kỳ thực anh không biết Carpenter cùng lão George, ai giỏi hơn, nhưng lần trước sau khi anh từ chối Carpenter, Lâm Vũ Tầm có chút tự trách... Cho nên nhất định phải nói lão George giỏi.
Trình Hào nói mà mặt mày hớn hở, Lâm Vũ Tầm thì lại sùng bái mà nhìn anh.
Bị ánh mắt như vậy nhìn... trong lòng Trình Hào rất hưởng thụ.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là..."Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi!"
Trời càng ngày càng lạnh, tầng gác không thể nào giữ ấm... Trình Hào ngủ thẳng đến nửa đêm, liền bị lạnh tỉnh.
Cái chăn dày trong nhà đã đưa cho Danny, anh và Lâm Vũ Tầm chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, không trách lạnh như thế.
Lâm Vũ Tầm bên cạnh cuộn mình thành một đoàn, là tư thế ngủ của người không có cảm giác an toàn, Trình Hào suy nghĩ một chút, ôm người vào trong ngực.
Nhiệt độ Lâm Vũ Tầm có chút cao, cả người giống như cái lò lửa, ôm một người như vậy ngủ, nhất thời không lạnh chút nào.
Trình Hào xem như đã hiểu vì sao trước đây, những người trong đội quyền anh đều tâm tâm niệm niệm muốn ôm vợ ngủ... Đáng tiếc anh muốn lấy vợ, không biết phải chờ bao lâu.
Hôm sau, Lâm Vũ Tầm tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong ngực Trình Hào.
Cậu và Trình Hào đã từng ngủ chung trên một cái giường rất nhiều lần, nhưng chưa từng thân mật như vậy.
Cậu có chút không nỡ rời khỏi cái ôm của Trình Hào...
Lâm Vũ Tầm nhắm hai mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ.
Trình Hào không nghĩ nhiều như Lâm Vũ Tầm, chốc lát sau đã tỉnh, rón rén rời giường, sau đó làm điểm tâm.
Anh đói bụng.
Địa chỉ lão George đưa, cũng ở xã khu này, cách cũng không xa, nhưng Trình Hào sợ mình không tìm được làm trễ nải thời gian, cuối cùng chín giờ đã rời khỏi nhà.
Anh chạy bộ một đường, đi về phía địa điểm trên tờ giấy, cuối cùng tìm được một cái nhà nhỏ ba tầng có tường vây.
Bên ngoài nhà này có cánh cửa sắt, hiện tại đóng cửa.
Bởi vì thời gian còn chưa tới, Trình Hào liền quanh quẩn tại cửa, kết quả anh chỉ quanh quẩn một lát, liền có một người phụ nữ da đen mập rất mập tới mở cửa.
Nói chứ... Người lớn tuổi bên này, vô cùng nhiều người mập, đại khái là bởi vì tuy rằng người nơi này quá nghèo, nhưng lại không thiếu đồ ăn.
Nhưng, người phụ nữ này đặc biệt mập.
"Cậu chính là Trình mà lão George nói? Vào đi!" Người phụ nữ mập này mang Trình Hào vào.
Trình Hào vào phòng, liền bị kinh sợ.
Chính giữa tầng dưới cùng của căn nhà nhỏ ba tầng này, là một cái võ đài!
Trang trí như vậy, có thể nói là rất đặc biệt, cũng có thể nhìn ra lão George rất thích đánh quyền.
Người phụ nữ mập nói: "Lão George phải một lúc nữa mới xuống... Cậu ăn gì chưa? Có muốn tôi làm một chút đồ ăn cho cậu không?"
"Tôi đã ăn rồi... Nhưng có thể ăn thêm một chút." Trình Hào nói.
Nhà bếp cũng ở tầng dưới cùng, bên trái cái võ đài này, chính là nhà bếp cùng phòng ăn.
Trình Hào cùng người phụ nữ mập đi qua, sau đó liền thấy bà xé hai bịch bacon lớn thả vào trong nồi... Đó cũng đều là thịt!
Trình Hào có chút thấy thèm.
Người phụ nữ mập vừa chiên bacon vừa nói chuyện, Trình Hào thế mới biết bà tên là Arabella, là em gái lão George, ở cùng lão George, thuận tiện giúp lão George quản lý việc nhà.
Arabella làm bữa sáng rất phong phú, thịt rất nhiều, mà sau khi bà làm xong, lão George cũng từ trên lầu đi xuống.
Arabella chia bữa sáng làm ba phần, bên trong mỗi một phần bữa sáng, đều có một đĩa tràn đầy bacon, ngoài ra còn có bánh mì, mỡ bò, pho mát cùng một bát sa lát rau củ, còn có cà phê.
"Đường viên ở đây, cậu có thể tự mình bỏ." Arabella lấy ra một cái đĩa nhỏ để đầy đường viên, sau đó thả vào trong cốc cà phê của mình mười mấy miếng đường.
Trình Hào xem như là hiểu tại sao cốc cà phê của bà cạn như vậy, thì ra là vì để lúc thả đường viên, cà phê không bị trào ra.
Cũng không biết tại sao ăn như thế, lão George lại không mập...
Trình Hào đang nghĩ như thế, liền nghe lão George nói: "Arabella, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh không cần nhiều bacon như vậy!"
Ông ta nói xong, trút nửa đĩa bacon vào trong đĩa của Arabella.