Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 25: Chuyển nhà



Trình Hào vừa ăn, vừa đưa cho Lâm Vũ Tầm quần áo: "Cậu thay thử xem."

Lâm Vũ Tầm rất gầy, quần áo chỉ cần độ dài đủ, là không cần lo lắng cậu có mặc vừa hay không, mua quần áo vẫn rất đơn giản, Trình Hào dựa theo sở thích của mình chọn mấy cái.

Anh luôn luôn thích màu sắc tươi đẹp, lúc mua quần áo, chọn cho Danny đỏ thẫm cùng màu vàng, đến Lâm Vũ Tầm, khắc chế một chút, nhưng cũng chọn trang phục màu vàng cùng quần màu đỏ thắm.

Bởi vì trên tay không đủ tiền, cho nên tất cả quần áo, Trình Hào đều mua giá rẻ, nhưng dù như vậy, đấy cũng là quần áo mới.

Những năm này, tất cả quần áo của Lâm Vũ Tầm đều là từ mua từ cửa hàng đồ cũ, trước đây cha cậu từng mua cho cậu quần áo mới, nhưng chút quần áo này, cũng đều là màu xám xịt —— cha cậu cảm thấy được quần áo màu xám chịu được bẩn.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy quần áo mới như vậy, đẹp như vậy.

Lâm Vũ Tầm cầm quần áo mới còn đang tỏa ra mùi độc nhất, kinh ngạc đứng tại chỗ —— cậu cũng có thể mặc quần áo như thế sao?

Trình Hào lại nói: "Đi thay thử xem."

Lâm Vũ Tầm cầm quần áo, vào trong phòng ngủ thay.

Trình Hào thấy vậy, nói với Danny: "Cũng không biết anh trai em mặc quần áo như thế này nhìn có được hay không, ôi... Anh mặc chẳng đẹp gì."

Lúc Trình Hào mới vừa xuyên việt tới, phát hiện thân thể này của mình rất dễ nhìn, lúc đó còn từng khoe khoang, mà ngày hôm nay đi mua quần áo, anh bị đả kích.

Anh phát hiện có rất nhiều quần áo anh mặc không đẹp, còn nguyên nhân cũng rất đơn giản... Anh đen.

Mấy ngày trước, mỗi buổi chiều anh đều đi ra ngoài rèn luyện, mỗi lần rèn luyện đều ở dã ngoại, toàn bộ bại lộ dưới anh mặt trời, bị nắng ăn đen.

Ngày hôm qua người xem so tài có thể nhìn mặt đen của anh mà gọi nhóc khả ái, cũng rất lợi hại.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, mặc dù anh đen, nhưng còn trắng chán so với những người da đen kia, cho nên kỳ thực cũng vẫn được?

Trình Hào nói với Danny: "Danny à, bây giờ nhóc đã rất đẹp rồi, sau này đừng nên lớn lệch... Nếu sau này nhóc không lớn lệch, anh cảm thấy chỉ bằng khuôn mặt này của nhóc, là có thể làm mấy cô nhóc mê đến thần hồn điên đảo."

Danny căn bản không biết Trình Hào đang nói cái gì, nó nhìn Trình Hào, rồi nhìn cửa phòng ngủ.

Thay xong quần áo, Lâm Vũ Tầm từ bên trong đi ra.

Trình Hào là thẩm mỹ kiểu thẳng nam, phối hợp rối tinh rối mù, mà chất liệu quần áo anh mua cũng không quá tốt.

Vậy mà quần áo như thế mặc trên người Lâm Vũ Tầm, khiến Lâm Vũ Tầm như biến thành người khác.

Lúc trước, Lâm Vũ Tầm đều mặc quần áo rất rộng, mà lần này quần áo Trình Hào chọn, lại hết sức vừa vặn. Mà Lâm Vũ Tầm năm nay mười sáu tuổi, vóc dáng đang phát triển, còn có một đôi chân dài to.

Lúc này, Lâm Vũ Tầm không cúi đầu giống khi ở bên ngoài như ngày thường, mà ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú.

Trình Hào nói: "Thực sự là Phật dựa vào kim trang người dựa vào ăn mặc, cậu đổi quần áo khác thật là đẹp mắt!" Mẹ của Lâm Vũ Tầm cùng Danny cần phải rất đẹp, bằng không tướng mạo hai anh em bọn họ, cũng sẽ không xuất chúng như thế.

Lâm Vũ Tầm đỏ mặt, cảm thấy mình vô dụng —— chỉ cần nghĩ đến việc Trình Hào theo người ta đánh quyền, mới mua được quần áo này, cậu liền cảm thấy quần áo này quá nặng nề, làm cho cậu mặc không nổi.

Nhưng cậu ại không thể không mặc.

Trình Hào mua quần áo cho cậu, nếu cậu không mặc, Trình Hào có thể không vui không?

Trong lòng Lâm Vũ Tầm có đủ loại ý nghĩ, Trình Hào lại bắt đầu gọi cậu ăn cơm, lại nói: "Lâm Vũ Tầm, chờ mấy ngày nữa tôi được phát tiền lương tuần sau, chúng ta chuyển sang chỗ khác ở đi."

"Tại sao?" Lâm Vũ Tầm hỏi: "Nơi này rất tốt." Chủ yếu là nơi này tiết kiệm tiền, cái gara xe này của ngài Dampier, dù cho thêm vào hai đồng như hiện tại, tiền thuê mỗi tuần cũng chỉ tám đồng, đã là nơi ở giá rẻ nhất gần đây, nếu không phải nhờ dì Beverly, cậu không nhất định có thể thuê được.



Quan trọng nhất là, tiền thuê nhà như vậy cậu gồng gánh nổi, nếu đắt nữa, cậu không chịu nổi.

Trình Hào nói: "Nơi này quá không an toàn, ngày hôm nay tôi đi mua đồ về, bên ngoài đã có người ngó dáo dác, nếu như có thể, tốt nhất là chúng ta thay chỗ ở."

"Nhưng là..."

"Vấn đề tiền cậu không cần lo lắng, tôi có thể kiếm tiền!" Trình Hào lộ ra một nụ cười xán lạn với Lâm Vũ Tầm.

Lâm Vũ Tầm không muốn anh đi kiếm tiền.

Cậu muốn nói Trình Hào không nên đi đánh quyền, nhưng theo lý là cậu không biết chuyện này... Trong lúc nhất thời, trong cổ họng giống như bị tắc lại, làm cho cậu nói không ra lời.

Trình Hào lại nói: "Ngày hôm nay tôi đã xài hết tiền, thật không nên... Sau này chúng ta vẫn nên tích góp tiền, lúc đó chúng ta rời khỏi xã khu này, tìm xã khu khác cho cậu cùng Danny có thể lên học."

"Tôi đã lớn rồi, không cần đi học." Lâm Vũ Tầm không chút nghĩ ngợi nói.

"Cậu không muốn đi học?" Trình Hào kinh ngạc nhìn Lâm Vũ Tầm.

Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi không muốn đi học."

"Không phải cậu muốn kiếm tiền sao? Không đi học làm sao kiếm tiền?" Trình Hào hỏi.

"Hiện tại tôi có thể kiếm tiền." Lâm Vũ Tầm nói.

Trình Hào nghiêm túc nhìn Lâm Vũ Tầm: "Lâm Vũ Tầm, chúng ta cần phải đàm luận lại."

Trình Hào cảm thấy, mình nhất thiết phải tẩy não cho Lâm Vũ Tầm, để cậu thay đổi suy nghĩ hiện tại.

Anh thừa nhận, ở trên thế giới này, có mấy người không cần đọc sách, vẫn đạt được thành công, nhưng cũng không dễ dàng.

Bọn họ có lẽ là được lên tàu nhanh thời đại, ví dụ như thời kỳ này ở Trung Quốc, thì có một đám không có văn hóa gì, nhưng dám liều lại dám làm, nhanh chóng phát gia trí phú.

Bọn họ có vài người, bản thân được sinh ra vô cùng tốt, nắm giữ kiến thức cùng mối quan hệ rộng lớn, cũng nhờ vào đó thu được thành công, những người này gia thế vô cùng tốt, đương nhiên cũng có thể không có học lực.

Mà Lâm Vũ Tầm rất khó làm được như vậy, cậu không có bối cảnh gia đình tốt đẹp, vị trí của quốc gia bọn họ, cũng không giống như Trung Quốc hiện tại, đâu đâu cũng có kỳ ngộ.

Vào lúc này ở nước Mỹ, người nghèo còn không có học lực, trừ phi là giống như anh, coi đánh quyền là công việc, nếu không muốn nổi bật hơn mọi người quá khó khăn.

Lâm Vũ Tầm thông minh thì sao? Nếu như cậu không thể không làm lao động bận rộn để duy trì sinh hoạt, vậy cậu có thời gian học tập cũng sẽ thay đổi nhân sinh sao? Cậu chỉ có thể tầm thường cả đời.

Đời trước thuở thiếu thời, Trình Hào học tập chẳng ra sao, tất cả đều là huấn luyện, sau đó lớn tuổi, mới bình tĩnh lại có tâm tình đọc rất nhiều sách. Anh toàn đọc sách được bán chạy, cũng chỉ là tùy tiện đọc, nhưng vẫn nhớ không ít nội dung, ví dụ như có một quyển gọi là "Tôi sống ở tầng đáy", anh khắc sâu ấn tượng.

Quyển sách này viết về cuộc sống sinh hoạt của dân chúng nước Mỹ dưới tầng chót. Sách này, tác giả ẩn giấu thân phận cùng địa vị của mình, đi trải nghiệm cuộc sống của giai cấp tầng chót, sau đó liền phát hiện cho dù cô nỗ lực cỡ nào, đều chỉ có thể khó khăn duy trì sinh hoạt cơ bản...

Cho dù Lâm Vũ Tầm thông minh đi nữa thì thế nào? Nếu như cậu không thể rời khỏi xã khu này, không thể tiếp nhận giáo dục tốt hơn, thì sao có cơ hội triển lộ thiên phú của cậu?

"Nếu như cậu vẫn luôn làm công, như vậy chờ cậu trả tiền thuê phòng, tiền mua thực phẩm các loạ, mãi mãi cũng không tích góp được tiền, cậu mãi mãi cũng chỉ có thể sống cuộc sống như thế, không hề khác gì mọi người xung quanh. Mà nếu như cậu có thể học tập, cậu liền có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình. Cậu hẳn phải biết thu nhập của bác sĩ cùng luật sư cao cỡ nào, còn có người làm đầu tư, trình độ cao nhất của bọn họ, thậm chí có thể làm sụp đổ nền kinh tế của một quốc gia nhỏ." Trình Hào nói rất nhiều với Lâm Vũ Tầm.

Đời trước anh chuyên tâm đánh quyền, cổ phiếu cũng không biết mua, nhưng các ông lớn trong ngành đầu tư hoặc là Internet, đều đã nghe nói qua, lúc này cũng đưa ra chút ví dụ.

Trình Hào nói rất nhiều, mà Lâm Vũ Tầm cúi đầu, vẫn luôn không đáp lại.

Cậu biết Trình Hào nói đúng.

Nhưng cậu càng hiểu rõ, đọc sách phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền, bọn họ không có tiền.

Trình Hào vẫn luôn cân nhắc vì mình, Lâm Vũ Tầm lại không muốn nghe, cậu thay đổi đề tài: "Kỳ thực nếu phải thay đổi chỗ ở rất đơn giản, phía trên nhà này còn có tầng gác, chúng ta có thể đi thuê."



"Vẫn ở nơi này?" Trình Hào có chút chần chờ.

"Tiền thuê nhà của ngài Dampier chẳng hề đắt, quan trọng nhất là tầng gác kia ở phía trên tầng chỗ ngài Dampier ở, tương đối an toàn." Lâm Vũ Tầm thấp giọng nói, nói một lần tình tình của tầng gác kia.

Nghe Lâm Vũ Tầm nói xong, Trình Hào cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.

Căn nhà bọn họ ở có diện tích khoảng chừng chín mươi mét vuông, nó có tổng cộng ba tầng, phía trên ba tầng còn có một tầng gác thấp bé, tất cả những thứ này, toàn bộ thuộc về ngài Dampier.

Ngài Dampier không có công việc, hắn ở tại lầu ba, sau đó đem toàn bộ tầng dưới cùng cùng lầu hai đều chia làm hai phần, cho tổng cộng bốn nhà thuê, tầng gác trên cao nhất cũng cho thuê, mà hắn, dựa vào tiền thuê mà sống.

Tầng gác kia gắn liền với một cái ban công nhỏ, có tổng cộng ba phòng, tiền thuê nhà không thấp, người thuê trước bởi vì không trả nổi tiền thuê nhà, trước khi Trình Hào xuất hiện, mới vừa bị ngài Dampier đuổi đi.

Mấy ngày nay ngài Dampier táo bạo như thế, cũng có liên quan đến việc tầng gác vẫn chưa được chưa thuê... Tiền thuê tầng gác kia, mỗi tuần mười lăm đồng, không cho mướn được thì đại biểu thu nhập mỗi tuần của hắn sẽ bị giảm bớt mười lăm đồng.

"Vậy chờ qua mấy ngày, chúng ta liền đi thuê tầng gác." Trình Hào nói.

Lúc mới bắt đầu, anh có ấn tượng không tốt với ngài Dampier, dù sao khi đó ngài Dampier quá hung ác.

Mà sau đó phát hiện, tất cả người nơi này đều rất táo bạo, anh liền bình tĩnh.

"Bây giờ tôi có tiền." Lâm Vũ Tầm nói, cậu suy nghĩ một chút, liền tiến vào phòng ngủ, sau đó xẹt qua xẹt lại mấy chỗ khác nhau, móc ra không ít tiền, toàn bộ đều đặt trước mặt Trình Hào: "Tôi có tiền, chuyện anh muốn đổi nhà, chúng ta có thể đổi lập tức, anh không cần đi làm công."

Lâm Vũ Tầm giống như chuột nhỏ quản gia, hành vi tách giấu thật đáng yêu... Trình Hào đếm đếm những đồng tiền kia.

Tổng cộng 157 đồng.

Anh mới vừa đếm xong, Lâm Vũ Tầm lại lấy ra mấy đồng từ trong túi quần áo mình vừa mới thay, đặt ở cùng một chỗ, có 160 đồng.

Đổi thành nhân dân tệ trước khi Trình Hào xuyên qua, đại khái là bốn, năm ngàn, một tháng lương người bình thường.

"Kỳ thực tôi có rất nhiều tiền..." Lâm Vũ Tầm nói, cậu biết Trình Hào cho là cậu rất nghèo, nhưng trên thực tế, cậu có tích góp được một chút tiền.

Có lúc cậu tình nguyện ăn ít chút, cũng sẽ nghĩ biện pháp tích góp tiền.

Trình Hào: "..."

Ngày hôm nay anh mới vừa tiêu hết một hơi hai trăm đồng, thật sự không cảm thấy hơn 100 đồng rất nhiều...

Nhưng, có tiền này, bọn họ cũng không cần chờ mấy ngày nữa mới chuyển nhà, hoàn toàn có thể lập tức chuyển đi ngay bây giờ.

Trình Hào nói: "Cậu thật là lợi hại, có thể tích góp được nhiều tiền như vậy... Tôi đi tìm ngài Dampier, chúng ta lập tức chuyển nhà."

"Nhanh như vậy?" Lâm Vũ Tầm có chút sững sờ.

Trình Hào vỗ vỗ vai Lâm Vũ Tầm: "Tiểu Tầm à, tôi dạy cậu một chuyện, nếu chúng ta muốn làm chuyện gì, nhất định phải làm ngay lập tức, chỉ người có đầy đủ lực hành động, mới có thể thu được thành công."

Lâm Vũ Tầm suy tư, Trình Hào cũng đã cầm tiền, đi lên lầu gõ cửa phòng ngài Dampier.

Tuy rằng điều kiện cư trú của tầng dưới cùng ga ra không tốt, nhưng bởi vì giá tiền rẻ, cho thuê vẫn rất dễ dàng, so với đó, tầng gác không dễ cho thuê như vậy.

Ngài Dampier rất tình nguyện để cho Lâm Vũ Tầm cùng Trình Hào chuyển sang nơi khác thuê, nhưng có một việc phải giải quyết trước: "Cửa nhà tao! Bọn mày nhất định phải đổi cửa cho tao!"

Tác giả có lời muốn nói:

Cửa cuốn: Tại sao tôi hỏng lâu như vậy rồi, còn không sửa tôi?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.