Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 31



Cho nên, làm gì có chuyện thong dong bình tĩnh, không có hành động gì. Chẳng phải sau lưng lại lén lên kế hoạch mua nhà, gặp bố mẹ đấy sao?!

Còn có chuyện này nữa, nếu đến mời mẹ tôi, vì sao ngay cả ông bà nội tôi cũng muốn gặp cơ chứ?

Cuối tuần, trên đường về Vô Tích, tôi đặt câu hỏi từ sâu tận tâm hồn với Lâm Tự Sâm, xem anh có thể lấy ra được cái cớ nào.

Nhưng hiển nhiên tôi đã xem nhẹ trình độ mặt dày của tổng giám đốc Lâm rồi, mặt anh chẳng hề đổi sắc, như không có chuyện gì, trả lời tôi: “Đương nhiên là điều tra bối cảnh của bà Khương.”

“... Anh thắng rồi.”

Lâm Tự Sâm mỉm cười. Đi thêm một đoạn nữa, bỗng nhiên anh nói: “Là muốn ngắm nơi em lớn lên lúc còn bé.”

Tôi quay đầu nhìn anh.

“Còn có, ăn bánh nướng mà em tán dương tận trời kia.”

“Em không nói khoác đâu.” Tôi cố kiềm chế nụ cười: “Hai đồng rưỡi một cái, em mời anh ăn.”

Từ Tô Châu đến Vô Tích cũng không quá xa, hơn một tiếng đã đến nhà tôi. Đứng trong thang máy, bỗng nhiên tôi trở nên hồi hộp, cố gắng vắt hết óc để nhắc nhở anh những điều cần chú ý.

“Căn nhà này là do mẹ mua trước đây cho ông bà ngoại ở, sau khi họ sinh bệnh qua đời vẫn luôn để trống. Sau khi mẹ ly hôn thì chúng em mới chuyển đến đây. Cho nên trong nhà vẫn để rất nhiều ảnh của ông bà ngoại, nếu anh nhìn thấy thì đừng hỏi linh tinh nhé.”

Lâm Tự Sâm nới lỏng cổ áo: “Anh biết rồi, còn gì nữa?”

“Chắc không còn đâu.” Tôi trấn an anh: “Anh cũng đừng lo lắng quá, bình thường mẹ em không tiếp khách ở đây đâu, bà ấy có một hội sợ nhỏ, thường đón khách ở đó. Anh có ấn tượng rất tốt với mẹ nên bà ấy mới để anh đến thẳng nhà, đây đều là do bình thường em vẫn luôn nói tốt cho anh đó.”

“Cảm ơn em, quay về Tô Châu chúng ta sẽ quyết toán thù lao.”

Nhìn Lâm Tự Sâm hơi có vẻ hồi hộp, ngay cả bản thân mình nói đùa mà anh cũng không cười. Nhưng khi thang máy lên đến tầng nhà tôi, vừa bước khỏi thang máy, thế mà anh lại thả lỏng, lập tức trở nên nhẹ nhàng, nhàn nhã, thong dong hơn hẳn.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh mấy cái, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là thí sinh chuyên thi cử trong truyền thuyết đây sao?

Tôi nhấn chuông cửa, bên trong cửa nhanh chóng có tiếng bước chân vang lên. Cửa được mở ra, thế mà lại là chính mẹ tôi ra mở cửa. Rõ ràng là hôm nay bà cũng đã chuẩn bị trận địa để sẵn sàng đón địch rồi. Bà vấn tóc, mặc trang phục nghiêm túc, lại còn trang điểm nữa.

“Mẹ.”

“Chào dì Khương ạ.” Sau khi nghe thấy tôi gọi mẹ, Lâm Tự Sâm lập tức chào hỏi, đặt những quà tặng cầm theo trên tay xuống đất ở huyền quan.

Mẹ quan sát Lâm Tự Sâm từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ. Mẹ tôi là một người mê trai đẹp có thâm niên, hiển nhiên là diện mạo của Lâm Tự Sâm đã qua cửa rồi.

“Xin chào, cậu là Tiểu Lâm đúng không, khách sáo vậy làm gì, vào nhà ngồi đi.”

Mẹ đưa chúng tôi vào phòng trà để uống trà. Trong phòng trà có một cửa sổ sát đất, đối diện hồ Lễ, đưa mắt nhìn ra sẽ thu hết cảnh non sông tươi đẹp vào đáy mắt, trong nhà có trang trí thêm mấy bồn hoa xanh tươi, hương thơm nhẹ nhàng vờn quanh.

“Ngồi đi.” Mẹ tôi mời Lâm Tự Sâm ngồi xuống, “Ở chỗ tôi đây có bạch trà An Cát, Long Tỉnh Tây Hồ, hồng trà Nghi Hưng, cậu uống thứ nào?”

“Cảm ơn dì, hồng trà đi ạ, hình như cháu chưa từng uống loại này.”

Mẹ tôi gật đầu, lấy trà ra pha, các động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, rất có ý vị. Tôi nhìn mà ngây cả người, hơi nghi ngờ vào hai mắt mình. Phòng trà này của nhà tôi thường ngày chỉ để bài trí thế thôi, bình thường mẹ tôi ở nhà cũng chỉ tuỳ tiện hãm trà giống tôi thôi, bỗng nhiên hôm nay sao lại có quy trình liền mạch đến thế này? Không phải là mấy ngày gần đây bà ấy học đấy chứ.

“Con cũng uống hồng trà là được.” Tôi thật sự sợ chọn thêm một loại khác thì bà ấy sẽ lộ ra sơ hở.

Quả nhiên là mẹ tôi chẳng có lòng dạ nào mà pha thêm một loại khác, bản thân bà cũng uống hồng trà luôn. Trong hương trà quanh quẩn, mẹ tôi nhìn Lâm Tự Sâm chăm chú, giống như đang tìm kiếm dấu vết nào đó của cố nhân để lại.

“Hai mươi năm trước, tôi có may mắn được gặp cô cả nhà họ Thịnh một lần. Phong thái của cô Thịnh rất tuyệt, trên người cậu có bóng dáng của cô ấy.”

Lâm Tự Sâm buông ly trà xuống, cung kính nói: “Lần đầu tiên cháu nhắc tới Hi Quang với mẹ cháu, bà ấy cũng nói với cháu chuyện này.”

Mẹ tôi ngạc nhiên: “Lúc đó tôi và bố Hi Quang không một xu dính túi, phải dùng quan hệ mới vào được, sao mẹ cậu lại có thể nhớ rõ được?”

Lâm Tự Sâm nói: “Bà ấn có ấn tượng sâu sắc với chú dì, nói chú dì mặc quần áo gọn gàng, không kiêu ngạo, không luồn cúi, con gái xuất thân từ gia đình như vậy nhất định sẽ không tệ.”

Mẹ tôi lập tức nở nụ cười, cũng hơi cảm thán: “Nghe nói bà ấy vẫn luôn ở nước ngoài, bây giờ bà ấy sống ổn không?”

“Dần dần lòng cũng nhẹ nhàng hơn nên người cũng có da có thịt, nhưng phong thái vẫn như cũ.”

“Vậy là tốt rồi, về già rồi mới biết trong lòng bình thản còn quan trọng hơn bất kể thứ gì khác.” Mẹ nhấc chiếc ấm Tử Sa rót thêm trà cho Lâm Tự Sâm. Lâm Tự Sâm không dám từ chối, hai tay hơi nâng ly trà lên.

Đặt ấm trà xuống, mẹ tôi từ tốn nói: “Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu cho rõ xem tình hình là thế nào.”

“Mời dì cứ nói.”

“Bố Hi Quang có một người bạn cũ, vẫn luôn được ông ấy chiếu cố. Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến cậu, nhưng hôm trước gặp phải con trai mẹ nuôi Hi Quang, bỗng nhiên cậu ta chạy đến nói với tôi, cậu ta với cậu là bạn tốt, tất cả mọi chuyện đều là sai lầm của con gái người bạn cũ kia. Cậu ta nói ù ù cạc cạc một hồi, còn bảo tôi giấu mẹ cậu ta giúp. Hình như cậu ta cho rằng tôi biết chuyện gì đó, tôi cũng không tiện hỏi sâu nên hôm nay muốn trực tiếp hỏi cậu, đó là chuyện gì? Sao cậu lại có liên quan đến phía bên đó?” Mẹ tôi nhìn thẳng vào Lâm Tự Sâm.

Lâm Tự Sâm nghe thấy thế thì quay lại nhìn về phía tôi.

Tôi lặng lẽ siết chặt cái ly trong tay: “Con xin lỗi mẹ, có chuyện con quên vẫn chưa nói.”

Bấy giờ tôi mới nói một lượt chuyện Mã Niệm Viện giả làm con gái bố gửi lời mời thông qua Thiệu Gia Kỳ, khiến Lâm Tự Sâm bị tai nạn xe, không thể làm bác sĩ ngoại khoa.

Mẹ tôi càng nghe thì sắc mặt càng lạnh, cuối cùng bà hơi giận dữ, trách tôi: “Chuyện quan trọng như vậy vì sao con không nói cho mẹ biết ngay?”

“Chẳng phải con không muốn mẹ không vui đấy sao.” Tôi cúi đầu xuống, “Hơn nữa hình như càng lúc con càng không muốn quan tâm đến chuyện phía bên đó của bố, cho nên cũng không muốn nhắc đến cho lắm.”

“Nhiếp Trình Viễn càng lúc càng chẳng ra gì, mẹ biết rồi.” Mẹ lạnh giọng nói.

Sau một lúc lâu, nét mặt mẹ mới dần bình tĩnh lại, bà nhìn về phía Lâm Tự Sâm: “Bởi vì chuyện nhà tôi mà gây tổn thương cho cậu nhiều như vậy, tôi thật sự rất xin lỗi.”

Lâm Tự Sâm bật cười: “Dì à, chuyện này không liên quan gì đến dì và Hi Quang cả, ân oán trên đời, nếu cứ tính toán như vậy thì không bao giờ dứt cả.”

“Cậu là một người sáng suốt.” Mẹ tôi gật gật đầu rồi lại thở dài, “Cậu cũng thấy rồi đó, từ bé tính cách Hi Quang đã thế này rồi, không thù hằn, bẩm sinh đã mềm yếu. Tôi vẫn không quyết được nên để con bé yên ổn giàu có sống một đời hay để con bé thừa kế công ty trong nhà. Cho nên mới để con bé đi Tô Châu, cho nó đi xa một chút nhưng cũng không quá xa, nhìn xem tự con bé sẽ phát triển thế nào. Không ngờ lại được cậu hướng dẫn, ngược lại trong lòng lại có nhiệt huyết sự nghiệp hơn.”

Lâm Tự Sâm nói: “Dì quá lời rồi, cháu không làm gì cả, cũng không hướng dẫn gì cô ấy, tự cô ấy có suy nghĩ thế thôi.”

Mẹ tôi nhìn anh một cách nghiêm túc: “Hi Quang nói cậu muốn tôi đến Tô Châu hỗ trợ sao?”

Tôi ngồi bên cạnh vừa gặm hạnh nhân vừa gật đầu, chuyện này tôi cũng đã nhắc trước với mẹ, nếu không bỗng nhiên Lâm Tự Sâm đề nghị thì hơi đột ngột quá.

“Không phải là hỗ trợ, cháu muốn mời dì xuống núi kiểm soát toàn bộ, giúp Quang Tự và Hi Quang có chỗ đứng ổn định.” Lâm Tự Sâm nói một cách chân thành.

“Tôi đã nhàn rỗi nhiều năm, là người đã về hưu, ngày ngày chỉ uống trà với bạn bè, sao cậu lại nhớ đến tôi?”

“Dì vẫn còn trẻ và tài năng, về hưu là tổn thất của giới kinh doanh vùng đồng bằng Trường Giang.”

Hôm nay Lâm Tự Sâm khen tặng như thế trước đây tôi chưa từng được thấy. Tôi lén nhìn sắc mặt mẹ mình, nhìn có vẻ bà ấy rất hưởng thụ. Ừm, quả nhiên là ai cũng thích nghe lời bùi tai, kỹ năng này tôi phải học mới được.

Lâm Tự Sâm tiếp tục nói: “Thật ra thì lúc còn nhỏ cháu đã nghe ông ngoại nói, dì mới là người đưa ra kế hoạch sắp xếp sản nghiệp kinh doanh nguồn năng lượng mặt trời, đáng tiếc chú Nhiếp do dự nên bỏ lỡ thời kỳ bùng nổ mấy năm đầu. Sau đó mới nhảy vào nhưng thời cơ tốt nhất đã trôi qua. Dì nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn rộng mở, cháu vẫn luôn khâm phục.”

“Nếu thời cơ tốt nhất đã trôi qua, vì sao cậu còn muốn đến tìm tôi.”

“Chỉ là thời cơ tốt nhất trước đây đã trôi qua thôi, sau này còn có tiền đồ rộng lớn hơn nữa. Gần đây nhà nước cho ra một loạt chính sách, xu thế đã vô cùng rõ ràng, nhà nước sẽ không từ bỏ kế hoạch phát triển nguồn năng lượng mới, chỉ khác về sản phẩm sẽ tiêu thụ thế nào sau này. Phương pháp thì không giống nhưng phương hướng không thay đổi.”

Lâm Tự Sâm nâng tay lên, chủ động rót trà cho mẹ tôi, “Trước mặt dì mà nói những điều này không khác gì múa rìu qua mắt thợ, đương nhiên dì cũng coi trọng Quang Tự, nếu không thì dì cũng không cổ vũ Hi Quang nhận lấy cổ phần trong tay chú Nhiếp.”

Mẹ liếc mắt nhìn tôi một cái: “Ngược lại cái gì con cũng nói hết đây nhỉ.”

Tôi ngại ngùng nhét một miếng trái cây vào miệng mình.

Mẹ lại nhìn về phía Lâm Tự Sâm: “Cậu xem trọng ngành năng lượng mặt trời như vậy, vì sao không tự làm mà lại nhường tiền đồ như vậy cho người khác? Nếu có một ngày Quang Tự phát triển lớn mạnh, cậu sẽ không hối hận sao?”

“Tiền đồ thì ai cũng thấy được, nhưng muốn đi đến được bước đó, quãng đường ở giữa trăm cay ngàn đắng, sao lại có thể nói là nhường cho người khác được, vậy đương nhiên cháu cũng không hối hận.”

Trên mặt mẹ tôi có nét bất ngờ thoáng qua: “Cậu còn trẻ mà có thể suy nghĩ thấu đáo, triệt để như vậy thật không dễ.”

“Dì quá khen rồi ạ. Mời dì xuống núi là do còn cân nhắc thêm một chuyện nữa.” Lâm Tự Sâm nói, “Phía công ty bên này, vốn dĩ cháu định xây dựng một đội ngũ quản lý, bản thân cháu chỉ tham gia vào những quyết định quan trọng nhưng sẽ không can thiệp quá sâu vào nghiệp vụ. Nhưng hiện tại Hi Quang thật sự cảm thấy hứng thú, như vậy thì không giống nữa, trước mắt cô ấy còn có người ở đó để kiểm soát tình hình giúp cô ấy. Nếu không lòng người thay đổi, nếu trong đội ngũ quản lý không đồng lòng thì đối với Hi Quang hay sự phát triển của công ty trong tương lai đều bất lợi cả.”

Từ trước đến nay Lâm Tự Sâm luôn suy nghĩ chu đáo, nghĩ xa thế cũng không lạ, nhưng thế nào gọi là “hiện tại Hi Quang thật sự cảm thấy hứng thú"? Chẳng lẽ lúc đầu anh ấy bảo tôi nuôi anh ấy chỉ là nói đùa thôi à?!

Mà tôi cứ thế tự mình từng bước từng bước cắn câu?

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi, Lâm Tự Sâm vỗ về tôi trấn an: “Chỉ không muốn tạo áp lực cho em thôi, anh hi vọng em phát triển dựa theo mong muốn của mình.”

Tôi: “...”

… Về sẽ tính sổ với anh sau.

Mẹ nhìn chúng tôi anh anh em em, ý cười lóe lên trong mắt, nhưng nét mặt vẫn bình đạm như cũ: “Cậu nói với tôi những điều này không ảnh hưởng đến tôi được.”

“Đương nhiên.” Lâm Tự Sâm ngầm hiểu, anh lấy một phần tài liệu từ trong túi quà anh mang vào phòng trà, “Đây là điều kiện hợp tác cụ thể và kế hoạch khích lệ cổ phần*, mời dì xem qua.”

*Là kế hoạch khích lệ nhân viên bằng cổ phần công ty, cho phép nhân viên nòng cốt trở thành cổ đông trong công ty, cùng hưởng lợi nhuận với công ty.

Tôi há mồm trợn mắt, anh chuẩn bị từ bao giờ vậy?

Mẹ tôi thản nhiên nhận lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, chẳng mấy chốc đã xem xong, khi bà định cất lời thì bỗng nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Hi Quang, con đến nhà bếp lấy ít trái cây đến đây đi.”

?

Tôi nhìn trái cây trên bàn, cũng chưa ăn được mấy miếng, mẹ tống cổ tôi đi cũng rõ ràng quá đi?

“Con không được ngồi nghe sao?”

“Sợ con hướng về người ngoài.”

“... Con không thế đâu.”

Nói thì nói như vậy, nhưng mẹ đã lên tiếng, tôi cũng đành ngoan ngoãn đứng dậy xuống bếp cắt trái cây. Trong bếp, dì đang chuẩn bị đồ ăn trưa, tôi lần chần thấy thời gian cũng đủ rồi mới bưng trái cây quay lại.

Trong phòng trà, dường như hai người đã nói chuyện xong, hai người không nói chuyện gì, chỉ yên tĩnh uống trà. Nhưng vẻ mặt mẹ thì miễn cưỡng, Lâm Tự Sâm lại cười khổ, hình như cả hai người đều bị lỗ nặng…

Thế này là đàm phán thất bại đấy à?

Không đúng, không đúng, dựa theo hiểu biết của tôi về hai người họ, hai người họ đang diễn đúng không?

Trong nháy mắt, tôi bỗng thấy hai con hồ ly lớn nhỏ, sau khi đánh cờ xong vẫn còn nhàm chán, nhàn rỗi muốn chơi trò tâm lý chiến. Tôi cạn lời đặt đĩa trái cây xuống, hỏi họ: “Hai người nói chuyện xong rồi ạ?”

“Nói xong rồi.”

Sắc mặt Lâm Tự Sâm bình tĩnh lại, nghiêm túc nói với mẹ tôi: “Mọi chuyện của Quang Tự sau này nhờ cả vào dì.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.