Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 305: Ba người chơi cùng nhau đi.



“Thiếu gia...”

Yêu Nguyệt khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nhưng chỉ nói được nửa câu liền không nhịn được mà quay mặt đi.

Tôi có thể nhận ra được, lúc này Yêu Nguyệt đã thật sự có chút căng thẳng.

Hai má cô nàng đỏ bừng, thậm chí còn theo bản năng mà tránh né ánh mắt của tôi, hoàn toàn khác biệt với vẻ thoải mái bất cần đời, với vẻ cường đại và lợi hại của một nữ cường nhân một mình xông vào phòng tuyến kẻ địch đêm hôm đó.

Sự tương phản kỳ diệu này khiến trong lòng tôi dâng lên một loại tâm lý muốn đùa dai, càng muốn đùa giỡn với cô ấy thêm một chút nữa.

“Nếu không nói gì, vậy tôi đứng lên đây."

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng của cô ấy, nương theo cái cổ mà sờ đến xương quai xanh của cô ấy.

Yêu Nguyệt cắn môi, ánh mắt như nước nhìn tôi, rõ ràng đang rất căng thẳng, nhưng lại giả bộ tỏ ra quyến rũ nói: "Thiếu gia, cậu biết mà..."

Η

Bàn tay của tôi tiếp tục trượt xuống, nhẹ nhàng bao phủ bộ ngực no đủ của cô nàng, chỉ cách một lớp vải

mỏng mà xoa nắn hai cái, cảm thụ xúc cảm tràn ngập sự co dãn kinh người kia.

“Là như vậy sao?" Tôi cười hỏi.

“Ưm..." Yêu Nguyệt chỉ hừ nhẹ một tiếng, trong khoang mũi hơi có vẻ dồn dập.

Tay tôi lại trượt đến bên hông nàng, sau đó từ vạt áo mà chui vào bên trong, lướt trên làn da trơn mềm của cô ấy.



Vòng eo của cô nàng có vẻ hơi mảnh khảnh, nhưng cũng không phải là loại yếu đuối, hơn nữa làn da căng mịn, tựa như vừa sờ vào một khối ngọc mềm mại và trắng mịn vậy.

Thật sự rất khó tưởng tượng, cô ấy rõ ràng là một sát thủ có thực lực khủng bố, làm sao có thể trong nhiều năm huấn luyện và chiến đấu mà vẫn có thể bảo dưỡng làn da tốt như vậy được.

Tay của tôi ở bên trong lớp quần áo cô ấy theo vòng eo tiếp tục hướng lên phía trên, đột phá trở ngại của chiếc áo ngực, trực tiếp leo lên đỉnh núi cao, dùng sức nắm chặt khối thịt mềm mại và no đủ kia, cảm nhận được ngón tay của tôi đang bị lún sâu vào trong.

Lớn vậy sao...

Tôi hơi nhíu mày, không ngờ Yêu Nguyệt dáng người mảnh khảnh như vậy, lúc cô ấy mặc quần áo bên ngoài thì hoàn toàn không nhận ra bộ ngực lại to đến mức này.

Ngực lớn như vậy, lúc cô ấy làm nhiệm vụ hay chiến đấu chẳng lẽ không bị ảnh hưởng sao?

Trong lòng tôi tò mò suy tư, đồng thời bàn tay bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ xúc cảm tuyệt vời của cặp ngực no đủ và đầy đặn đang bị tôi bóp nắn đến biến hình kia.

“Thiếu gia...” Đôi mặt của Yêu Nguyệt nửa mở nửa khép, động tình nhẹ giọng hô lên một tiếng.

Ngón tay tôi lại nhẹ nhàng di chuyển, chạm đến quả nho nhỏ trên ngực cô ấy, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng đùa nghịch.

Yêu Nguyệt có vẻ như chịu không nổi sự kích thích này, thân thể mềm mại chợt run rẩy lên, trong cổ họng bắt đầu phát ra một tiếng hừ nhẹ, ngửa đầu lần nữa chủ động hôn lên miệng của tôi.

Trong lúc môi và răng giao lưu với nhau, tôi một bên

nhấm nháp cái lưỡi đinh hương của Yêu Nguyệt, một bên đưa tay vòng ra sau lưng của cô nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy, liền khiến cho nút áo ngực của cô ấy bung ra, sau đó ngay cả áo ngực cũng bị đẩy lên trên, làm cho bộ ngực của cô ấy hoàn toàn bại lộ ra ngoài không khí. “Á.....”

Yêu Nguyệt tỏ ra căng thẳng và ôm chặt lấy tôi, tôi thì hơi hơi cúi đầu, thưởng thức cặp nhũ hoa trắng như tuyết kia, dưới ánh đèn còn phảng phất hiện ra màu ngọc sáng bóng, vểnh lên no đủ, không có một chút tỳ vết nào, giống như một bánh ngọt vô cùng mỹ vị vậy, trên đỉnh của chiếc bánh còn điểm xuyết một viên anh đào màu hồng phấn trông vô cùng ngon miệng.

Xét về hình dáng của bộ ngực mà nói, trong tất cả những cô gái có quan hệ thân mật với tôi, Yêu Nguyệt chắc chắn xếp hạng nhất, cho dù là hình dạng, độ lớn nhỏ, độ mềm mại hay là độ co dãn, đều gần như hoàn hảo, làm cho người ta không nhịn được mà muốn chầm chậm thưởng thức một cách kỹ càng.

Tôi nắm lấy bộ ngực hoàn mỹ không tỳ vết của cô nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho khối thịt mềm mại kia ở trong lòng bàn tay tôi không ngừng biến hóa hình dạng.

Yêu Nguyệt khẽ cắn môi, giống như đang cố nén cảm xúc đang muốn rên rỉ thành tiếng trong lòng mình.

Tôi lại mỉm cười, trêu tức hỏi: "Sao rồi, đã chịu không

nổi rồi sao?"

Khuôn mặt của Yêu Nguyệt lúc này càng thêm hồng nhuận, trong đôi mắt như nước lại hiện lên một chút quật cường và không chịu thua, run giọng nói: "Sao là sao... sao có thể chịu không nổi chứ!”

“Vậy sao?"

Tôi tỏ ra buồn cười và nhìn cô nàng, bỗng nhiên cái đầu một ngụm ngậm chặt quả anh đào phấn hồng trên đỉnh nhũ hoa của cô ấy, sau đó hơi dùng sức mà mút

vào.

"Á!"

Yêu Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mà lớn tiếng rên rỉ, theo bản năng ôm thật chặt cổ của tôi, trực tiếp đem mặt của tôi áp sát vào bộ ngực mềm mại của cô ấy.

Tôi một bên mút vào liếm láp, một bên nắm lấy một bên ngực to lớn khác của cô ấy, tay miệng vận động cùng lúc với nhau.

Sự kích thích mãnh liệt này đã làm cho da thịt trên người cô nàng bắt đầu nổi lên một lớp ửng đỏ, thân thể mềm mại bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp trong miệng cũng không ngừng tăng nhanh, càng ngày càng trở nên dồn dập hơn.

“Thiếu gia, thoải mái quá..." Yêu Nguyệt vừa nói vừa rên rỉ, hai tay theo bản năng mà sờ khắp lưng tôi, dường như muốn đem tôi dung hợp vào cơ thể của nàng.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, quả anh đào nhỏ đang phủ đầy nước miếng của tôi đã sớm cứng lên, thoạt nhìn vô cùng dâm đãng.

“Còn có trò khác thoải mái hơn vậy nữa." Tôi khẽ cười và nói với cô ấy, sau đó bàn tay chậm rãi trượt xuống, chậm rãi luồn vào trong quần cô ấy.

Yêu Nguyệt theo bản năng mà kẹp chặt hai chân lại, nhưng lập tức lại nhẹ nhàng tách ra, trong ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự ngượng ngùng, căng thẳng và một chút chờ

mong.

Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, bàn tay thì không ngừng trượt xuống, vuốt ve cái bụng bằng phẳng không có chút thịt thừa của cô nàng, sau đó sờ đến khu rừng rậm thưa thớt kia, sắp chạm vào hang động thần bí nhất.

Nhưng đúng lúc này, lại bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Rầm rầm rầm...

Ngoài cửa phòng huấn luyện truyền đến giọng nói của Chu Thái Vi: "Thiếu gia, em có thể vào không?"

Sắc mặt tôi khế biến, bàn tay trong chớp mắt từ trong quần của Yêu Nguyệt rút ra ngoài, xoay người một cái liền đứng lên. Yêu Nguyệt cùng đồng thời thất kinh và đứng dậy, hai ba cái liền sửa sang lại quần áo của mình, nhưng sự ngượng ngùng và động tình trên khuôn mặt vẫn không thể lập tức tan biến ngay được.

Tôi nhìn Yêu Nguyệt một cái, họ khan hai tiếng, sau đó hộ: "Vào đi."

vao.

Cửa phòng được mở ra, Chu Thái Vi cất bước đi

Yêu Nguyệt dường như có chút chột dạ liền quay đầu đi, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Chu Thái Vi. Hành động khác thường này dường như càng khiến Chu Thái Vi cảm thấy nghi ngờ.

Chỉ thấy cô nàng nhíu mày nhìn Yêu Nguyệt, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

“Chuyện... chuyện gì vậy? Tôi không sao hết." Yêu Nguyệt lắp bắp trả lời, một bộ dạng có tật mới giật mình.

Chu Thái Vi nghi ngờ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ấy: "Sao mặt cô lại đỏ như vậy?"

"Có... có không? Có thể là do nóng quá.”

Yêu Nguyệt cười gượng hai tiếng, làm bộ lấy tay quạt gió, bỗng nhiên ý thức được biểu hiện của mình quá mức chột dạ, vì thế liền giả bộ không kiên nhân, hung tợn nói: "Lão nương muốn thế nào thì thế đó, liên quan gì đến cô hȧ?!"

Chu Thái Vi không nói gì thêm, chỉ là cười như không cười nhìn chằm chằm Yêu Nguyệt, cho đến khi Yêu Nguyệt cảm thấy mất tự nhiên mà quay đầu tránh đi ánh mắt của cô ấy.

Tôi biết Chu Thái Vi hẳn là đã đoán ra được cái gì đó, vì thế cười nói: "Được rồi, Thái Vi, em cũng đừng đùa cô ấy nữa."

Chu Thái Vi đầu tiên là che miệng cười khẽ, sau đó liếc tôi một cái, giọng nói có chút ghen tuông khế hừ nói: Cái này cũng gọi là bảo vệ sao? Hừ, đúng là có người mới, thì không thèm để ý đến người ta nữa rồi..."

lại.

Tôi nhất thời dở khóc dở cười, một tay kéo Chu Thái Vi

Chu Thái Vi khế kêu lên một tiếng, sau đó liền ngã vào trong lòng tôi.

Tôi ôm chặt vòng eo của cô ấy, bàn tay trượt xuống mông cô ấy, thuận thế vuốt ve hai cái, ở bên tai cô ấy khế cười nói: "Tiểu trợ lý nhà tôi ghen sao? Haha, không sao, thiếu gia hôm nay sẽ cho em biết anh để ý em có nào...” Trong lúc nói chuyện, bàn tay của tôi đã trượt đến

giữa hai chân Chu Thái Vi. Đôi chân dài dưới làn váy vừa trắng vừa thắng, khiến tôi yêu thích đến mức không chịu buông tay.

Chu Thái Vi nhẹ nhàng kẹp chặt hai chân lại, khiến bàn tay của tôi không cách nào tác quái, đỏ mặt ngửa đầu nhìn tôi, nhỏ giọng cầu khẩn nói: "Em sai rồi, thiếu gia, đừng... đợi buổi tối được không? Yêu Nguyệt còn đang ở bên cạnh nhìn đó."

“Sợ cái gì, Yêu Nguyệt cũng đâu phải người ngoài." Tôi lại cười hihi mà nói: "Cùng lắm thì ba người chúng ta cùng chơi với nhau thôi."

Yêu Nguyệt không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lại nhảy tới, cười háo sắc nói: "Được nha được nha, cùng chơi với nhau đi, tôi cũng muốn quan sát và học tập một chút." Chu Thái Vi tức giận lườm cô ấy một cái: "Cô tránh

ra."

"

Yêu Nguyệt lúc này đang ở trong trạng thái chột dạ, giống như đang yêu đương vụng trộm thì bị người vợ bắt gian ngay tại giường vậy, khi đối mặt với Chu Thái Vi liền bị vây trong tâm lý yếu thế, cho nên lúc này cô ấy mới không dám đấu võ mồm nữa, mà chỉ hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ mình không phục.

Còn tay của tôi lại tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi Chu Thái Vin

Không còn cách nào khác, vừa rồi bị Yêu Nguyệt làm cho ngọn lửa dục vọng trong người dâng lên, bây giờ vẫn còn chưa dịu xuống đầu.

Nếu Chu Thái Vi đã cắt ngang chúng tôi, vậy cô ấy phải chịu một phần trách nhiệm.

Chu Thái Vi thấy tôi muốn làm thật, lập tức trở nên luống cuống, dùng ánh mắt ngập nước nhìn tôi, tựa vào trong lòng tôi mà nhỏ giọng cầu xin: "Thiếu gia... em tìm anh thật sự có việc mà."

“Việc gì, em nói đi." Tôi cười nói.

Chu Thái Vi một bên đè lại cánh tay của tôi, một bên nhanh chóng trả lời: "Lý Hổ đã xuất viện rồi, đang ở phòng khách chờ gặp anh đó."

“Anh Hổ đã quay trở lại sao?"

Tôi hơi ngẩn người, chợt thu hồi bàn tay lại, cười nói: "Được rồi, vậy lần này tha cho em đó. Nói anh Hổ đến

phòng huấn luyện gặp tôi đi."

“Ừm, được rồi.”

Chu Thái Vi liền xoay người chạy trối chết, trước khi ra cửa còn hung hăng trừng mắt nhìn Yêu Nguyệt một cái.

Yêu Nguyệt không phục trừng lại, sau đó kéo cánh tay của tôi lại, nũng nịu quyến rũ nói: "Thiếu gia, vướng bận đi rồi, chúng tôi tiếp tục đi."

"Bop!"

Tôi vỗ một cái thật mạnh vào mông cô ấy, dở khóc dở cười nói: “Quậy cái gì, đang có chính sự mà."

Yêu Nguyệt tỏ vẻ uất ức mà bĩu môi một cái, thất vọng nhỏ giọng nói thầm: "Đáng tiếc thật, vất vả lắm mới tìm được cơ hội mà!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.