Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 287: Tôi tha thứ cho cô lần này.



Tôi không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn Hạ Đóa Nhi.

Hạ Đóa Nhi có chút chột dạ nên tránh đi ánh mắt của tôi, sau đó lại trừng mắt nói, "Tên họ Trần, anh nói lời này là có ý gì?"

“Không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy tình cảm bạn thân của các em rất tốt mà thôi." Tôi khẽ cười và trả lời.

“Hừ, âm dương quái khí!" Hạ Đóa Nhi hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, càng không biết tôi đã thông qua nhiều manh mối mà đoán được tâm tư của cô ấy đối với Giản Ấu Vi.

Đương nhiên, tôi cũng không muốn vạch trần cô ấy làm gì.

Nếu như thật sự vạch trần bí mật này của cô ta, nói không chừng tiểu nha đầu này có thể hận tôi thấu xương tủy, ít nhất không ngừng lại ở mức độ tức giận mà thôi.

Dù sao cũng là con gái của anh Hạ, nói đùa một chút thì được, nhưng tốt nhất vẫn không nên khiến quan hệ của hai người chúng tôi trở nên căng thẳng.

ý?"

Hạ Đóa Nhi trừng mắt nhìn tôi, hỏi: "Cho nên anh đồng

Tôi hơi ngẩn người ra, "Đồng ý cái gì?"

“Hứa từ nay về sau tuyệt đối không tiếp cận Vi Vi nữa,

cách xa cô ấy một chút!"

“À, thì ra em nói chuyện này."

Tôi nhấp một ngụm rượu, mỉm cười, "Tôi không đồng

ý."

“Anh... anh đang đùa tôi phải không?" Hạ Đóa Nhi tức giận, vòng qua bàn ăn muốn kéo áo tôi.

Tôi bưng ly rượu vội vàng nghiêng người tránh thoát, trêu chọc nói: "Cháu gái ngoan, cháu làm gì vậy, sao có thể động thủ với trưởng bối chứ?"

"A! Trần Thiên Vị, tôi liều mạng với anh!"

Hạ Đóa Nhi bị tôi làm cho tức giận, giống như một con sư tử nhỏ đang tức giận, liều mạng xông về phía tôi.

Ai ngờ tiểu nha đầu này bước chân không vững, mới vừa đi một bước liền chân trái xen vào chân phải, sau khi hét lên một tiếng thì thân thể cũng mất thăng bằng, thắng tắp bổ nhào về phía tôi.

Tôi vốn đang bưng ly rượu và ngồi trên ghế, trong lúc nhất thời né tránh không kịp, chỉ cảm thấy một vật thể mềm mại mang theo mùi thơm trực tiếp nhào vào trong lòng tôi, sức lượng của cú té ngã đó cũng làm thân thể tôi ngửa ra sau, trực tiếp từ trên ghế ngã xuống.

“Mẹ nó!”

Trong tiếng kinh ngạc của tôi, Hạ Đóa Nhi trực tiếp đẩy tôi từ trên ghế ngã xuống đất.

Lưng của tôi nặng nề ngã trên sàn nhà cứng rắn, truyền đến một cơn đau đớn, hai tay theo bản năng mà khép lại, ôm lấy thân thể mềm mại và thơm tho trong lòng, nhưng ly rượu trong tay tôi đã không còn vững nữa, miệng ly hơi nghiêng một chút, làm cho rượu trong ly cũng bị hất ra ngoài.

“Xuỵt!” Tôi hít ngược một hơi, là cảm giác bị đau. “Á!” Hạ Đóa Nhi thét lên một tiếng hết sức chói tai. Bởi vì rượu từ trong ly đổ ra vừa vặn rơi ngay vị trí phía sau cổ của cô ấy.

Lúc này tôi đang nằm trên mặt đất, Hạ Đóa Nhi nằm trong lòng tôi, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng không khí trong miệng và mũi của đối phương.

Tôi ngơ ngác nhìn Hạ Đóa Nhi gần trong gang tấc, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người cô ấy, khiến làn da trắng nõn mịn màng của cô ấy bao phủ một lớp ánh sáng

vàng nhàn nhạt.

Bởi vì tư thế này, tôi nhìn thấy rất rõ bộ dạng kiều diễm và đôi môi đỏ mọng ướt át của cô ấy, chiếc cằm nhọn, xương quai xanh gợi cảm, cùng với hai vòng tròn trắng nõn và khe núi sâu hun hút đang ấn đằng sau cổ áo kia.

Những giọt rượu đỏ sâm từ trong ly chậm rãi chảy xuống từ sau cổ của cô ta, một phần theo lớp da thịt trắng như tuyết chảy vào khe rãnh trắng nõn trên ngực, một phần khác thì theo cằm của cô nàng mà chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống mặt của tôi.

Biến cố đột ngột này khiến tôi và Hạ Đóa Nhi ngây ngẩn cả người, thời gian dường như đã đứng yên vào giờ khắc này.

Thân thể hai chúng tôi kề sát cùng một chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, đại não như trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào.

Cho đến khi những giọt rượu nhỏ xuống mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô, theo bản năng lè lưỡi liếm một cái, lúc này Hạ Đóa Nhi mới đột nhiên bừng tỉnh lại.

“Á!” Hạ Đóa Nhi phát ra tiếng thét chói tai, khuôn mặt chợt đỏ bừng, ở trong lòng tôi điên cuồng giãy dụa, "Lưu manh! Khốn kiếp! Biến thái!”

"Đừng đừng đừng... đừng la." Tôi vội vàng buông tay và buông cô ấy ra.

Hạ Đóa Nhi giãy dụa đứng dậy, vẻ mặt bối rối, phẫn nộ và luống cuống, sau khi đứng dậy, phản ứng đầu tiên của cô ấy là nhấc chân đá về phía tôi.

Tôi hoảng sợ, vội vàng tránh thoát sự công kích của tiểu nha đầu này, sau đó liền xoay người phản kích bằng võ mồm, “Cô bị thần kinh à, đá tôi làm gì?!"

"Ai cho ngươi liếm môi! Đồ biến thái!" Hạ Đóa Nhi hung tợn trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không cam lòng yếu thế, cãi lại: "Tôi liếm môi mình thì liên quan gì đến cô? Hơn nữa, rượu kia là từ trên người cô nhỏ xuống mà!”

“Là ngươi không cầm chắc ly rượu mà, còn làm đổ rượu lên người tôi!"

“Là do cô nhào tới nên mới đụng ngã tôi mà!"

Hai chúng tôi không ai nhường ai, trừng to mắt nhìn đối phương, ánh mắt ở trong không khí đụng vào nhau, giống như đang khơi dậy một tia lửa điện.

Một lát sau, tôi hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi ánh mắt, "Thôi quên đi, tôi thân là trưởng bối, sẽ không so đo với cháu gái của mình, lần này tha cho cô đó."

"Trần Thiên Vị! Ngươi đừng khinh người quá đáng nha! Có tin tôi cào nát mặt ngươi không?!" Hạ Đóa Nhi tức giận, giương nanh múa vuốt muốn xông tới.

Tôi trực tiếp đưa tay đặt lên mặt của Hạ Đóa Nhi, lợi dụng ưu thế chiều cao và chiều dài cánh tay để ngăn cô ấy

lại.

Hạ Đóa Nhi hổn hển kêu to, "Trần Thiên Vị, có bản lĩnh thì ngươi buông tay ra, tôi liều mạng với ngươi!"

Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía cầu thang truyền đến.

Tôi và Hạ Đóa Nhi lập tức sửng sốt, vội vàng nhanh chóng tách nhau ra.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Tiểu Nhiễm đang bước



nhanh từ cầu thang bên phòng khách đi xuống, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy làm sao vậy? Vừa mới xuống lầu đã nghe thấy mọi người la hét rồi?"

“Không có gì đâu, chị dâu." Tôi nhếch miệng cười cười, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lại nói: "Cô bé Đóa Nhi này muốn mời tôi uống một ly, ai ngờ không cẩn thận làm đổ rượu lên người mình."

"Hȧ?"

Tô Tiểu Nhiễm vội vàng bước nhanh vào phòng ăn, nhìn vết rượu đỏ trên cổ và trước ngực của Hạ Đóa Nhi, "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

“Không cần cô quan tâm." Sắc mặt của Hạ Đóa Nhi không chút thay đổi và hừ lạnh một cái, len lén trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó cầm lấy túi xách của mình và bỏ đi.

“Chờ một chút, cho dù phải đi, cũng nên tắm rửa và thay quần áo trước rồi mới đi chứ." Tô Tiểu Nhiễm nói với bóng lưng của Hạ Đóa Nhi.

“Nhìn thấy các ngươi đã thấy phiền rồi, còn không bằng trở về trường học mới tắm rửa."

Hạ Đóa Nhi cũng không quay đầu lại, lập tức rời đi. Trong phòng ăn, chỉ còn lại tôi và Tô Tiểu Nhiễm.

Tô Tiểu Nhiễm kinh ngạc nhìn cửa biệt thự thật lâu, sau đó mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, thần sắc buồn bã và thở dài một cái.

Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy, không khỏi tò mò hỏi: "Hạ Đóa Nhi vẫn luôn tỏ thái độ này với chị sao?"

Tô Tiểu Nhiễm sửng sốt, sau khi ngồi xuống khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

“Vậy chị cũng không tức giận sao?" Tôi lại hỏi.

“Không tức giận." Tô Tiểu Nhiễm lắc đầu, dịu dàng cười nói: "Đóa Nhi tuy bên ngoài có vẻ ngang ngược và kiêu ngạo, nhưng nội tâm thật ra hết sức mềm mại và

lương thiện. Hơn nữa, sau khi mẹ ruột của cô bé qua đời, cha của mình lại rước một người phụ nữ không lớn hơn mình bao nhiêu về nhà, nên cô ấy oán hận tôi là chuyện bình thường."

Nhắc đến chuyện này, tôi liền không khỏi nổi lên chút lòng hiếu kỳ, do dự mãi mới dám hỏi: "Chị dâu, chị có thể kể chuyện của chị và anh Hạ cho em biết không?"

Tô Tiểu Nhiễm nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cười nói: "Nếu anh Hạ vừa rồi không tránh cậu, vậy cũng không có gì phải giấu cậu hết. Nhưng thật ra cũng không có gì để nói, đơn giản chỉ là anh Hạ có ân tình với tôi, nên tôi muốn lấy thân để báo đáp cho anh ấy mà thôi."

Tôi nghi hoặc nói: "Nhưng với tính cách của anh Hạ, hẳn là sẽ không chấp nhận phương thức báo ân này mới phải."

“Cậu nói không sai!"

Tô Tiểu Nhiễm gật đầu, nhẹ giọng nói: "Khi đó mẹ của Đóa Nhi đã qua đời nhiều năm, nhưng lão Hạ vẫn chưa thoát khỏi đau khổ, cả ngày sống trong vô tri vô giác, sống

mơ mơ màng màng. Đóa Nhi cũng hết sức đáng thương, ngoại trừ tiền ra thì không có được chút ấm áp nào, giống như cả cuộc đời đều vô cùng u ám. Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, suy nghĩ nên dứt khoát gả cho lão Hạ, tận tâm chăm sóc hai cha con bọn họ, coi như là báo đáp ân tình của lão Hạ đối với nhà chúng tôi.”

"Ngay từ đầu lão Hạ thật sự cũng không muốn, nhưng trải qua sự khuyên bảo của tôi, ông ấy cũng cảm thấy không thể tiếp tục suy sụp như vậy nữa, ít nhất nên cho Đóa Nhi một gia đình hoàn chỉnh. Hơn nữa tính cách của tôi và mẹ của Đóa Nhi cũng có chút giống nhau, anh ấy cảm thấy có lẽ tôi có thể bù đắp cho tình cảm nhớ mẹ của Đóa Nhi, cho nên mới đồng ý."

“Ai ngờ chúng tôi lại biến khéo thành vụng, hành động này không chỉ không thể bù đắp cho Đóa Nhi, ngược lại còn khiến Đóa Nhi sinh lòng oán hận."

Tô Tiểu Nhiễm cười khổ một tiếng, lại tiếp tục nói: "Tôi đã cố gắng bồi đắp quan hệ với Đóa Nhi, nhưng đến bây giờ vẫn không thể thành công. Bây giờ ngâm lại, quả thật lúc tôi tôi đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi, tôi không nên dùng cách thức gả cho lão Hạ để báo đáp ân tình của anh ấy, ngược lại còn khiến cho quan hệ của bọn họ không được tốt, cũng may là hiện tại quan hệ của hai cha con bọn họ cũng đã hòa hoãn được một chút, lúc này tôi mới cảm thấy an tâm hơn.”

"Lão Hạ nói giữa chúng tôi không phải là tình yêu, đó là sự thật. Tôi đối với lão Hạ từ đầu đến cuối chỉ là lòng cảm kích, còn anh ta đối với tôi cũng không phải cảm xúc trai gái với nhau, mấy năm nay tình cảm của hai chúng tôi giống như tình thương của người thân trong gia đình nhiều hơn."

Tô Tiểu Nhiễm nói xong, bỗng nhiên liếc tôi một cái,

bưng ly rượu lên nói: "Trần Thiên Vị, cám ơn cậu!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.