Sau một tháng điều trị, Bà Bình cuối cùng cũng được xuất viện.
Đêm tối kéo xuống, trên chiếc giường thân thuộc, ba đứa trẻ to xác nằm cạnh người phụ nữ trung niên.
Chị Hai mở lời: "Ba anh em mình nằm cạnh mẹ thế này giống như quay về lúc bé ấy nhỉ? Hoài niệm ghê, thời gian trôi nhanh quá."
"Thật tốt, chúng ta còn được nằm cạnh mẹ như thế này, Quý Hân cũng về nước rồi nhà chúng ta lại đông đủ." Anh Cả nhướm mày trán đã nhăn nheo những nếp nhăn, khuôn mặt thanh niên hồi nào qua bao nhiêu năm lo toan cho gia đình cũng biến thành khuôn mặt của ông chú: "Mà út này, bên ấy em sống thế nào sao ít khi gọi điện về thế?"
Lần đầu tiên được hỏi thăm, Quý Hân kinh ngạc, cô cười nhẹ: "Em đã trải qua rất nhiều chuyện mà cả đời cũng không thể quên được."
"Chuyện gì vậy? Kể chi tiết cả nhà nghe."
"Em đã suýt chết ba lần."
Quý Hân ngập ngừng, đôi mắt đen nhìn vào khoảng không vô định, hít một hơi lấy dũng khí, nói tiếp: "Lần đầu tiên, vì áp lực môi trường học hành nên em đã đi đến hồ... may thay có người đã đến lôi em ra khỏi cơn ác mộng ấy. Lần thứ hai em gặp bốn tên trộm, chúng đòi h.i.ế.p rồi giết em. Em không thoả hiệp nhảy từ tầng hai xuống tự vẫn cũng may có người đã đỡ em. Lần thứ ba trên chuyến tàu ra biển bị lũ cướp đánh úp, em vô tình rơi xuống biển bão bị sóng đập không biết đã ngớp ngoải bao nhiêu lần, bao nhiêu lần tưởng như nhìn thấy bố hiện về, lúc kiệt sức mất hết hy vọng thì lại may mắn được cứu vớt."
Không khí lạc vào khoảng lặng, chẳng một ai lên tiếng hay nói đúng hơn là bị cơn sốc ép họng không thốt nên lời.
"Tất cả vận may của em là do một người đem lại, ba lần cứu em đều cùng một người." Quý Hân cười khan, nhớ lại chặng đường dài, kể với tâm thái an nhiên nhưng khoé mắt đã đỏ từ lúc nào:
"Lần đầu tiên, người đó dùng sự ấm áp, dịu dàng đưa em vượt qua căn bệnh trầm cảm. Lần thứ hai, người đó lấy thân mình đỡ đạn cho em, mất máu trầm trọng cũng gượng dậy bảo vệ em đến cùng. Lần thứ ba, người đó mất ăn mất ngủ giục dã cho người đi tìm em, lúc thấy em thì gào khóc thương tâm gọi tên em đến độ ngất xỉu về sau còn để lại bệnh tâm lý."
"Tạ ơn trời, con về nhà an toàn." Khuôn mặt nhăn nheo của bà Bình đã giàn giụa nước mắt, bà kéo Quý Hân vào lòng ôm chặt.
Chị Hai oà khóc như đứa trẻ xúm vào ôm cùng, vừa xót vừa thương mà cũng vừa bực, trách mắng: "Huhu sao bây giờ em mới kể, áp lực như thế thì về đi còn ở lại làm gì? Cái con ngốc này ai cần em liều mạng."
"Em đã vất vả rồi, về được nhà là tốt, chuyện khác không quan trọng." Anh cả vòng cánh tay rộng lớn bao bọc trọn ba người trong lòng, đôi mắt cương nghị của anh bao nhiêu năm lãnh đạm cũng rơi lệ.
Quý Hân chính giữa mắt ướt nhoè nhưng khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Cả nhà bốn người cứ như thế ôm nhau thật lâu, mãi sau anh cả mới trầm giọng hỏi: "Thế người đó là ai?"
"Là người luôn âm thầm nhờ y tá đưa cơm đến cho mẹ."
Chị hai trợn tròn mắt kinh ngạc hét lớn: "Làm nhiều việc như thế không phải yêu thì còn gì nữa, cậu ta trông thế nào?"
"Rất đẹp trai, tuấn tú, hiền lành, tốt bụng." Bà Bình trả lời thay Quý Hân: "Mẹ đã nhận ra cậu ấy thích Quý Hân nhà mình ngay từ lần đầu gặp mặt rồi chỉ là không ngờ lại sâu đậm thế."
"Mẹ gặp rồi ạ? Thế hôm nào út mời cậu ấy đến nhà ăn cơm đi. Nhà mình cũng phải cảm ơn cậu ta đàng hoàng."
Nhận được cái vỗ vai của anh cả, Quý Hân hai mắt sáng rực. Cô chợt nhớ ra một chuyện, chạy lon ton lấy túi lôi từ trong một xấp tiền đặt vào tay anh cả: "À lúc trước là Thiên Duy trả tiền viện phí cho mẹ nên giờ em gửi lại anh chị tiền ạ."
"Không, em trả cậu ấy đi, đâu thể nhận hết thứ này đến thứ khác được, với cả số tiền lo cho mẹ cũng không nhỏ."
Anh cả nét tiền vào túi Quý Hân liền bị cô chặn. Quý Hân giơ điện thoại hiển thị số tài khoản, hồn nhiên đáp: "Anh chị cứ cầm đi ạ, số tiền Thiên Duy cho em tiêu vặt còn nhiều hơn chỗ ấy."
Cả nhà nhìn số tài khoản trên 12 chữ số, há hốc miệng sốc ngã ngửa. Chị hai tức giận tét mạnh vào lưng cô, gầm rú: "Quý Hân em dám lợi dụng tình cảm của cậu ấy để đào mỏ à. Đào thì đào vừa vừa thôi chứ, chị mày làm giám đốc gần nửa cuộc đời cũng chưa tích được nhiều thế. Tiêu vặt cái nỗi gì tiêu sản thì có."
Quý Hân oan ức giải thích cỡ nào cũng không ai tin, ngay hôm sau Thiên Duy đã bị triệu tập gấp.
***
Trên bàn ăn, Thiên Duy Quý Hân ngồi khép nép đối diện với ánh nhìn chằm chằm của 5 bậc phụ huynh.
Đang trong khoảng thời gian gay cấn, điện thoại Thiên Duy đổ chuông liên hồi, hắn xin phép ra ngoài nghe điện thoại vậy là Quý Hân phải ngồi bơ vơ.
Thiên Duy vừa đi cả nhà nháo nhào xì xầm to nhỏ như cái chợ.
"Khiếp thật, con chưa từng thấy ai đẹp trai đến ná thở vậy luôn, tưởng ngôi sao nào chứ?"
Thấy chị hai khen người khác, anh rể bĩu môi nhăn mặt chen vô: "Đẹp trai quá như vậy mới đáng lo, cưới về suốt ngày nghĩ cách giữ chồng có phải mệt không? Cứ như anh, đẹp trai vừa đủ là tốt nhất. Anh thấy cô út không xứng với cậu ấy đâu."
Quý Hân 🙂: "Ủa anh..."
"Chú không thấy cách cậu ấy chăm sóc Quý Hân trên bàn ăn à? Cái dáng vẻ yêu cô út nhà mình đến mê mẩn hiện rõ ra mặt thế mà không nhìn ra thì đúng là mù, nên không cần lo cái đó." Chị dâu nói phụ hoạ: "Cái đáng lo là gia đình cậu ta quá giàu, cậu ta tài giỏi lại là con một. Dù cậu ta yêu cô út thì chắc gì bố mẹ cậu ta đã chấp nhận. Gia đình chúng ta cũng thuộc dạng khá giả nhưng so với gia đình người ta thì khác gì tép riu. Thôi tốt nhất là nên kiếm người nào bình thường yêu cho dễ thở. Mà đúng là vi diệu, sao cô cưa đổ người ta hay vậy không phải dùng ngải đấy chứ?"
Quý Hân 🙂: "Ủa chị..."
Anh cả xoa huyệt thái dương nhìn cái vẻ ngốc nghếch của em gái mình, nghiêm túc nói: "Anh hỏi thật, mày có bỏ bùa thằng bé không thế?"
Quý Hân méo mặt, bực tức hét lên: "Em là em gái mọi người đấy, phải có chút niềm tin vào em chứ?"
"TIN THẾ QUÁI NÀO ĐƯỢC." Cả nhà đồng thanh.
"23 tuổi đầu chưa có một mụn tình yêu, tính cách thì hâm hâm ngố ngố rồi từ đâu lôi ra tên nhà giàu vừa đẹp trai vừa tài giỏi bảo bạn trai mình, ánh mắt cậu ta còn ngây dại nhìn mày như thế. Không phải mày bỏ bùa nó thì chỉ có thể là mày bỏ bùa nó hai lần. Hoặc nếu không phải mày bỏ bùa nó hai lần thì chắc chắn là mày cho nó ăn ngải."
"Đúng thế, đi du học, học gì không học lại học chơi bùa chơi ngải. Mẹ nghĩ con lên chùa đi tu đi cơ may còn giải được nghiệp."
Gân xanh nổi đầy mặt Quý Hân, oan ức trồng oan ức, tức muốn ói máu (nếu có nắm lá ngón ở đây mị sẽ ăn cho chết ngay không còn lưu luyến gì nữa - trích văn học)
Bên trong gia đình bàn kế hoạch giải cứu Thiên Duy hăng hái, bên ngoài hàng xóm cũng túm tụm xôi nổi bàn luận. Cả nhà bị tiếng động thu hút ngó ra hóng hớt đã thấy đoàn xe đen sang trọng đậu trước cửa.
"Ơ vị nguyên thủ quốc gia nào đến huyện mình à?"
Bà Bình vừa nói dứt câu, từ chiếc xe chính giữa một người phụ nữ trung niên ăn mặc quyền quý lao ra ôm chầm lấy Quý Hân.
"Quý Hân lâu quá mới gặp con, nhớ con quá. Ta còn tưởng Thiên Duy làm sai điều gì khiến con chia tay nó rồi nên ta buồn nẫu ruột." Bà Châu vừa ôm vừa xoa xoa đầu Quý Hân, nói liên hồi: "May hôm nay nghe được tin nó về ra mắt gia đình con, ta với Hoàng Vũ quyết định đến chào hỏi thông gia tiện thể tính ngày cưới luôn."
What... "chào hỏi thông gia", "ngày cưới"... từ lúc nào buổi gặp mặt trở thành lễ dạm ngõ thế này.
😭... meme: khóc một dòng sông ngập nhà, ngập cửa, ngập trái đất.
(không có hình ảnh nào minh họa hết được cảm xúc của Quý Hân lúc này nên dùng tạm meme ngôn từ)
Hội nghị cấp cao chính thức đầy đủ thành viên, bên phải là những gương mặt thất thần những ánh mắt ngơ ngác của năm thành viên gia đình Quý Hân, bên trái là những ánh mắt tươi vui những gương mặt hớn hở của ông bà Vũ và chị Tuyết.
"Chị Tuyết?..." Quý Hân gọi nhỏ: "Chị đến nhà em làm gì?"
"Đến làm phiên dịch viên." Chị Tuyết cười toe toét, bổ sung thêm: "Tiện thể hóng hớt chuyện về kể cho đại đội nghe."
"Hóooooooooo" Quý Hân phát ra âm thanh quỷ dị như bị ma nhập, nộ khí bừng bừng lườm Thiên Duy.
Thiên Duy tỏ vẻ ngây thơ (thần thiếp không biết gì hết) nhưng lại âm thầm tán dương kế hoạch tác chiến đánh nhanh thắng nhanh của ông bà Vũ.
Cả nhà Quý Hân vẫn ngỡ ngàng còn chưa hiểu mô tê gì đang xảy ra thì bà Châu đã vồ vập nắm tay bà Bình, cảm ơn rối rít: "Cuối cùng tôi cũng được gặp bà, cảm ơn bà rất nhiều vì đã sinh ra cô con gái vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn như vậy. May mà Quý Hân hốt Thiên Duy về chứ với tính vô dục vô cầu như thằng bé nhà tôi chắc nó cho gia tộc tuyệt chủng nòi giống mất."
Chị Tuyết phiên dịch không sót một câu, không sai một từ, Bà Bình càng nghe mặt càng nghệt. Anh cả mắt quét qua giàn vệ sĩ mặc áo đen đứng gần chật nhà mặt tái hơn mông nhái. Chị hai, anh rể, chị dâu đến hít thở cũng không dám thở mạnh, ngồi im như pho tượng.
"À xin lỗi mọi người, do chức vụ nghề nghiệp đặc thù của vợ chồng tôi nên ra nước ngoài được chính phủ hai nước bảo vệ hơi thái quá. Ngày hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để bàn chuyện vui của hai đứa trẻ nhà chúng ta thôi."
Ông Vũ lịch sự cúi đầu xin lỗi cả nhà Quý Hân đã hốt hoảng lắc đầu xua tay.
Bà Bình nhìn ông bà Vũ cưng nựng Quý Hân hơn bảo bối, quay sang hỏi nhỏ anh cả: "Nó bỏ bùa cả gia đình nhà người ta à?"
"Con cũng nghĩ vậy."
Hai tháng sau.
Quý Hân ngỡ ngàng bật ngửa ngơ ngác nhìn bộ váy trắng lộng lẫy trên người mình lại nhìn bó hoa cưới to trong tay, cô hít vào thở ra, thở ra hít vào lấy can đảm.
Anh cả nắm chặt tay cô như ông bố nắm tay con gái, dẫn cô từ từ bước vào lễ đường, ánh mắt yêu thương nhìn cô: "Ai ngờ em bao nhiêu năm không mảnh tình vắt vai rồi lại chốt hạ ngay phát súng đầu tiên thế này. Anh còn để dành tiền cho út đi học mà út lấy chồng sớm quá anh chưa thích ứng được."
"Em bỏ bùa người ta mà nên phải cưới nhanh không bùa hết hiệu lực mất."
"Haha" Anh cả vì câu đùa của Quý Hân cũng đỡ lo lắng phần nào, hướng mắt về phía người con trai đằng trước đang trông ngóng cô gái bên cạnh anh: "Cậu ấy hạnh phúc phát khóc kìa, yêu em đến độ ấy bùa nào làm được. Em có hạnh phúc không Quý Hân?"
Quý Hân nhìn đôi mắt nâu đen in bóng mình của Thiên Duy, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh ngày ấy.
["Anh là ai"]
[Chàng trai đeo khẩu trang, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, trả lời: "Tôi là người bắt cóc em"]
Khóe miệng Quý Hân cong lên một nụ cười rạng rỡ.
"Ngay từ ngày đầu tiên, em đã rất hạnh phúc rồi ạ."