Chu Tố Lan nhất thời không vui: “Hai người đều đi ra ngoài, để mình tôi ở trong nhà sao?”
Nguyễn Ngưng quay đầu nói: “Mẹ, thực ra cần phải có một người ở lại trông nhà, hơn nữa nhiệm vụ của người trông nhà cực kỳ quan trọng, cũng phải có ý chí cực kỳ mạnh mẽ.”
Nguyễn Ngưng nói: “Bất kể là người khác có khóc lóc cầu cứu như thế nào, mắng nhiếc, cho dù có làm gì thì mẹ cũng không được mở cửa.”
“Mẹ không biết, trước kia đều có người già và trẻ con khóc ở trước cửa thoát hiểm, khóc từ sáng đến tối, suýt chút nữa Trình Quý Lịch cũng không thể vượt qua thử thách.”
Chu Tố Lan nói: “Hóa ra là như vậy, thế thì cần phải có sự vững tâm.”
Nguyễn Ngưng nghiêm túc nói: “Cho nên nhiệm vụ quản gia này tạm thời giao cho mẹ nhé, mẹ nhất định phải chịu trách nhiệm, tiếp nhận sự sắp xếp của tổ chức.”
Chu Tố Lan???
Sao bà vẫn cảm thấy có gì đó sai sai vậy?
Sáng sớm ngày thứ ba, Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong đã đứng đợi trước cửa thoát hiểm.
Ước chừng khoảng hai, ba phút sau, Trình Quý Khoan mở cửa ra, Nguyễn Ngưng nhanh chóng nói: “Để Quý Lịch đi cùng chúng ta đi, có thể mang nhiều đồ về nhà hơn một chút, mẹ tôi sẽ trông nhà cho.”
Trình Quý Khoan do dự một chút, gật đầu: “Được.”
Anh quay về phòng nói cho Trình Quý Lịch tin tức này, trên mặt của Trình Quý Lịch lóe lên vui vẻ, mau chóng dập tắt lửa trong nhà.
Nếu như cô ấy ở nhà một ngày thì không biết sẽ đốt bao nhiêu củi, có thể ra ngoài đương nhiên là tốt hơn.
Đợi cô ấy thay quần áo xong, Nguyễn Ngưng lấy hai đôi giày trượt băng ra: “Phải cảm ơn người bạn trai con ông cháu cha kia của mình, không có cái gì mà anh ta không có, không gì là anh ta không mua được cả.”
Đôi mắt ủ rũ của Trình Quý Lịch lập tức phát sáng, cầu thượng đế ban phúc cậu ấm con ông cháu cha kia.
Từ sau khi cơn rét ập tới cho đến bây giờ, Nguyễn Ngưng vẫn chưa ra ngoài lần nào, lần này xuống lầu cô phát hiện ra tầng mười tám trở xuống dường như có mười phòng thì chín phòng trống, tất cả các cửa đều mở toang, không có dấu vết của một ai.
Ngoại trừ những người chết cóng vào đêm đó, những người còn lại hầu hết đều lựa chọn rời đi.
Hôm qua Châu Lượng Lượng đã về từ trại tị nạn, còn mang về một tin tức, tình hình dịch bệnh ở bên phía trại tị nạn cơ bản đã kết thúc, mặc dù đêm đó có rất nhiều người chết, nhưng vẫn còn có không ít người sống sót.
Chính Phủ quyết định chuyển trại.
Ban đầu trại được dựng ở khu chung cư cạnh sườn núi, bên trong khu chung cư có biệt thự có nhà cao tầng, bên trong mỗi tầng đều là người với người chen chúc với nhau, toàn người là người.
Đang ngủ mà lật người là sẽ đụng trúng người khác.
Bây giờ đợt rét đỉnh điểm đã đến, phân tán như vậy không có lợi cho việc sinh tồn, tất cả các chỉ huy đều quyết định chuyển trại tị nạn đến nhà thi đấu trung tâm thành phố.
Nhà thi đấu này mới được xây dựng, chiều cao tận hai mươi chín mét, tầng cao nhất vẫn ở trên mặt băng, diện tích gần hai mươi nghìn mét vuông, có sức chứa hơn mười ngàn người.
Khi đoàn người ở trại tị nạn ùn ùn kéo đến sân vận động, Châu Lượng Lượng nhanh chóng quay lại, hỏi thăm Vưu Đại Phúc bọn họ có muốn đi đến trại tị nạn không.
Châu Lượng Lượng nói: “Ở đó có nhiều người, sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút, hơn nữa chính phủ sẽ nghĩ cách tập trung nguồn nhiệt, chắc chắn không cần phải lo bị chết cóng nữa.
Điều kiện sống ở trại tị nạn nghèo nàn, người đông, ăn một miếng cũng phải cẩn thận với người khác, đồ cũng thường xuyên bị trộm mất.
Nhưng không cần phải lo lắng bị chết cóng, cũng đủ hấp dẫn người khác.
Sau khi biết được tin này, ngay cả hội trưởng Trần của Hội Tự Cứu cũng đã động lòng, hôm qua đã dẫn theo sáu thành viên cuối cùng rời khỏi khu chung cư, đi đến trại tị nạn.