Vợ của Triệu Đại Thụy là Trình Kiều Nguyệt cũng nhanh chóng bị lây bệnh, hai người nằm trên giường không dậy nổi.
Triệu Na Na cũng hết cách, tuy cô ta không thích Triệu Đại Thụy nhưng rất thân thiết với Trình Kiều Nguyệt.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể đến cầu xin Sở Định Phong, nhờ hắn đi lấy thuốc.
Lúc này Sở Định Phong đã mất hết kiên nhẫn, một mặt Triệu Na Na mãi vẫn chưa mang thai, phải biết trong tay hắn có bàn tay vàng, theo lý mà nói sẽ rất dễ khiến phụ nữ sinh con.
Mặt khác, hắn cảm thấy Triệu Đại Thụy là một kẻ xui xẻo, từ khi ở cùng ông ta, hắn xui đến tột bậc.
Sở Định Phong nói: “Thuốc hả, tôi lấy đâu ra thuốc hạ sốt chứ, cô có biết hiện tại giá của một viên thuốc hạ sốt là bao nhiêu không?”
“Ngay cả một đứa con mà cô cũng không sinh được, còn muốn tôi mua thuốc cho cô à?”
Triệu Na Na không biết Sở Định Phong có thể kích hoạt bàn tay vàng nên buồn rầu nói: “Chồng à, tại sao anh cứ hối em mang thai, có mang thai hay không trong hai tháng đầu chính em cũng không biết. Hơn nữa với tình hình thế này nếu mang thai thì sinh con thế nào? Anh hy vọng con mình sinh ra trong tận thế hả?”
Sở Định Phong cười lạnh: “Là do cô tự suy nghĩ nhiều thôi, dù sao chỉ cần cô sinh, tôi đảm bảo có thể nuôi nổi.”
Nói tới đây, hắn đột nhiên nheo mắt lại: “Triệu Na Na, tôi còn đang hỏi tại sao mãi mà cô vẫn chưa có thai, có phải cô lén uống thuốc sau lưng tôi không?”
Triệu Na Na trợn mắt: “Sao có thể, lấy đâu ra thuốc mà uống? Em còn muốn xin anh cho mẹ em một viên thuốc hạ sốt, nếu không bà ấy thật sự không gắng gượng nổi nữa.”
Sở Định Phong bĩu môi: “Thuốc gì mà thuốc, thuốc của tôi chỉ dành cho người phụ nữ của tôi thôi.”
Nói câu này xong, Sở Định Phong đột nhiên cười nham hiểm với Triệu Na Na: “Cô muốn thuốc cũng được, tôi nhớ mẹ của cô nhỏ hơn cha cô mười tuổi, dáng vẻ cũng xinh đẹp, năm đó vì cha cô có tiền nên mới muốn lấy ông ta.”
Triệu Na Na không phản ứng kịp: “Chồng à, anh có ý gì?”
Sở Định Phong thong thả ung dung: “Cô đoán xem tôi có ý gì.”
Trong lòng Triệu Na Na lập tức sóng cuộn biển gầm, thậm chí cô ta còn muốn nôn.
Cô ta cảm thấy chắc chắn bản thân nghĩ sai rồi, mặc dù người như Sở Định Phong không đáng tin, tính tình xấu xa, nhưng cũng không mất hết liêm sỉ, hèn hạ đến vậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ chính, Triệu Na Na đứng từ xa nhìn về phía phòng cha mẹ mình, cô ta luôn có cảm giác bọn họ sắp hấp hối.
Triệu Na Na đau lòng, quyết định tối nay không ngủ cùng Sở Định Phong nữa, tốt nhất là để Sở Định Phong cầu xin cô ta quay về phòng ngủ chính, sau đó cô ta có thể nhân cơ hội đi lấy thuốc hạ sốt.
Cô ta đến phòng đứa em trai bốn tuổi của mình, rồi định qua đêm ở đó.
Đáng tiếc, Triệu Na Na vẫn còn quá ngây thơ, cô ta không biết rằng sau khi cô ta bỏ đi, Sở Định Phong đã nghênh ngang đi vào phòng của Triệu Đại Thụy và Trình Kiều Nguyệt.
Hắn thực sự không biết xấu hổ là gì, vì biết nhân phẩm của Triệu Đại Thụy thế nào nên hắn nói thẳng ra ý đồ mình đến đây.
Triệu Đại Thụy đã gần chết, vừa nghe nói có thể dùng thuốc hạ sốt, ông ta lập tức loạng choạng ngã xuống khỏi giường, kéo quần Sở Định Phong nói: “Tôi có, tôi có, vợ tôi… Không, hương vị của Trình Kiều Nguyệt thực sự không tệ, tuy có hơi lớn tuổi một chút nhưng kinh nghiệm rất phong phú, biết nên phục vụ đàn ông thế nào.”
Trình Kiều Nguyệt lập tức mắng: “Cái tên chó má nhà ông, lúc trước tại sao tôi lại gả cho ông chứ?”
“Không phải bà nhìn trúng xe và nhà của tôi sao, nếu không sao bà lại đồng ý gả cho một người đàn ông hơn mình cả chục tuổi?”
Trình Kiều Nguyệt rơi nước mắt: “Triệu Đại Thụy, lúc còn trẻ tôi thấy ông đối xử tốt với tôi, ông đã thề sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.”
“Tôi thề mà bà cũng tin, bà bị ngốc à?” Triệu Đại Thụy không thèm quan tâm đến bà ta.