Nguyễn Ngưng nói: “Có lẽ vậy, cậu tiếp tục canh giữ trên cao, tớ và anh cậu xuống nước nhìn thử.”
Trình Quý Lịch sốt ruột nói: “Hai người nhớ chú ý an toàn.”
“Cậu cũng vậy.” Nguyễn Ngưng dặn dò: “Lát nữa, sau khi tớ và anh cậu đi ra ngoài, có thể đám người ở tầng hai mươi sẽ nghĩ sau lưng chúng ta không còn ai nữa, nếu bọn họ cậy cửa, cậu biết nên làm gì rồi chứ.”
Trình Quý Lịch: “Cậu yên tâm, tớ không còn giống trước đây nữa đâu.”
Cô ấy đã giết người.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tớ có sắp xếp một nội gián ở tầng hai mươi, lúc quan sát tình hình dưới lầu, cậu nhớ chú ý tới căn hộ 1701, nếu có người nào ở trong hành lang phát ra tín hiệu thì nhớ cẩn thận một chút.”
Sau khi dặn dò xong, cô mở cửa thoát hiểm ra, đi xuống.
Trình Quý Lịch cũng đi ra rồi khóa cửa thoát hiểm lại.
Kể từ sau lần đi ra ngoài trước đó, Nguyễn Ngưng chưa từng rời khỏi tầng mười tám, lần này xuống lầu cô mới phát hiện tầng sáu đã bị ngập rất sâu.
Không biết gần đây có ai đi ra ngoài không, người nọ không chỉ dỡ bỏ toàn bộ khung cửa sổ mà còn đập bỏ vài viên gạch để tàu thuyền ra vào thoải mái hơn.
Nguyễn Ngưng bơm căng thuyền cao su, sau đó ngồi lên thuyền, đi ra khỏi tòa nhà.
Bên ngoài nước lũ vẫn tràn lan như trước, trong nước có rất nhiều mảnh vụn, Nguyễn Ngưng cẩn thận chèo về phía trước, mới đi được một đoạn đã thấy Trình Quý Khoan đang đi về phía bên này.
Hai người tụ họp lại, Trình Quý Khoan nói: “Chắc chắn ở dưới nước vẫn còn người sống.”
Nguyễn Ngưng: “Vừa hay, chúng ta bắt hắn lại rồi hỏi thăm tình huống, thăm dò kế hoạch của đối phương.”
Trình Quý Khoan gật đầu.
Đầu tiên, hai người đi tới một chiếc thuyền cao su, nhìn thấy một số vật dụng bên trong, Trình Quý Khoan nhảy qua, ném tất cả đồ đạc lên thuyền của mình, sau đó xì hơi chiếc thuyền cao su và cất đi.
Chiếc thuyền thứ hai là một chiếc thuyền tự chế, người chế tạo ra nó cũng là một thiên tài, bởi vì nó được làm hoàn toàn bằng chai nước khoáng.
Bên trên không có gì cả, Trình Quý Khoan hỏi: “Cái này phải xử lý thế nào?”
Nguyễn Ngưng: “Dùng dây thừng cột vào thuyền cao su của tôi, sau đó tôi sẽ kéo nó đi.”
Trình Quý Khoan gật đầu: “Được.”
Hai người thu bốn chiếc thuyền vào trong túi, lúc này bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy mặt nước ở phía xa đang sủi bọt bong bóng.
Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan liếc mắt nhìn nhau, chèo thuyền về phía đó.
Có lẽ nghe thấy tiếng động nên bọt nước ở bên đó càng lúc càng nhiều hơn, dưới nước cũng có tiếng động.
Trình Quý Khoan lớn tiếng nói: “Tự mình đi ra, hoặc là tôi sẽ nổ súng.”
Nguyễn Ngưng còn nói thêm: “Tôi sẽ không giết anh, anh ra đây để chúng tôi hỏi vài câu, nếu may mắn có lẽ anh vẫn còn có thể sống sót trở về.”
Nghe thế, người nọ vội vàng lao ra khỏi mặt nước, hít thở không khí trong lành.
Trình Quý Khoan kéo người đó lên thuyền của mình, rồi dùng dây thừng trói lại: “Không được lộn xộn, biết chưa?”
Người nọ gật đầu liên tục, lạnh run lẩy bẩy.
Hai người không tra hỏi ngay mà tiếp tục thu gom những chiếc thuyền còn lại.
Bọn họ đi sang bờ bên kia, ở đây cũng có bốn chiếc thuyền, nhưng vì có tên cầm đầu đi theo nên chiếc thuyền cao su của gã ta chở cả một đống vật tư.
Sau khi Trình Quý Khoan đi, bảy người bị bắt làm con tin đều tụ tập quanh thuyền cao su, bọn họ không ngừng vớt vật tư lên thuyền của mình.
Cách đó không xa, có rất nhiều người đang bơi về phía này.
Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan không để ý tới bọn họ, chỉ thu gom mấy chiếc thuyền cao su còn lại.
Bên kia, trong lúc hai gia đình còn đang bận chất đồ lên thuyền thì ở đằng sau có bảy tám người đàn ông cao lớn đang bơi tới, chắc là định lật thuyền này khiến những người trên thuyền ngã xuống nước.
Nhất thời khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đợi Nguyễn Ngưng thu gom thuyền xong, Trình Quý Khoan lập tức bắn một phát súng chỉ thiên.
“Bùm” một tiếng, không ai dám cử động.
Đám người đó nhìn hai người bằng ánh mắt sợ hãi, giống như thứ bọn họ nhìn thấy là một con ác quỷ nào đó, một người mẹ ôm chặt con của mình vào lòng.