Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi

Chương 4: Trên đầu xanh rồi



Rạng sáng 4 giờ, một nơi khác ở thành thị.

Tòa lầu cao nhất trên khách sạn vẫn còn sáng đèn, đứng xa xa, nhìn như sao trên bầu trời.

Đây là khách sạn xa hoa nhất Bắc thành, được trưng dụng như một điểm đừng chân để tiếp đãi người của đế quốc Kester.

Trong phòng khách ở lầu cao nhất, những vật dụng trang trí xa hoa quý báu đều bị dịch sát vào tường, chừa lại một khoảng diện tích lớn ở giữa, giờ phút này đã bị mấy loại máy móc cỡ lớn chiếm cứ.

Mấy chàng trai mặc đồng phục màu đen vây quanh một đám máy móc, biểu tình vừa nghiêm túc vừa ngưng trọng.

Một lát sau, ở giữa đóng mấy mốc đó có một cái khoang thật lớn, chiếc khoang "xuy" một tiếng rồi nứt ra khe hở, sau đó thong thả mở lớn, lộ ra phong cảnh bên trong.

Ở trong khoang, có một chàng trai đang nằm, đúng là người hôm qua đã càng quét Tinh Võng của loài người, Tang Phong.

Tang Phong cả người trần trụi, làn da trắng nõn, làm cho người ta cảm giác như giống như một viên ngọc thạch; đường cong cơ bắp rõ ràng nhưng không khoa trương, nhìn cứng cỏi tràn ngập lực lượng, cực kỳ có tính xâm lược.

Lúc này, một luồng chất lỏng trong suốt màu lam nhạt thong thả từ bên trong khoang tiết ra, lúc chất lỏng kia hạ thấp đến độ lộ ra miệng mũi, Tang Phong mới mở mắt, tròng mắt vàng kim tràn đầy mỏi mệt.

Hắn đợi hai giây sau mới bước ra khỏi khoang, người canh giữ ở cạnh bên lập tức giũ áo tấm trong tay ra, giúp Tang Phong mặc vào.

"Kết quả thế nào?"

Tang Phong tùy ý buộc đai lưng áo tấm, tiện tay vuốt tóc ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng và ngũ quan anh tuấn.

"Không tốt lắm."

Người trả lời chính là một chàng trai mặc quân trang màu đen, tên Lục Vinh, là bạn từ thuở nhỏ của Tang Phong, cũng là chuẩn tướng* của quân đoàn mạnh nhất.

*Chuẩn tướng (tiếng Anh: Brigadier general) là quân hàm sĩ quan cấp tướng trong quân đội của một số Quốc gia. Đại tá < chuẩn tướng < thiếu tướng.

Trước người Lục Vinh có một tấm màn hình ánh sáng, bên trên viết rất nhiều từ ngữ rậm rạp tối nghĩa, còn có một ít hình vẽ làm người khác khó có thể lý giải.

Đây là báo cáo kiểm tra của Tang Phong, từ thân thể đến tinh thần rồi tới ma lực, mọi mặt đều chu đáo.

Lục Vinh dời tầm mắt khỏi màn sáng, đối mặt với Tang Phong hai mắt lạnh lùng: "Ma lực đã bắt đầu tràn ra ngoài, cậu phải lập tức tiếp tục trị liệu thường quy*."

*Phương pháp xử lý thường xuyên trong y học.

Tang Phong cau mày lại một chút, hắn trầm mặc hai giây, rồi đột nhiên hỏi: "Kết quả kiểm tra của cô gái kia đâu?"

Lục Vinh biết rõ ý hắn, nhưng đáp án của anh lại chỉ có thể làm Tang Phong thất vọng: "Độ tương thích ma lực là 40%, trị số ngang bằng với 'hạt giống' mà bên loài người tìm được. Nhưng lại không thể xác định, cuối cùng trong bọn họ ai mới là 'hạt giống' thật."

Hoặc là, tất cả đều không phải.

Tang Phong: "Còn bao nhiêu học sinh?"

Lục Vinh: "Mười người."

Tang Phong: "Vậy chờ tôi tiếp xúc với bọn họ xong rồi tiếp tục trị liệu."

Lục Vinh không tán đồng, ngữ khí hơi gắp gáp mà khuyên nhủ: "Tôi đã cho đội chữa bệnh kiểm tra độ tương thích ma lực của bọn họ, cao nhất chính là hai người 40% kia. Tình huống hiện giờ của cậu không tốt, không cần thiết phải tiếp xúc với mỗi người, hơn nữa nếu lại bị chảy máu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Tang Phong nhẹ nhàng lắc đầu: "Độ tương thích ma lực cũng không hoàn toàn là tuyệt đối, giữa vương tộc và 'hạt giống' có khế ước cảm ứng, tôi tin tưởng cảm giác của bản thân."

Lục Vinh: "Điện hạ......"

"Tôi tự có chừng mực." Tang Phong cắt ngang lời Lục Vinh, âm thanh đã nhẹ lại không ít, "Thời gian đã không còn nhiều."

Ánh mắt Lục Vinh khẽ động, trong mắt hiện lên một tia đau xót. Một lát sau, anh cắn chặt răng, thỏa hiệp nói: "Tôi hiểu rồi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ an bài các học sinh còn lại cho cậu gặp mặt, nghỉ ngơi cho tốt."

Dứt lời, Lục Vinh hành lễ với Tang Phong, bảo những người khác thu hồi máy móc vào nút không gian, sau khi khôi phục lại nguyên trạng căn phòng, mới an tĩnh rời khỏi.

Chờ mọi người đi rồi, Tang Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, thở phào, giống như đã tạm thời dỡ xuống gánh nặng bất kham trên vai.

Nhưng loại thả lỏng này chỉ tồn tại trong phút chốc, chờ khi mở mắt ra, bên trong đã khôi phục vẻ kiên nghị quả quyết như sắt thép.

Hắn xoay người đến trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn ánh đèn lờ mờ của thành thị dưới chân. Ánh sáng cắt qua sườn mặt, nhấn chìm biểu cảm hắn vào trong bóng tối, chỉ để lộ một cái cằm cong cong và hầu kết nhô ra ngoài.

Thành thị loài người, là chìa khóa của Kester.



8 giờ sáng, Bạch Hiểu bị đồng hồ báo thức gọi dậy, lúc mở to hai mắt đầu cậu vẫn còn nằng nặng, căn bản là không ngủ đủ.

Nhưng lúc này, săn Thú Viên đã chính thức vào làm.

Bạch Hiểu ngồi dậy vỗ vỗ mặt, làm cho bản thân thanh tỉnh một ít, sau đó cậu xốc túi ngủ lên, lấy một quả cầu lông màu vàng kim ra.

Cầu lông ngủ thành hình chữ X, hai móng vuốt nhỏ giơ thẳng lên trời, cái mõ ngắn ngủn giương giương, cẩn thận nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng ngáy "Pi pô".

Ngủ rất ngon nha.

Bạch Hiểu cười cười, duỗi tay sờ bụng của cầu lông, tựa như đang sờ ở một quả bóng cao su bằng lông nhung chứa đầy nước ấm.

"Pi."

Gà con mở nửa mắt kêu một tiếng, sau khi phát hiện là Bạch Hiểu, nó mới nhắm hai mắt lại, muốn ngủ tiếp tục ngủ nướng.

Bạch Hiểu cũng không định đánh thức nó. Cậu mặc áo thay giày, liên lạc với viên trưởng.

Viên trưởng đã sớm chờ điện thoại của Bạch Hiểu, đêm nay đã lo lắng hãi hùng, cuộc gọi này làm gã thở phào nhẹ nhõm.

Viên trưởng nói tính toán kế tiếp của mình với cậu: "...... Thương lượng với bên kia xong rồi, chiều nay phải đi tặng khủng trảo thú, chúng ta phải đến nơi trước mấy giờ. Cậu thu dọn một chút, giữa trưa chúng ta sẽ xuất phát."

Bạch Hiểu hơi giật mình: "Tôi cũng phải đi?"

Viên trưởng cười khổ: "Không còn cách nào khác, bây giờ khủng trảo thú này dính lấy cậu, nếu cậu không đi, một đường này chỉ sợ nó sẽ chẳng yên đâu."

Bạch Hiểu có chút lo lắng: "Nhưng nếu tới rồi, nó vẫn còn dính lấy tôi thì phải làm sao?"

Lúc này Viên trưởng lại có chút tự tin: "Chỉ cần gặp được vương tử điện hạ, nó liền sẽ an tĩnh lại."

Viên trưởng ông mù quáng tự tin như vậy rất dễ bị lật xe nha.

Bạch Hiểu phun tào trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói câu gì, cam chịu cái yêu cầu hộ tống này.

Bạch Hiểu: "Tôi thu dọn một chút rồi mang nó tới?"

Viên trưởng: "Ừm, tôi đã chuẩn bị xe vận chuyển dưới lầu rồi, cậu xuống là có thể đi được."

Bạch Hiểu: "Vâng."

Hôm nay trời nắng, dưới tòa ấp trứng bày rất nhiều thảm lông, có không ít ấu thú bị ôm ra phơi.

Ở phần đất trống trước cửa tòa ấp trứng, đậu một chiếc xe đầu kéo lớn, cửa thùng xe mở ra, có mấy người dọn đồ gì đó ra vào, viên trưởng đứng ở một bên chỉ huy.

"Bé nhỏ tới rồi."

Viên trưởng thấy Bạch Hiểu đến, vốn dĩ muốn bước lên chào đón, nhưng vừa thấy khủng trảo thú trong lòng cậu, viên trưởng liền dừng bước, chỉ đứng ở tại chỗ phất tay.

Bạch Hiểu cười, đặc biệt biết điều mà ngừng cách gã ba mét, không đi qua.

Bạch Hiểu: "Viên trưởng, đặt khủng trảo thú vào trong xe sao? Nó ngủ rồi."

Viên trưởng: "Không không, này xe chưa sửa sang lại, cậu ôm đi. Lỡ như nó tỉnh lại thì ai mà dỗ được chứ."

Bạch Hiểu: "Nhưng tôi còn phải đi rửa mặt, ăn chút gì đó nữa."

Viên trưởng: "Cậu mang theo nó là được, đồ vệ sinh cá nhân tôi đã cho người chuẩn bị trong phòng nghỉ rồi, lát nữa cơm sáng tôi cũng sẽ cho người đưa tới. Chờ bên này sửa sang lại xong, tôi liền thông báo cho cậu."

Bạch Hiểu: "...... Được."

Thú Viên có ba khu, mỗi khu đều phòng nghỉ cho công nhân, gồm phòng thay quần áo, phòng uống trà, phòng nghỉ ngơi chờ lệnh, hoàn cảnh cũng không tồi.

Bạch Hiểu ôm gà con vào phòng nghỉ rửa mặt, quả nhiên nơi đó đã được để một cái chậu nhỏ, bên trong đều là đồ vệ sinh cá nhân mới tinh.

Bạch Hiểu lấy đống đồ ấy ra, sau đó đặt gà con vào chậu, còn bản thân bắt đầu rửa mặt.

Gà con ngủ y như chết, chỉ là trong chậu không có độ ấm của Bạch Hiểu, cho nên lúc cậu mới vừa rửa mặt xong, gà con đã tỉnh lại rồi.

"Pi."

Gà con ngồi xổm không nhúc nhích, rất giống một chậu hoa lông xù xù.

"Đói bụng à, chờ tao một chút, lập tức đi ăn ngay đây."

Bạch Hiểu vắt khô khăn lông, lau tay, lại đứng trước gương chỉnh trang lại mái tóc.

Tóc Bạch Hiểu là loại cuốn tự nhiên, để dài quá sẽ dễ dàng biến thành búp bê Tây Dương, cho nên cậu đều cắt rất ngắn -- nhìn qua giống một quả cầu rong biển màu nâu xẩm.

"Hả? Không thể nào."

Bạch Hiểu đưa tay lên chỉnh tóc, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát vào đỉnh đầu.

Vài giây sau, Bạch Hiểu nói với Cầu Đậu ở cạnh bên: "Nhãi con, lại đây chiếu cho ba."

Cầu Đậu bay đến, dưới đĩa bay phóng ra ra một màn sáng dạng mâm tròn, độ thấu quang* thay đổi nhiều lần, rồi biến thành một tấm gương nhỏ hình tròn, chiếu lên đỉnh đầu ba ba.

*Là khả năng cho phép ánh sáng xuyên qua chất liệu.

Bạch Hiểu xuyên qua mặt gương trong phòng rửa mặt nhìn vào gương của Cầu Đậu, thấy được rõ ràng đỉnh đầu của bản thân.

Trong một mảnh "Rong biển" màu nâu xẩm, do bị ngón tay đè xuống, nên lộ ra làn da trắng nõn, mà ở trên da, có một cái bọc nhỏ cỡ hạt đậu nành nhô lên, trên đỉnh bọc nhỏ dần lộ ra màu xanh lục nhàn nhạt.

Thứ xanh lục này không phá hỏng làn da, mà giống như hạt giống nhỏ là sắp phá đất chui lên, tản ra một luồng sức sống không thể bỏ qua.

Bạch Hiểu nhìn hạt đậu lớn màu xanh kia, nhíu mày nói: "Sao lần này lại nảy ra trước sinh nhật rồi."

Đúng vậy, Bạch Hiểu rất quen thuộc với viên đậu này, khi lớn lên sẽ thành một hạt mầm.

Mỗi năm vào ngày sinh nhật, đều sẽ có một viên.

Lần đầu tiên Bạch Hiểu nảy mầm, là vào lúc cậu năm tuổi.

Lúc ấy, lần đầu Bạch Hiểu cụ thể hóa âm thanh phi nhân loại thành ngôn ngữ, sau đó cậu nghe mèo hoang trong học viện Thiên Sứ nói, chủ nhiệm giáo dục và hiệu trưởng có một chân.

Bạch Hiểu còn quá nhỏ, cậu không hiểu đây là có ý gì, liền đi hỏi người khác, sau đó bị chủ nhiệm giáo dục phát hiện.

Bởi vậy mà Bạch Hiểu bị ăn một trận đòn, còn bị nhốt trong phòng tối ba ngày.

Trong phòng tối, đồ ăn mỗi ngày chỉ có một nửa của ngày thường, đều là màn thầu lạnh đến cứng ngắt.

Bạch Hiểu vừa sợ vừa đói cũng vừa lạnh, sáng hôm sau liền phát sốt.

Nhưng không ai phát hiện Bạch Hiểu bị bệnh, thời điểm cậu bị nóng đến mơ mơ màng màng, cảm thấy trong đầu ngứa ngáy, sau đó liền sờ ra được một hạt mầm trên đầu. Khi đó Bạch Hiểu quá đói bụng, lại ngửi thấy mầm này rất thơm, nên liền ăn mất.

Ngoài ý muốn chính là, trong nháy mắt ăn xong mầm này, bệnh của Bạch Hiểu đã tốt lên, hơn nữa miệng vết thương trên người do dây mây đánh vào cũng đều được chữa khỏi, bụng đói đến phát đau cũng ấm áp lên, còn có cảm giác hạnh phúc chắc bụng.

Bạch Hiểu sợ ngây người, nhưng mới bị giáo huấn cậu hiểu rõ, không thể nói lung tung, cho nên đây liền trở thành bí mật của cậu.

Bí mật này vẫn luôn được giữ kín, vậy mà đến bây giờ, lại nhiều thêm một Cầu Đậu biết chuyện.

Cầu Đậu là áo bông nhỏ của ba, nó nghĩ nghĩ rồi nói: "Có khả năng là nó chuẩn bị biến lớn lên á?"

Bạch Hiểu: "......"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.