Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi

Chương 19: Các cậu phát triển đến mức nào rồi?



Bạch Hiểu mở to mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên giường ký túc xá, tấm ngăn trên cửa sổ vẫn còn mở, có thể nhìn thấy bầu trời sáng lạn bên ngoài.

Chạng vạng.

“Bạch Hiểu cậu tỉnh rồi!”

Chiếc giường bỗng nhiên run lên, sau đó một quả mặt lớn ghé vào mép giường Bạch Hiểu. Cặp mắt xanh biếc to tròn ánh lên màu ráng chiều ngoài cửa sổ, đẹp đến quái lạ.

Bạch Hiểu: “……”

Hít thở không thông.

Cậu quay đầu chậm rãi thở một hơi bị nghẹn ra, sau đó mới ngồi dậy, nhìn Cẩu Câu treo ở mép giường, hỏi: “Cậu làm gì đó?”

Cẩu Câu buông tay, trở lại mặt đất, rồi lại bò lên bật giường, “Vèo vèo” mà hướng về phía đầu gối Bạch Hiểu.

Cậu ngã người về phía sau, không hiểu Cẩu Câu đã cắn thuốc kích thích gì.

Cẩu Câu nhích đến trước mặt Bạch Hiểu, thần thần bí bí nhỏ giọng, hỏi: “Thành thật khai báo đi, cậu và điện hạ phát triển đến tình trạng nào rồi?”

Bạch Hiểu: “…… A?”

Cái gì mà “Phát triển đến tình trạng nào”?

Cẩu Câu ngồi quỳ trên giường, miệng nhếch lên, híp mắt làm ra dáng vẻ khôn khéo, nói: “Điện hạ đã nói, lần sau gặp được người nào bắt nạt cậu, tui có thể trực tiếp động thủ, bại lộ thân phận cũng không sao luôn.”

Bạch Hiểu: “…… Cậu có thân phận gì?”

Cẩu Câu: “Tui là người Kester á.”

Bạch Hiểu: “……??!!”

Cẩu Câu nhìn vẻ mặt mơ màng của Bạch Hiểu, đắc ý cực kỳ.

“Không nghĩ tới đúng không!” Cẩu Câu cười hắc hắc, “Có điều cậu không thể nói chuyện này với người khác, hơn nữa thông tin về tui, tui sẽ không nói cho cậu đâu. Cho dù cậu có hỏi, tui cũng sẽ không nói!”

Bạch Hiểu cũng không muốn hỏi chuyện riêng của Cẩu Câu, sau khi nghe xong, điều kinh ngạc duy nhất chỉ có một.

Trách không được, trước đó cậu lại bị Cẩu Câu ôm đến choáng váng.

Người Kester, quả nhiên ai cũng đều là quái vật sao?

“Cho nên, cậu và điện hạ phát triển đến bước nào rồi?”

Cẩu Câu bỗng dựa sát mặt lại gần, đôi mắt xinh đẹp to tròn lập loè ánh sáng.

Bạch Hiểu duỗi tay đẩy Cẩu Câu ra xa, dở khóc dở cười: “Cái gì mà phát triển với không phát triển chứ, tôi với điện hạ chỉ đơn thuần là quan hệ thuê và được thuê thôi.”

“Không có khả năng.”

Cẩu Câu phủ định hoàn toàn, nói có sách mách có chứng, “Nếu cậu chỉ là một người bình thường, sao Lục chuẩn tướng lại sắp xếp tui ở riêng với cậu? Hơn nữa điện hạ sao lại phải cố ý dặn dò tui bảo vệ cậu, cho dù bại lộ thân phận cũng muốn bảo vệ chứ?”

Bạch Hiểu: “……”

Đúng vậy, tại sao?

Cẩu Câu: “Hơn nữa điện hạ đã tự mình ôm cậu về, còn đặt cậu lên giường. Trước khi rời đi, điện hạ còn cọ đầu cậu. Cậu dám nói các người không có gì đi?”

Bạch Hiểu: “……”

Bạch Hiểu: “!!!!!!!!!!”

Phản ứng đầu tiên của Bạch Hiểu là Cẩu Câu nhìn lầm rồi.

Tang Phong đưa cậu trở về, bế lên giường, Bạch Hiểu có thể giải thích. Bởi vì trước đó Tang Phong cũng đã từng gọi bữa sáng, còn ghi giấy note lại cho cậu.

Tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng Tang Phong lại là một người vừa dịu dàng lễ phép.

Nhưng mà! Cọ đầu gì đó, sao có thể chứ!

Bạch Hiểu: “Cậu nhìn lầm rồi đi?”

Cẩu Câu: “Tui còn ghi hình nữa nè, cậu xem không.”

Bạch Hiểu: “……”

Không phải, y hóng chuyện bát quái của điện hạ, thật sự ổn không?

Bạch Hiểu nhìn.

Rõ ràng là quay trộm, nên chỉ thấy được bóng dáng Tang Phong.

Hắn vậy mà lại vỗ về đỉnh đầu cậu, động tác khom lưng xuống cũng rất rõ ràng. Xem vị trí không phải là trán, hơn nữa biên độ cũng không đủ, càng giống như là chỉ chạm vào tóc cậu rồi liền ngồi dậy hơn.

Video tổng cộng mười giây, đến đây đột nhiên im bặt.

Cẩu Câu: “Không còn gì để nói à ~ mau nói cho tui biết đi, cậu và điện hạ phát triển đến —— aa, Bạch Hiểu, mặt cậu đỏ ghê! Cậu phát sốt à?!”

Mặt Bạch Hiểu đâu chỉ là đỏ, đầu óc cậu bây giờ cũng sôi trào luôn rồi.

Tại sao? Tang Phong sao phải làm động tác kia?

Cẩu Câu lấy miếng dán hạ nhiệt ra, bẹp một cái dán vào hai má và trán Bạch Hiểu.

Trong nháy mắt, một nỗi lạnh lẽo thấu xương chui vào da, hệt như dán vào ba cây kem lớn.

Bạch Hiểu: “……”

Được rồi, bình tĩnh nào.

Năm phút sau, Bạch Hiểu và Cẩu Câu cùng ngồi xuống bàn sách, đối diện với nhau vài giây, Bạch Hiểu ho nhẹ một tiếng trước.

Bạch Hiểu: “À thì, video kia có thể chuyển cho tôi một bản được không?”

Cẩu Câu: “Không được nói cho điện hạ biết."

Bạch Hiểu: “Ừm!”

Sau khi nhận video, Bạch Hiểu lưu nó lại vào không gian riêng tư trong đầu cuối, còn thiết lập mã sinh trắc học và mã pin, song song hai loại bảo mật.

Bạch Hiểu lưu video xong, mới giải thích với Cẩu Câu: “Tuy không biết tại sao điện hạ lại làm như vậy, nhưng tôi với điện hạ thật sự không có quan hệ gì hết.”

Cẩu Câu thấy Bạch Hiểu không giống nói dối, thì vô cùng mất mát: “Tui còn tưởng rằng cậu có thể trở thành Vương phi nữa đó, vậy là tui chính là bạn của Vương phi rồi, sau đó là có thể trở thành bạn bè với điện hạ luôn.”

Bạch Hiểu: “……”

Không hiểu sao lại có một loại cảm giác ghét bỏ.

Cẩu Câu thở dài, nói: “Thôi dẹp, vẫn là nói chuyện ngày mai đi. Mai phải đi học, trong chuyến đi này chỉ có hai môn học, một là ngôn ngữ và chữ viết, hai là văn hóa đế quốc Kester.”

Thật ra Bạch Hiểu rất có hứng thú với cái này: “Khi nào bắt đầu học thế? Tài liệu đâu?”

Cẩu Câu: “Sáng mai 8 giờ rưỡi đi học. Tài liệu chỉ là một con chip, đến lúc đó mới phát, có điều bây giờ tui có thể dạy cậu cách phát âm cơ bản nha.”

Bạch Hiểu tự nhiên là vui vẻ đồng ý.

Vì thế hai người hứng khởi học tập đến tối muộn.

Đến nỗi động tác cọ đầu kia của Tang Phong, Cẩu Câu đã tin bọn họ “Trong sạch”, còn lại Bạch Hiểu không dám nghĩ nhiều.



Sáng sớm hôm sau, lớp chiến hạm nhập học.

Nói là đi học, kỳ thật là tự học thì đúng hơn—— giáo viên chủ yếu là đảm nhiệm phát chip, mỗi ngày đều sẽ có cận vệ thay phiên đến, căn cứ vào tiến độ trong chip của mỗi học sinh, mà giải đáp thắc mắc, giải thích nghi hoặc.

Dù là tự học, nhưng vẫn có thời gian cố định: Sáng chiều mỗi ngày đều có hai giờ giảng bài, thời gian còn lại là để học sinh tự do an bài.

Nhưng đối với Bạch Hiểu mà nói, mỗi ngày cậu lại nhiều hơn một chuyện.

Đó chính là dẫn Lòng Đỏ Trứng đến ở chung với điện hạ.

Bốn giờ chiều, ngày đầu tiên học tập kết thúc.

Bọn học sinh giống như bọt biển rơi vào lòng nước, điên cuồng hấp thu tri thức mới, dù đã tan học, nhưng chỉ có Bạch Hiểu và Cẩu Câu bắt đầu thu dọn đồ đạt ra ngoài.

Có người chú ý tới bọn họ, cười nhạo một tiếng, đại khái là đang châm chọc Bạch Hiểu “Không học vấn không nghề nghiệp”.

Cậu coi như không nghe thấy, rời khỏi phòng học.

Cẩu Câu tuy cũng nghe được, nhưng y có thể phân rõ phạm vi "Bạch Hiểu tổn thương”, cho nên chỉ quét mắt nhìn mấy lưu học sinh một cái, rồi cũng rời đi.

Hai người một trước một sau đi đến phòng nghỉ ngơi. Ở đó có một bãi cỏ mô phỏng, gà con và Cầu Đậu đang chơi ném bóng, một cận vệ đứng cạnh bên.

“Thạch đội trưởng?”

Cẩu Câu nhận ra cận vệ kia, sau khi kêu xong, y nhanh chóng nhỏ giọng giới thiệu với Bạch Hiểu.

Cẩu Câu: “Anh ta tên là Thạch Lặc, là phó đoàn trưởng của quân đoàn đệ nhất.”

Bạch Hiểu sửng sốt: “Phó đoàn trưởng? Vậy tại sao lại gọi là đội trưởng?”

Cẩu Câu: “Bởi vì quân đoàn đệ nhất chính là đội cận vệ trực thuộc điện hạ đó, hắn là đội trưởng đội cận vệ.”

Bạch Hiểu: “……”

Trong lúc nói chuyện, Thạch Lặc đã sắp chạy tới trước mặt bọn họ, đồng thời gà con và Cầu Đậu cũng nhào về phía Bạch Hiểu, một con đâm vào lòng ngực, một con ngồi xổm trên đầu cậu, sau đó đồng thời ngoan ngoãn mở ra trạng thái vật trang trí.

Bạch Hiểu theo thói quen vuốt lông gà con, sau đó mới nhìn về phía Thạch Lặc, hô: “Xin chào, Thạch đội trưởng.”

Thạch Lặc gật đầu, khách khí nói: “Bạch tiên sinh, về sau tôi sẽ là người hộ tống cậu đến gặp điện hạ, tài khoản đầu cuối của tôi đã gửi đến email cậu. Bây giờ mời đi theo tôi, điện hạ đang đợi cậu.”

Bạch Hiểu sửng sốt: “A, được. Làm phiền Thạch đội trưởng rồi.”

Cậu vội vàng rời đi, cũng không thấy được Cẩu Câu phía sau đang trợn mắt há hốc mồm —— Thạch đội trưởng đến đây, chỉ là vì hộ tống Bạch Hiểu? Loại chuyện này nên để đội trưởng đội cận vệ tự mình tới đón à? Vậy mà nói giữa các cậu không có chuyện gì sao?

Lừa! Người!

Bạch Hiểu được dẫn đến phòng nghỉ ngơi trên lầu hai.

Trong đại sảnh, tấm kim loại ngăn trên đỉnh đầu đã được thu hồi toàn bộ, ánh mặt trời không kiêng nể chiếu thẳng xuống, phủ một lớp ánh sáng vàng lên chàng trai ngồi trên sô pha.

Hôm nay Tang Phong chỉ mặc sơ mi trắng, cả người tùy ý, dáng vẻ rất thả lỏng.

Hắn ngồi trên sô pha, trên bàn nhỏ trước mặt chất đầy văn kiện, nhìn kỹ lại, mỗi trang giấy đều có ảnh chụp, cách thức cũng tương đồng nhau.

Là tư liệu lưu học sinh.

Thạch Lặc dẫn Bạch Hiểu vào, sau đó hành lễ với Tang Phong, rồi lui ra ngoài.

Bạch Hiểu đứng ở cửa chào hỏi trước với Tang Phong, chỉ là không được đáp lại.

Bạch Hiểu hơi giật mình, do dự một chút, vẫn quyết định đi vào xem sao.

Khoảng cách chỉ năm sáu bước, rất nhanh Bạch Hiểu đã đến trước sô pha, cũng thuận mắt —— liếc vào một cái, nhìn thấy tờ giấy Tang Phong đang cầm trong tay.

Bạch Hiểu chỉ nhìn thoảng qua, nhưng bất đắc dĩ chính là, ảnh chụp trên tư liệu kia lại quá quen thuộc.

Đó là ảnh chụp của cậu.

Đây là ý gì vậy?

Mà đúng lúc này, Tang Phong nãy giờ không có động tĩnh bỗng nhiên quay đầu lại, con ngươi kim sắc, đồng tử hầu như đã dựng thành một đường. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Hiểu, đường thẳng kia rất nhanh đã khôi phục thành hình tròn.

Bạch Hiểu sợ tới mức lông tơ dựng ngược, vừa rồi trong nháy mắt kia, cậu cảm thấy bản thân giống như con mồi, bị hung thú châm châm nhìn vào.

Tuyệt đối nguy hiểm.

“Xin lỗi. Tôi thất thần.” Cuối cùng Tang Phong cũng phản ứng lại, hắn đứng lên, giải thích với cậu, “Có điều sau này cậu cố gắng đừng đến gần sau lưng khi người Kester đang thất thần biết chưa, rất nguy hiểm.”

Bạch Hiểu gật gật đầu, cậu đã cảm nhận được.

Chỉ là…… Tại sao hắn lại cầm tư liệu của cậu thất thần?

Tầm mắt Bạch Hiểu lại lần nữa đảo qua ảnh chụp của mình, ánh mắt vi diệu.

Tang Phong nhận ra biểu cảm này của Bạch Hiểu, lại liên tưởng đến tư liệu trên bàn, đại khái đã rõ ý của cậu.

Nhưng là hắn quên mất thứ bản thân vừa cầm chính là tư liệu của Bạch Hiểu, cho nên biểu cảm mà hắn lý giải được, có hơi lệch lạc.

Tang Phong: “Đây tư liệu lúc khởi hành đã đưa tới, bây giờ tôi mới bắt đầu xem kỹ, có điều cũng không quan trọng, chúng ta bắt đầu đi.”

Bạch Hiểu: “…… Bắt đầu?”

Tầm mắt Tang Phong hạ xuống, dừng lại trên người gà con trong lòng Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu hoàn hồn, có chút xấu hổ, vội vàng đưa gà con qua.

Nhưng vừa đưa tới một nửa đã cứng lại rồi —— móng vuốt nhỏ của gà con nắm lấy quần áo Bạch Hiểu không buông. Hơn nữa còn quay đầu kêu lớn với Tang Phong.

“Pi pi!”

Lưu! Manh!

Tang Phong: “……”

Bạch Hiểu: “???”

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Phong: Tôi không có lưu manh. [ ủy khuất.jpg]

Bạch Hiểu: Em biết, nếu anh có dũng khí như vậy, hai ta cũng không đến mức phải đến chương X mới ở bên nhau.

Tang Phong:……
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.