Bạch Hiểu dậy sớm hơn bình thường một chút, tuy rằng không bị người khác yêu cầu, nhưng Bạch Hiểu vẫn là định làm hai người...... À không đúng, dựa theo sức ăn của người Kester, Bạch Hiểu cảm thấy bản thân nên chuẩn bị năm phần bữa sáng thì hơn.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Bạch Hiểu vẫn còn bị chuyện xấu hổ tối qua làm cho hơi thấp thỏm, thậm chí trong lòng còn tưởng tượng ra mười mấy loại cảnh tượng khi gặp phải Tang Phong.
Chẳng qua mấy thứ này lại không có dịp dùng tới, lúc Bạch Hiểu ra khỏi phòng ngủ, thì căn phòng đã không còn một bóng người.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có một xíu thất vọng.
Có điều, chút xíu thất vọng này vừa mới bay ra, đã bị Bạch Hiểu tát chết.
"Trở về hiện thực nào."
Bạch Hiểu gõ đầu mình, "Phốc phốc phốc" tiêu diệt sạch sẽ đám bong bóng màu hồng phấn trong đầu.
"Pi?"
Gà con đi theo phía sau Bạch Hiểu, nhảy một cái là đã đuổi kịp -- chân quá là ngắn mà, đi còn không bằng nhảy. Nhìn mama nó làm ra hành động "Tự mình hại mình", gà con tỏ vẻ khó hiểu.
"Đây là một loại nghi thức làm cho bản thân tỉnh táo đấy biết chưa."
Bạch Hiểu nghiêm trang giải thích.
"Pi!"
Tuy rằng nó vẫn không hiểu, nhưng nhìn biểu cảm của mama có vẻ rất lợi hại nha.
"Đi thôi, đi làm cơm sáng."
"Pi!"
Bạch Hiểu cùng gà con vào phòng bếp, liếc mắt một cái đã bị đồ trên bếp trung tâm hấp dẫn -- đó là hai mâm đồ ăn lớn được che đậy dưới nắp bạc.
Bạch Hiểu hạ mắt nhìn xuống bên cạnh, phát hiện toàn bộ bánh mì nướng và bánh tàng ong tối qua cậu chuẩn bị đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc mâm trống không và lọ mứt, còn có một hộp sữa bò chưa khui.
Bị ăn sạch rồi?
Khóe miệng Bạch Hiểu khẽ cong, thả chân nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, sau đó mở nắp hai chiếc mâm lớn ra.
Một bên là trứng chiên, thịt xông khói, bánh mì nướng và salad, bên còn lại là một chén cháo nhỏ, một đĩa bánh ngọt và một bát rau trộn be bé.
Trên mâm là bữa sáng kiểu Trung Quốc, còn có một tấm card nhỏ, bên trên để lại lời nhắn viết tay.
【Bạch Hiểu:
Nếu bữa sáng không đủ, nhớ gọi phục vụ.】
Bạch Hiểu cầm tấm card, hình thức giống hệt lời nhắn tối qua, làm cậu ngây ngẩn cả người.
Đây là, đáp lễ?
Bong bóng màu hồng phấn đã biến mất nay lại kín đáo toát ra một chuỗi, ục ục nhảy nhót.
Có điều đám bong bóng hồng phấn này lại không bay lên tràn ngập khắp đầu óc Bạch Hiểu, mà duy trì ở một vị trí vô cùng an toàn.
Bởi vì Bạch Hiểu biết, sự đáp lễ này chỉ là lịch sự mà thôi.
Nhưng không thể không nói, ngoại trừ cách nói chuyện gây khó xử ra, thì vị vương tử Tang Phong này thật sự...... Rất dễ làm người ta run động.
Bạch Hiểu cười cười, sau đó cẩn thận bỏ tấm card vào trong túi, rồi ôm gà con lên bếp trung tâm: "Chọn một cái đi, muốn ăn cái gì nào?"
"Pi."
Thịt!
Bạch Hiểu hoàn toàn quên mất quyết định "Giảm khẩu phần" của gà con tối qua, cậu hào phóng cho gà con tận mấy miếng thịt xông khói thơm nứt mũi.
Ăn sáng xong, Bạch Hiểu bật chế độ ăn không ngồi rồi, nghĩ rồi lại nghĩ, cậu ôm gà con ra ngoài, hỏi cận vệ canh cửa rằng bản thân có thể ra ngoài một chút không?
Cậu nhận được lời khẳng định, chẳng qua phạm vi hoạt động tạm thời bị giới hạn ở khu vực tầng cao nhất của khách sạn.
Như này cũng đủ rồi.
Dù sao nơi này cũng có phòng tập thể thao, bể bơi, phòng nghỉ, vườn hoa nhỏ trên không trung, đầy đủ mọi thứ.
Vì vậy, Bạch Hiểu buông gà con xuống, bắt đầu đi dạo sau bữa ăn.
Cùng lúc đó.
Trong phòng Lục Vinh.
"Mang theo?"
Do sáng nay không có lịch trình gì, cho nên Lục Vinh ngủ dậy muộn một ít. Kết quả mới vừa rời giường, cửa phòng anh đã bị gõ vang, sau đó vương tử điện hạ nghiêm túc tuyên bố, "Muốn mang Bạch Hiểu theo."
Lục Vinh dẫn Tang Phong vào phòng trước, sau đó không hiểu lắm hỏi: "Tại sao?"
Tang Phong: "Tối qua tôi lại ngửi được hương vị kia, rất mãnh liệt, nhất định nó là từ trên người Bạch Hiểu phát ra."
Ánh mắt Lục Vinh trong suốt, tràn đầy chờ đợi: "Vậy, cậu chắc chắn Bạch Hiểu là hạt giống à?"
Tang Phong nhíu mày, lắc đầu, "Không chắc chắn."
Lục Vinh: "......"
Tang Phong ngẩng đầu, dùng đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào Lục Vinh: "Rất khó sao?"
Lục Vinh buông tay: "Không, trên thực tế rất đơn giản. Có điều cần chút thời gian, suy cho cùng tôi cho rằng, thay vì dẫn cậu ấy theo, không bằng để Bạch Hiểu tự chủ động đi cùng chúng ta thì càng thích hợp hơn."
Tuy Tang Phong nói "Không chắc chắn", nhưng hiển nhiên Bạch Hiểu này rất đặc biệt.
Tương lai không thể đoán trước, bây giờ Lục Vinh cũng không muốn dùng bất cứ biện pháp cứng rắn nào với Bạch Hiểu.
Tang Phong cũng đồng ý với điểm này: "Giao cho cậu đó. Chuyện của loài người bên này cũng gần xong rồi."
Lục Vinh mở thiết bị đầu cuối, chiếu lịch trình lên, bên trên có các loại đánh dấu khác nhau, còn có rất nhiều mục công việc bị gạch bỏ.
Lục Vinh: "Chuyện quan trọng đã hoàn thành rồi, những học sinh đó cũng đã chuẩn bị xong, thời gian còn lại tùy chúng ta sắp xếp."
Tang Phong gật đầu: "Vậy ngày mai khởi hành."
Lục Vinh: "Được. Tôi sẽ thông báo với đoàn đại biểu loài người một tiếng, chỉ là có khả năng cậu phải xuống dưới một chuyến rồi."
Tang Phong: "Ừ."
Vì thế, 10 rưỡi sáng nay, đã có tin tức tuyên bố đội ngũ vương tử Kester chuẩn bị rời đi.
Khi Bạch Hiểu biết tin tức này, là lúc định về phòng làm cơm trưa, sau đó được Cầu Đậu thông báo.
Từ khi ba nhận việc chăm sóc cho gà con, Cầu Đậu đã đặt thông báo nhắc nhở tin tức của Kester, cho nên nó là người biết đầu tiên.
"Nhanh như vậy?"
Bạch Hiểu rất kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Cầu Đậu: "Lưu luyến vương tử sao, ba?"
Bạch Hiểu liếc mắt nhìn nó, rồi buồn bã nói: "Một ngày làm việc là một vạn, hôm qua ba mới ký hợp đồng, còn chưa đến 24 giờ nữa, là đã sắp thất nghiệp nữa rồi."
Cầu Đậu: "......"
Đúng là đã quên mất chuyện này luôn.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác.
Bạch Hiểu gói ghém lại u sầu, tuy rằng biết bản thân sắp phải lập tức thất nghiệp, nhưng việc trước mắt vẫn phải làm tốt.
Cũng không biết Tang Phong có về ăn cơm không.
Bạch Hiểu vừa nghĩ, thì cửa phòng đã bị gõ vang, sau đó Lục Vinh lập tức bước vào, phía sau còn dẫn theo vài tên cận vệ.
Bạch Hiểu vừa ra khỏi phòng bếp, đúng lúc gặp được Lục Vinh trong phòng khách.
"Lục chuẩn tướng, đây là?"
Bạch Hiểu nghi hoặc, dáng vẻ như vậy, động tĩnh có hơi lớn rồi.
Lục Vinh cười cười với Bạch Hiểu: "Chúng tôi quyết định ngày mai sẽ lên đường trở về, cho nên hôm nay tới là muốn mang khủng trảo thú đi, vừa hay làm quen một chút với nhân viên chăn nuôi tạm thời của chúng tôi luôn."
Bạch Hiểu ngẩn người, sau đó gật gật đầu: "Ừm, cũng...... Hẳn là vậy."
Bạch Hiểu khom lưng bế gà con trên mặt đất lên, nhìn về phía Lục Vinh nói: "Xin hỏi, phải giao nó cho ai?"
Lục Vinh chỉ chỉ ngoài cửa: "Lồng sắt đã được vận chuyển ra bên ngoài, nhờ cậu hỗ trợ ôm nó ra."
"Được."
Bạch Hiểu ôm gà con rồi cùng Lục Vinh ra ngoài, một cái lồng sắt lớn được đặt trước cửa, Bạch Hiểu nhận ra, đây chiếc lồng trước đó đã nhốt gà con đến đây.
Tất nhiên gà con cũng nhớ rõ.
Vì thế lúc nhìn thấy lồng sắt kia, gà con đã lập tức cáo trạng với Bạch Hiểu.
"Pi! Pi pi! Pi pi pi!"
Mama, bọn họ đều là người xấu, bọn họ đã dùng cái kia bắt con đó!
Bạch Hiểu sờ lông gà con, giải thích: "Không phải đâu, bọn họ chỉ là muốn dẫn mày đến một căn nhà mới, rất lớn, rất đẹp, còn có rất nhiều đồ ăn ngon."
"Pi? Pi pi."
Thật à? Vậy mama cũng đi sao?
Bạch Hiểu không nghĩ tới gà con sẽ hỏi cái này, trong lòng đột nhiên khó chịu một trận, nhất thời nói không nên lời.
"Bạch Hiểu?"
Lục Vinh nhắc nhở Bạch Hiểu đứng im không cử độngmột tiếng.
Cậu hoàn hồn: "A, xin lỗi, lập tức đi đây."
Bạch Hiểu không trả lời câu hỏi của gà con, mà khom lưng trực tiếp bỏ nó vào lồng sắt.
Giờ khắc này, có lẽ gà con đã ý thức được gì đó, nó lập tức không đi nữa.
"Pi!"
Gà con bén nhọn kêu to một tiếng, đôi cánh nhỏ chừng bàn tay kia vậy mà lại vỗ lên phành phạch, bay cao hơn 1 mét, sau đó trực tiếp đậu lên đầu Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu: "......"
"Pi! Pi pi!"
Mama không cần con sao? Mama không cần con nữa!
Gà con khóc lớn, hai móng vuốt nhỏ bấm vào quần áo Bạch Hiểu, ai dám tới gần thì mổ người đó.
Mà Bạch Hiểu trong lúc nhất thời cũng không có cách nào lấy nó xuống -- dù sao, "kỹ năng thuần thú" nhìn như cao siêu của cậu, kỳ thật lại hoàn toàn thuận theo sự phối hợp của gà con.
Cứ như vậy lăn lộn một hồi lâu, Lục Vinh mới ho nhẹ một tiếng. Chờ Bạch Hiểu nhìn ra sau, mặt cậu lộ ra vẽ ngoài ý muốn và khó xử rõ ràng.
Lục Vinh: "Xem ra tạm thời không có cách nào mang nó đi. Vậy nha, trước hết mời cậu lại chăm sóc nó một thời gian, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ ra phương án giải quyết."
"Thật sự rất xin lỗi."
Bạch Hiểu cũng cảm thấy ngượng ngùng, cậu cầm tiền lương một ngày một vạn, kết quả lại hình như chưa giúp đỡ được gì.
Lục Vinh xua xua tay: "Không liên quan, chúng tôi đi trước đây -- à đúng rồi, trưa nay điện hạ sẽ không về ăn cơm, cậu chuẩn bị đồ ăn cho bản thân là được rồi."