Trái tim Lâm Dị đập thình thịch liên hồi, nhưng cậu vẫn lặp lại: "Đàn anh, anh đọc được không?"
Cậu không biết trong ký ức của Tần Châu đã có ai viết tên lên lòng bàn tay hắn hay chưa. Nhưng Lâm Dị có thể cam đoan, chưa từng có người nào viết cái tên Tần Châu bằng nét bút như vậy.
Nếu cậu không ghi nhớ trình tự các nét đã viết ra, thì dù trí nhớ cậu có tốt đến đâu, nếu muốn lặp lại trình tự các nét vừa rồi thì cần phải ghi nhớ kỹ càng mới có thể làm được.
Chữ viết quen thuộc nhất chính là tên của bản thân, cho dù thứ tự nét chữ của Lâm Dị có khó nắm bắt đến đâu, Tần Châu chỉ cần suy nghĩ đơn giản một chút cũng có thể cảm nhận được sự quen thuộc của cái tên này.
Đúng vậy, đó là cảm giác quen thuộc với cái tên của chính mình.
Trình Dương nói với Lâm Dị, khi bị quái vật bám vào, cả người cậu ta giống như đang nằm mơ, ngoài ra cảm xúc của cậu ta cũng không có bất kỳ dao động nào.
Quái vật 2-6 có thể theo dõi ký ức của con người và sử dụng chúng một cách linh hoạt, nhưng chúng không thể sử dụng cảm xúc con người, cũng như chúng không thể phản ứng với những sự kiện chưa được xử lý. Lâm Dị đoán con quái vật 2-6 cũng khó để cảm thấy cái tên này quen thuộc chỉ với cảm giác qua lòng bàn tay.
Tần Châu quan sát Lâm Dị một hồi, sắc mặt từ từ trầm xuống.
Hắn nhìn Lâm Dị nói: "Tôi đã nói lúc đầu rồi, nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi rõ với tôi, chứ đừng làm lỡ dở công việc. Lâm Dị, bây giờ em đang làm vậy đấy."
"Người thứ ba tiếp xúc với quỷ là ai?" Tần Châu nghiêm túc nói.
Lâm Dị lùi lại một bước, nhìn Tần Châu như một kẻ cặn bã, thất vọng nói: "Đàn anh thật sự là quái vật 2-6 sao? Nếu không sao anh lại đổi chủ đề?"
"..." Tần Châu chú ý tới biểu cảm của Lâm Dị, dừng một chút nói: "Tần Châu."
Lâm Dị ngẩng đầu nhìn hắn.
"Người khác thì không biết, chẳng lẽ đến tôi còn không rõ bản thân từng tiếp xúc với quỷ chưa à?" Tần Châu tức giận cười: "Tôi cho em thời gian hỏi, em không thèm hỏi. Em muốn nghi ngờ tôi thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội, nhưng em lại đến kiểm tra tôi vào thời điểm này. Nhóc thiên tài, em đừng để thông minh quá bị thông minh lừa đấy chứ?"
Bây giờ Lâm Dị cảm giác như bản thân đang bị giáo viên phê bình, cậu cúi đầu thấp giọng giải thích: "...Tại em không muốn đàn anh là quái vật 2-6, cho nên muốn loại bỏ nghi ngờ với đàn anh càng sớm càng tốt."
Lâm Dị cảm nhận được ánh mắt Tần Châu nhìn mình một hồi, sau đó lại nghe Tần Châu hỏi: "Nói lý do nghi ngờ đi, xem tôi có giải thích được không."
Nói xong, hắn nói: "Mau lên, muộn rồi đấy."
Lâm Dị hỏi: "Sao đàn anh lại tìm thuốc lá."
Tần Châu nói: "Khó chịu."
Lâm Dị lại nói: "Sao anh không nói cho La Diệc biện pháp cụ thể."
Tần Châu nói: "Tôi vẫn chưa xác nhận thân phận của cậu ta, không thể nói ở đây được."
Lâm Dị lại hỏi: "Sao đàn anh lại bắt chước em?"
Tần Châu nhìn cậu: "Khi nào?"
Lâm Dị nói: "Lúc em giải thích Trình Dương không phải là quái vật, sau đó đàn anh bắt chước em, giúp em giải thích với chị Âu Oánh."
Tần Châu "hừ" một tiếng: "Giúp em giải thích là không đúng sao?"
"Đồ sói mắt trắng (*)."
(*): Đồ tàn nhẫn, vong ơn bội nghĩa
Lâm Dị ngẫm nghĩ câu trả lời của Tần Châu, nhưng Tần Châu cũng chẳng bận tâm câu trả lời của hắn đã làm Lâm Dị hài lòng hay chưa, mà lại hỏi: "Nhóc thiên tài, vậy người thứ ba tiếp xúc với quỷ là ai?"
Lâm Dị: "Em còn chưa hỏi xong mà."
Tần Châu: "...Nhanh lên."
Lâm Dị nói: "Tại sao lúc nói chuyện với anh La Diệc, anh nhìn em bằng ánh mắt khó hiểu vậy chứ?"
Lần này Tần Châu ngập ngừng một chút: "Em gọi cậu ta là đàn anh."
Lâm Dị: "Hả, thì sao?"
"Ừ." Tần Châu: "Không sao."
Lâm Dị nghi hoặc nhìn Tần Châu, sau đó nói: "Lúc anh La Diệc nói chuyện với em, đàn anh, anh cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh La Diệc, em nghi ngờ đàn anh là quái vật 2-6, như kiểu đàn anh muốn giết anh ấy tới nơi rồi đấy."
Tần Châu: "... Lúc đó đúng là tôi muốn giết người thật." Nhìn Lâm Dị, nói một cách kì quái: "Nhưng tôi muốn giết em hơn đấy."
Lâm Dị im lặng lùi lại vài bước.
"Xong chưa?" Tần Châu hỏi: "Em, Âu Oánh, người còn lại là ai?"
Lâm Dị nói: "Có ba con quỷ, nhưng không có người thứ ba tiếp xúc quỷ."
Tần Châu đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Dị nói: "Nhưng em vẫn chưa hỏi xong mà."
Tần Châu: "... Không chịu dừng đúng không?"
"Bởi vì em muốn loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ đối với đàn anh." Lâm Dị giơ ngón tay lên, chỉ số '1': "Câu hỏi cuối cùng."
Tần Châu: "Hỏi đi."
Lâm Dị nói: "Trời tối rồi, đàn anh thật sự quan tâm đến người thứ ba tiếp xúc với quỷ là ai sao? Cho dù đàn anh biết người thứ ba là ai, nhưng trời cũng đã tối, phòng cũng được phân chia xong xuôi, chẳng lẽ sau khi đàn anh biết rồi, anh lại bắt người đó ở một mình một phòng sao, hay là anh định nhét người đó chung phòng với em và chị Âu Oánh? Đàn anh không cảm thấy, bây giờ anh hỏi đã quá muộn rồi sao?"
"Là ba câu hỏi đấy." Tần Châu nói: "Đáp án chỉ có một, tôi giúp em che giấu năng lực nhìn ban đêm, chỉ lúc ở riêng tôi mới có thể hỏi em, trừ khi em muốn bị quái vật 2-6 để ý. Cuối cùng, việc xử lý người thứ ba như thế nào là chuyện của tôi, tôi hỏi em, đương nhiên tôi có cách nghĩ của riêng mình."
Nói xong, Tần Châu xoa xoa thái dương.
Lâm Dị: "Ồ..."
Tần Châu nói: "Em chắc chắn không có người thứ ba tiếp xúc?"
Lâm Dị: "Dạ."
Tần Châu nói: "Được rồi, nhanh trở về đi, không cần tôi nói nữa nhỉ, cẩn thận một chút."
"Vâng... tạm biệt đàn anh."
Lâm Dị nói xong, quay người trở về phòng, trước khi đóng cửa, cậu nhìn thấy Tần Châu cũng đi về phòng của hắn, phòng của bọn họ đều nằm ở tầng hai của căn biệt thự.
Sau khi đóng cửa, Âu Oánh đang tìm kiếm gì đó trong phòng, khi thấy Lâm Dị quay trở về, cô dừng lại nói: "Chị muốn kiểm tra thử trong phòng có manh mối gì không, em nói chuyện với anh Châu xong chưa?"
Lâm Dị cứng ngắc gật đầu.
Lúc La Diệc bảo cậu ở chung với Âu Oánh, cậu không cảm thấy gì cả, nhưng giờ thì có rồi đó.
Ngượng quá trời luôn.
Lâm Dị từ nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với con gái, chứ đừng nói là ở chung phòng với con gái.
Âu Oánh nhận ra Lâm Dị tay chân cùng nhịp bước vào, trước khi vào cửa Lâm Dị rất bình thường, sau khi vào thì lại thành thế này. Âu Oánh nhanh chóng tỉnh táo để nhận ra, an ủi cậu: "Bạn học Lâm Dị, cứ tự nhiên đi."
Lâm Dị: "Đàn chị, em rất tự nhiên mà, chỉ là tự dưng quên mất cách đi thôi."
Âu Oánh cười nói: "Chưa từng yêu ai sao?"
Lâm Dị nói: "Vâng, em chưa từng nếm qua vị đắng cay của tình yêu bao giờ."
Âu Oánh càng cười nhiều hơn: "Không thể nào, em đẹp trai như vậy, không có cô nàng nào theo đuổi em sao?"
Lâm Dị dừng lại ở một nơi cách xa Âu Oánh một khoảng vừa đủ, nói: "Không có, những người đuổi theo em toàn là con trai cả, trong cuộc thi chạy đường dài, ai cũng liều mạng đuổi theo em hết."
Âu Oánh buồn cười, thần kinh vốn căng thẳng vì giao tiếp với ma quỷ cuối cùng cũng thả lỏng. Âu Oánh cũng giúp Lâm Dị chuyển sự chú ý đi chỗ khác: "Chị đã lục soát căn phòng rồi, tiếc là không có manh mối gì cả."
Lâm Dị nhìn thoáng qua căn phòng, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, giống như khách sạn bên ngoài mấy chục đô một đêm, có một cái giường, một cái gương soi toàn thân, một cái móc áo, một nhiệt kế thủy ngân được treo cẩn thận trên móc hiển thị nhiệt độ phòng.
"Nếu NPC cho chúng ta tùy ý chọn phòng, chứng tỏ trong phòng không có manh mối." Lâm Dị nói: "Đàn chị, chị đừng sợ, tiếp xúc với thứ đó không phải là quy tắc tử vong, cũng không phải dấu hiệu cho thấy bị quy tắc tử vong tìm tới."
Âu Oánh sửng sốt một lát: "Sao lại thế?"
Lâm Dị nói: "Một con nằm trên lưng em, con còn lại ngồi trong đám đông, không tiếp xúc với ai cả. Trong Thế giới Quy tắc, dấu hiệu của việc bị quy tắc tử vong tìm đến là cửa sổ mở, nhưng ở đây ba con quỷ xuất hiện cùng lúc nhưng lại làm ba việc khác nhau."
"Quy tắc tử vong càng đơn giản thì càng dễ vi phạm, nhưng quy tắc tử vong càng đơn giản thì càng dễ tìm ra và tránh khỏi chúng. Quy tắc 2-6 đã tồn tại từ rất lâu cho nên quy tắc tử vong của nó sẽ không bao giờ đơn giản như kiểu 'giao tiếp với quỷ' hay 'tiếp xúc với quỷ'." Lâm Dị an ủi: "Cho nên đàn chị không cần quá lo lắng."
Âu Oánh nghĩ tới lời của Lâm Dị, thực ra lời nói của Lâm Dị không phải không có lý, nhưng...
"Nếu em đã biết đó không phải quy tắc tử vong, tại sao em không ở với Trình Dương?" Âu Oánh hỏi.
Lâm Dị thành thật: "Bởi vì em muốn tạo cơ hội cho quái vật 2-6 tìm tới."
Chỉ là tự dưng La Diệc lại sắp xếp cho cậu chung phòng với Âu Oánh mà thôi.
Âu Oánh hỏi: "Em đã biết là ai chưa?"
"Em không biết." Lâm Dị lắc đầu nói: "Em muốn mạo hiểm một lần, bởi vì em không biết."
Sau khi Tần Châu ra khỏi Thế giới Quy tắc 7-7, hắn từng kể cho Âu Oánh nghe về sở thích tìm chết của Lâm Dị, vì vậy bây giờ Âu Oánh cũng không quá ngạc nhiên trước sự táo bạo của Lâm Dị mà ngược lại còn hỏi: "Có ai khả nghi không?"
"Ban nãy thì có." Lâm Dị nhìn về phía cửa: "Em nghi ngờ đàn anh..."
"Cơ mà, câu trả lời của đàn anh không có vấn đề gì, đàn anh đã vượt qua bài khảo nghiệm."
Âu Oánh nói: "Anh Châu chắc không phải đâu, không thì anh ấy đã chẳng nói với chúng ta việc quái vật 2-6 nhìn trộm kí ức của anh ấy."
Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng với năng lực của đàn anh, không thể không biết tới trò đi ngược kịch bản. Nếu quái vật 2-6 học được chiêu này thông qua trí nhớ của đàn anh, nó có thể tự hủy để xóa bỏ sự nghi ngờ của chúng ta."
"Chị cũng từng nghĩ tới điều này rồi." Âu Oánh nói: "Đàn anh có phải là quái vật 2-6 hay không cũng không quan trọng, anh ấy tự hủy để nhận lại lợi ích duy nhất chính là làm chúng ta không nghi ngờ anh ấy nữa, nhưng em thấy đấy, em có bị dắt mũi đâu. Nhưng kể cả nếu anh Châu tự hủy thật, chúng ta đều đã biết quái vật 2-6 xem trộm ký ức của anh Châu, cũng sẽ đề phòng với anh ấy hơn. Điều này chỉ có hại cho con quái vật 2-6, Lâm Dị, nếu em là quái vật 2-6, em đã chọn anh Châu, sau khi có được trí nhớ của anh Châu, em chắc chắn sẽ có cách tốt hơn để vừa che giấu bản thân, vừa hóa giải sự nghi ngờ với mọi người, như thế sẽ giúp em dễ dàng ra tay hơn mà đúng chứ?"
Lâm Dị cảm thấy khá có lý.
Âu Oánh nói: "Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến riêng của chị thôi, chị chỉ đang trao đổi ý kiến với em chứ không có phản bác em."
Lâm Dị gật đầu: "Em biết, em cảm thấy đàn chị nói khá có lý."
Cũng cảm thấy Âu Oánh thật lợi hại, chẳng trách cô lại là phó chủ tịch hội sinh viên.
"Trước tiên thì đi ngủ đã." Âu Oánh nói: "Đêm nay quái vật 2-6 là ai không quan trọng, quan trọng là phải ngủ qua đêm nay."
Âu Oánh vừa nói vừa kéo chăn bông ra. Trong phòng chỉ có một cái giường và một cái chăn, mặc dù lúc này không cần quan tâm đến nam nữ gì cả, nhưng cô sợ đàn em Lâm Dị chỉ từng có con trai theo đuổi này sẽ xấu hổ. "Chị chia chăn ra rồi mỗi người đắp một phần nhé."
Lâm Dị: "!"
"Không, không, không." Lâm Dị điên cuồng xua tay nói: "Đàn chị không cần phải thế đâu ạ, chị cứ ngủ trên giường đi."
Âu Oánh nói: "Vậy em ngủ ở đâu?"
Trong phòng không có ghế sô pha, Lâm Dị không ngủ trên giường thì chỉ có thể ngủ dưới đất. Tuy nhiên, diện tích căn phòng không lớn, dáng người Lâm Dị lại cao, nếu muốn duỗi thẳng chân, nơi duy nhất cậu có thể nằm chính là cạnh cửa.
Thời tiết không lạnh, Lâm Dị dựa vào cửa nằm cả đêm cũng không phải là không thể, thế nhưng khe hở dưới đáy cửa rộng đến mức có thể thò được một tay vào, Âu Oánh cảm thấy nơi đó rất nguy hiểm.
Nếu có thứ gì đó tiến vào, nơi Lâm Dị nằm sẽ rất chật chội, không có chỗ để di chuyển.
Âu Oánh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị sợ lắm, cứ ngủ với chị được không?"
Đối mặt với yêu cầu nịnh nọt thực sự có hiệu quả, Lâm Dị im lặng một lúc, sau đó hỏi Âu Oánh: "Đàn chị, chị tin trên đời có ma quỷ không?"
Âu Oánh chẳng những đã nhìn thấy, thậm chí còn giao tiếp với quỷ hồn, cô bỗng không hiểu ý trong câu hỏi của Lâm Dị.
Lâm Dị nói: "Nếu chị sợ, em sẽ giúp chị tẩy não."
Âu Oánh: "Tẩy não?"
Lâm Dị nói: "Chỉ cần ám thị rằng trên đời này không có ma quỷ, như vậy chị sẽ không sợ nữa."
Âu Oánh cười nói: "Ý em là thôi miên chứ gì?"
Lâm Dị nói: "Đàn chị, chị muốn thử không?"
Âu Oánh cũng không ép Lâm Dị ngủ với mình, cũng coi như một cách để cho qua chuyện này, cô nói: "Thử đi."
Lâm Dị bắt đầu, giống như liên tục nói với chính mình rằng cha mẹ cậu là người bình thường, họ chỉ mắc bệnh mà thôi. Cậu không ngừng lặp đi lặp lại: "Đàn chị, trên đời này không có ma quỷ, trên đời này không có ma quỷ, trên đời này không có ma quỷ."
Âu Oánh: "..."
Đúng là tẩy não thật.
Trên thế giới không có quỷ, trên thế giới không có quỷ, trên thế giới không có quỷ...
Ánh đèn ở hành lang trên tầng hai của biệt thự nhấp nháy vài lần trong một giây, rồi đột nhiên tắt lịm trong giây tiếp theo. Trong bóng tối, ba bóng đen lặng lẽ xuất hiện ở hành lang.
Chúng không giao tiếp với nhau, giống như câu chuyện trong An Khoa, mỗi người đều làm việc riêng của mình.
Chúng bước đi lặng lẽ trong hành lang, mỗi bóng đen dừng lại bên ngoài một căn phòng nào đó.
Lâm Dị liếc nhìn cửa phòng, nhận ra Lâm Dị đã dừng tẩy não, Âu Oánh choáng váng nói: "Chúng ta thay phiên nhau đi ngủ nhé, chị sẽ ngủ trước, chốc nữa em đánh thức chị dậy."
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào cánh cửa, một đôi chân nhô ra bên dưới khe cửa: "...Vâng."
Âu Oánh nhắm mắt lại: "Nhớ đánh thức chị đó."
Âu Oánh chẳng còn nhớ Lâm Dị đã trả lời mình như thế nào, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh, vô thức quấn chăn chặt hơn: "Lâm Dị, em có lạnh không... Nếu trời lạnh..."
"Đàn chị, em không lạnh." Sau khi đôi chân dưới cửa biến mất, Lâm Dị quay đầu lại, nhìn nhiệt kế treo trên móc treo quần áo, vạch đỏ trên thang nhiệt kế không ngừng hạ xuống cho đến khi chạm tới điểm cuối cùng, vạch đỏ hoạt động bằng thủy ngân nở ra khi nóng rồi co lại lúc lạnh dường như đã biến mất.
Nhiệt độ trong phòng đột ngột ngột giảm xuống âm độ, cái lạnh u ám đè xuống Lâm Dị như dời non lật bể, khiến Lâm Dị nghĩ đến thứ nằm trên lưng mình ban ngày.
Lâm Dị lại nhìn về phía tấm gương lớn trong phòng, vị trí của tấm gương là một vị trí kiêng kỵ trong phong thủy, đối diện với giường ngủ.
Bởi vì vẫn chưa biết quy tắc tử vong là gì nên Lâm Dị và Âu Oánh không di chuyển tấm gương ra nơi khác.
Nhìn chằm chằm vào gương, Lâm Dị quyết định quên chuyện đó đi, không hành hạ bản thân nữa.
Cậu cúi đầu tiếp tục tẩy não, cố gắng phớt lờ cái cơn ớn lạnh sau lưng.
Thứ nằm trên lưng Lâm Dị đợi một lát, sau đó dần dần biến mất.
Nó rời đi rồi xuất hiện trở lại ở hành lang. Đã có tiếng la hét thảm thiết phát ra từ căn phòng mà hai cái bóng còn lại bước vào, nó không nhúc nhích mà quay đầu nghe theo tiếng động, sau đó đi tiếp sang phòng bên cạnh.
Đi đến phòng bên cạnh, nó dừng lại, lặng lẽ lắng nghe chuyển động trong phòng.
"Diệp Quỳnh, cởi quần áo đưa tao." Cao Húc nói.
Thấy Diệp Quỳnh không đáp lại mình, Cao Húc đá anh ta rồi nói: "Thằng bốn mắt chết tiệt, tao đang nói chuyện với mày đấy."
Diệp Quỳnh chỉ chiếm một chỗ nhỏ bên cạnh giường nói: "Tôi cũng lạnh mà."
Cao Húc: "Ai quan tâm mày, nhanh cởi quần áo đưa cho tao đi."
Diệp Quỳnh run rẩy nói: "Cởi ra cũng vô ích thôi."
Cao Húc: "Mày..."
Cao Húc đang định tiếp tục uy hiếp, hắn cảm giác được Diệp Quỳnh đang run rẩy, cả chiếc giường cũng vì vậy mà rung lên.
Giọng Cao Húc khàn khàn: "Mày rung lắc cái gì?"
Diệp Quỳnh run rẩy chỉ vào phía dưới cánh cửa.
Cao Húc nhìn sang, cổ họng hắn nghẹn lại.
Một đôi chân nhợt nhạt xuất hiện qua khe cửa.
Trái tim Cao Húc đập thình thịch, nhưng lúc hắn chớp mắt lần nữa, đôi chân dưới chân cửa đã biến mất.
"Diệp Quỳnh, h... hình như đi rồi." Cao Húc không dám khẳng định, cả người Diệp Quỳnh co ro run rẩy, không dám nói một lời chứ đừng nói đến trả lời Cao Húc.
"Ra xem nó đã đi chưa." Cao Húc đá Diệp Quỳnh xuống dưới gầm giường, sau một tiếng 'rầm' vang lên, căn phòng trở nên im lặng.
Cao Húc không nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Diệp Quỳnh, cũng không thấy Diệp Quỳnh đứng dậy.
"Diệp Quỳnh." Cao Húc ngập ngừng gọi, Diệp Quỳnh không trả lời hắn.
Lúc này cả người Cao Húc không khỏi run lên, lại hét lớn: "Diệp Quỳnh, đệt mẹ mày, đừng có giả quỷ, mày tin ông đây làm chết mày không."
Dưới gầm giường vẫn không có phản ứng gì, Cao Húc đành phải cúi xuống giường xem Diệp Quỳnh thế nào.
Lúc Diệp Quỳnh bị hắn đá ra khỏi giường, đầu cậu ta phải đập xuống đất trước, xong vì sợ quá mà xỉu luôn.
Cao Húc rút tay đặt trên chóp mũi Diệp Quỳnh, sau khi xác nhận Diệp Quỳnhg chưa chết liền chửi: "Người giấy à, đá cái đã ngất rồi."
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng giảm xuống, mặc dù Cao Húc ngang ngược cướp hết chăn nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Hắn nhảy xuống giường, cởi quần áo của Diệp Quỳnh ra rồi chuẩn bị mặc vào.
Trời lạnh quá, âm u lạnh lẽo thế này, Cao Húc chịu không nổi nữa rồi.
Hắn cởi đồ Diệp Quỳnh ra, khoác quần áo Diệp Quỳnh lên người mình, lúc định lấy chăn bông đắp quanh người, cơ thể Cao Húc đột nhiên cứng đờ.
Răng hắn bắt đầu run lên không kiểm soát, cả căn phòng tràn ngập tiếng răng trên và răng dưới va vào nhau kêu 'lập cập lập cập'.
Hắn nhìn thấy mình trong tấm gương đầu giường, người phụ nữ đang nằm nhoài trên đó.
Ánh mắt Cao Húc hướng về phía gương, người phụ nữ xốc xếch chậm rãi ngẩng đầu lên. Sau đó trong gương phản chiếu một khuôn mặt vô hồn, khuôn mặt này chậm rãi áp sát vào tai Cao Húc.
Tuy nhiên, sau khi Cao Húc trả lời, đôi mắt của người phụ nữ bắt đầu chảy ra máu, cánh tay của cô ta giơ lên trên đầu Cao Húc bằng một tư thế vặn xoắn kỳ lạ, sau đó vặn một cái.
"Ahhhhhh—" Cao Húc tận mắt chứng kiến đầu mình bị nổ tung.
Hiển nhiên, câu trả lời của Cao Húc khiến nó không hài lòng.
Thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, đêm đầu tiên ở Thế giới Quy tắc 2-6 cuối cùng cũng đã trôi qua.
Sau khi tỉnh lại, Âu Oánh nhìn thấy Lâm Dị đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào cửa, cô vội vàng đứng dậy: "Lâm Dị, sao tối qua em không gọi chị dậy."
Lâm Dị quay đầu nhìn Âu Oánh: "Đàn chị, em quên mất."
"Cảm ơn nhé." Làm sao Âu Oánh có thể tin được? Cô biết Lâm Dị cố ý để cô ngủ cả đêm, cô nói: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì à? Sao em đứng ở cửa suốt thế?"
Lâm Dị nói: "Trong Thế giới Quy tắc 7-7, mỗi sáng đàn anh thường sẽ gõ cửa phòng em để xác nhận em có an toàn không."
"Nhưng bây giờ, trời đã sáng từ lâu lắm rồi..." Lâm Dị nói: "Đàn anh vẫn không tới."
Trong lòng Âu Oánh thắt lại: "Sắp xảy ra chuyện gì à?"
Lâm Dị không trả lời, tối hôm qua cậu nghe được ba tiếng kêu, một từ Hà Duệ, một từ Tăng Cảnh, cuối cùng là từ Cao Húc.
Âu Oánh nói: "Đi xem thử."
Lâm Dị: "Vâng."
Hai người mở cửa rồi nhanh chóng đi tới phòng Tần Châu. Càng đến gần phòng của Tần Châu, lòng của Lâm Dị càng thêm nặng trĩu, trong phòng của hắn, mùi máu tỏa ra nồng nặc đến mức khiến người ta không thể làm lơ được.