Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 447: Thoả thuận



"Rất đơn giản", tôi tự tin nói: "Tôi mãi chưa nói cho Đạo Hội, đương nhiên là có lý do của tôi. Không chỉ một mình tôi biết bí mật này, mà sư phụ của tôi cũng biết".

"Tất nhiên, tôi cũng có thể nói với những người mà tôi tin tưởng, nếu anh gây rắc rối cho tôi trong tương lai, hoặc tôi chết đi, hoặc ai đó xung quanh tôi chết".

“Tin tức này... sẽ không chỉ được nói cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, mà còn nói cho các môn phái lớn trong giới tu luyện, thậm chí người của tôi sẽ thông báo công khai trên mạng!"

"Tôi cũng không ngại việc ‘cá chết lưới rách’ đâu!"

"Đương nhiên, nếu anh không làm phiền tôi nữa, tôi sẽ mãi giữ bí mật này trong lòng và không bao giờ tiết lộ cho ai".

Tin tức này là con bài của tôi, là át chủ bài mạnh nhất.

Người của Bạch Long Sơn chắc chắn sợ nhất việc thông tin bị rò rỉ ra ngoài.

“Có chút thú vị”, đôi mắt thanh niên loé lên tia tán thưởng: “Từ xưa đến nay, có rất ít người dám uy hiếp Bạch Long Sơn, anh chính là một trong số đó”.

"Anh mười tám tuổi, bằng tuổi tôi, có được năng lực như vậy, còn đánh bại được tôi, hơn nữa anh có thể giải quyết cục diện nguy hiểm này, chứng tỏ anh có một tư duy sâu sắc, giải quyết mọi việc một cách quyết đoán, không thể không nói, anh khiến người khác vô cùng khâm phục".

"Thế này đi... chi bằng, chúng ta kết bạn thì sao?"

"Hay nói cách khác, hãy đến Bạch Long Sơn với tôi, sau đó chúng ta sẽ trở thành người một nhà".

Kết bạn? Trong đầu của thanh niên này đang nghĩ cái gì thế? Giết người của tôi mà vẫn muốn làm bạn với tôi?

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Chắc chắn hắn ta không biết rằng gia đình Lý Giai Dao rất quan trọng với ngươi. Ta có thể thấy rằng hắn ta rất ngưỡng mộ ngươi, cũng muốn làm bạn với ngươi".

"Đến Bạch Long Sơn có thể nói là một bước lên trời. Điều kiện gia nhập Bạch Long Sơn quá khắc nghiệt. Nhiều thế lực muốn con cháu gia nhập Bạch Long Sơn, chen vào cũng không được".

"Hơn nữa, thanh niên này hẳn là có địa vị rất cao trong Bạch Long Sơn, bằng không sẽ không trực tiếp giải quyết chuyện này. Dù sao chuyện của ngọc bội Cửu Âm cũng là chuyện quan trọng, tuyệt đối phải hành động bí mật, lãnh đạo cấp cao của Bạch Long Sơn e rằng cũng chẳng có mấy người biết được”.

"Thế mà thanh niên này lại biết được".

"Còn thực lực của thanh niên này, mười tám tuổi, đã là người tu luyện cấp ba, vô cùng đáng sợ".

Tiên nữ Thanh Thuỷ đánh giá rất cao thanh niên này.

Dù Bạch Long Sơn có tốt, có mạnh đến đâu tôi cũng không có hứng thú, nếu tôi thực sự đến Bạch Long Sơn, dù họ có cho tôi bao nhiêu lợi ích đi chăng nữa thì nó đều sẽ trở thành một nơi giam giữ tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên: "Anh cho rằng tôi sẽ kết bạn với người đã ám sát tôi?"

Thanh niên cười nhẹ, khôi ngô tuấn tú: "Anh không thể nói như vậy được, không đánh thì không biết nhau được, trên đời này không có kẻ thù nào là vĩnh viễn. Hơn nữa chẳng phải tôi chưa giết anh sao?"

"Tất nhiên, anh đừng nghĩ rằng anh thực sự có thể giết tôi. Trên người tôi có một pháp khí hộ vệ và một pháp khí liên lạc bố tôi đã cho tôi, một dị năng bảo vệ cấp năm".

"Anh không tin thì cứa cổ của tôi xem, xem anh có thể giết tôi không".

"Cho dù anh bắt được tôi, anh cũng không thể làm gì được tôi. Nhiều nhất là hai tiếng, người Bạch Long Sơn sẽ tìm được tôi".

Dị năng bảo vệ cấp năm?

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Có vẻ như những gì hắn ta nói đều là sự thật. Pháp khí của Bạch Long Sơn rất nhiều, dị năng bảo vệ cấp năm chỉ là một pháp khí rất phổ biến của Bạch Long Sơn".

"Lời hắn ta nói là thật, có được dị năng bảo vệ cấp năm, ngươi thật sự không giết được hắn ta, không thể phá vỡ phòng ngự của hắn ta".

Tôi ngạc nhiên, nói: "Nếu tôi không giết được anh, tại sao anh còn chạy? Tại sao không kích hoạt dị năng phòng ngự cấp năm?"

Thanh niên nhàn nhạt nói: “Tôi ấy mà, tôi không thích sử dụng bất kỳ pháp khí hay ngoại lực nào để tu luyện. Tôi thích tự mình trau dồi bản thân, không thích dùng sức mạnh của người khác để bảo vệ cơ thể của mình, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng".

"Khi tôi làm bất cứ việc gì cũng đều thích làm một mình, hoặc dắt theo cô sư muội dễ thương của tôi. Tôi sẽ không bao giờ kết thân với những người khác ở Bạch Long Sơn".

"Tôi bị anh đánh bại, đương nhiên phải chạy, lẽ nào tôi thật sự để cho đám khốn nạn từ Bạch Long Sơn kia tới cứu tôi sao? Thế không phải mất hết mặt mũi sao?"

"Nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ đầu tiên của tôi khi xuống núi, nếu không hoàn thành được, sẽ bị người khác xem thường".

Tiên nữ Thanh Thuỷ vô cùng kinh ngạc: "Người này rất lợi hại, không hề sử dụng ngoại lực và pháp khí, mà chỉ dựa vào tu vi của bản thân để trau dồi và nâng cao. Sự kiên trì này người tu luyện bình thường căn bản không làm được”.

"Cũng giống như việc thanh niên là con trai của một tỷ phú. Hắn ta được thừa kế tài sản hàng tỷ tệ của bố mình, nhưng hắn ta không dùng lấy một xu. Hắn ta muốn tự dựa vào sức mình để trở thành một người giàu có".

"Và thanh niên đó đã rất thành công. Hắn ta đã là một người dị năng cấp ba rồi, thật đáng sợ!"

"Người bình thường nếu không sử dụng ngoại lực, trong ba mươi đến năm mươi năm, căn bản không làm được!"

"Không dùng ngoại lực, nếu không ngừng luyện tập, luôn có thể đột phá, thì năng lực tương lai của hắn ta... là vô hạn!"

Có rất ít người có thể làm cho tiên nữ Thanh Thuỷ khen ngợi và kinh ngạc thế này, xem ra thanh niên này quả thực phi thường.

Mà phần lớn sức mạnh của tôi đều là nhờ sử dụng ngoại lực.

Tiên nữ Thanh Thuỷ đã khen thanh niên hai lần liên tiếp.

Nếu thanh niên muốn làm bạn với tôi, hiển nhiên hắn ta đã đồng ý với thỏa thuận của tôi và sẽ không làm phiền tôi trong tương lai.

Có vẻ như tiên nữ Thanh Thuỷ đã đúng, thanh niên có địa vị rất cao ở Bạch Long Sơn, có lẽ hắn ta có thể tự mình quyết định điều này.

Lời mời kết bạn của thanh niên với tôi có vẻ rất chân thành, tôi cũng tin lời hắn ta nói, thậm chí tin từng lời hắn ta nói, cảm giác này rất kỳ lạ.

Bởi vì, lần trước hắn ta đã nói rằng hắn ta không thèm nói dối, tôi hỏi hắn ta có sức mạnh gì, hắn ta chỉ cần bịa ra một cái là có thể lừa tôi, nhưng hắn ta không thèm nói dối.

Tính cách của người này vô cùng kiêu ngạo.

Trong mắt tôi, thanh niên này là một con quỷ giết người không chớp mắt!

Tôi bình tĩnh nói: "Trả lại Lý Giai Dao cho tôi, có lẽ tôi sẽ tính đến chuyện kết bạn với anh".

“Lý Giai Dao?”, thanh niên mỉm cười, nói: “Lý Giai Dao sẽ trở thành nhân tài chủ chốt của Bạch Long Sơn chúng tôi. Anh đi cùng tôi, đảm bảo anh có thể gặp Lý Giai Dao mỗi ngày”.

Tôi lạnh lùng nói: "Anh không sợ tôi sẽ nói cho chị ấy biết anh đã giết bố mẹ của chị ấy sao?"



“Ha ha… Anh cho rằng tôi sẽ lo lắng mấy chuyện nhàm chán này sao? Anh cho rằng Bạch Long Sơn chúng tôi đến một người cũng không khống chế nổi sao?”, thanh niên cười: “Đừng dùng thái độ chính nghĩa nhìn tôi, chỉ là giết vài người bình thường mà thôi, có nhất thiết phải thế không?"

"Chúng ta là người tu luyện, chúng ta vốn là một tồn tại siêu việt. Trong mắt chúng ta, người thường chỉ như con kiến mà thôi".

"Trong tay những người tu luyện kia, ai mà chẳng giết mấy mạng người?"

Tôi nghe thấy lời này, trong lòng như dâng lên lửa giận, lạnh lùng nói: "Khác chứ, chúng ta không chung một mục đích, anh có thể cút đi rồi đấy!"

"Hãy nhớ thỏa thuận của chúng ta!"

Tôi không muốn nói chuyện với thanh niên nữa, tôi sợ nếu cứ tiếp tục nói, tôi thực sự nhịn không được mà giết chết hắn ta, nhưng tôi... cũng không thể giết được hắn ta.

Thanh niên không chút do dự lấy ra bộ quần áo thể thao của mình từ trong túi hành lý, bắt đầu thay quần áo, nói: "Trương Sơn Thành, anh thật là nhàm chán".

"Đương nhiên, tôi cũng rất thích anh”.

"Tôi là một người cô đơn từ khi còn nhỏ, không có bạn bè. Từ trước tới nay, anh là người duy nhất tôi muốn kết bạn".

Bạch Long Sơn có đầy kẻ mạnh, thanh niên này thế mà không có bạn?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.