Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 403: Cùng đường



“Phi Phi, em không thể như vậy, không thể như vậy được…”, Lý Quốc Thắng ôm lấy chân của Lư Phi Phi, mặt đầy nước mắt, đưa mắt nhìn Lư Phi Phi đầy tình ý: “Anh rất yêu em, vô cùng yêu em, Phi Phi, anh thật lòng yêu em".

"Yêu tôi? Haha ...", Lư Phi Phi liếc nhìn Lưu Thiến ở phía xa xa, sau đó lại nhìn thẳng vào Lý Quốc Thắng, nói: "Một người con gái đã bỏ ra năm năm trời để chờ đợi anh".

"Anh và tôi quen nhau được ba tháng, anh đã lập tức vứt bỏ người con gái yêu anh năm năm".

"Một người như anh, vì tiền vì lợi ích thì chuyện gì anh cũng dám làm".


"Anh yêu tôi hay yêu tiền của tôi? Anh tưởng tôi không biết anh tiếp cận tôi với mục đích gì à?"

"Hiện giờ tôi chơi đủ rồi, không còn gì thú vị nữa!"

Không ai ngờ được rằng vào thời khắc mấu chốt này, Lư Phi Phi lại đá Lý Quốc Thành!

Tôi hả lòng hả dạ, Lưu Thiến cũng thở dài.


Đây là cậu ta tự làm tự chịu!

Lý Quốc Thắng tiếp tục ôm lấy chân Lư Phi Phi và cầu xin: "Phi Phi, em đừng như vậy, chúng ta ở bên nhau, anh thực sự bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và sự hấp dẫn của em, anh đối tốt với em như thế nào trong lòng em rất rõ, chắc chắn không phải vì tiền..."

"Phi Phi, em đừng bỏ anh..."

Lư Phi Phi đá Lý Quốc Thắng ra, nói: "Ngại quá, từ nay về sau tôi không liên quan gì đến anh, chúng ta cắt đứt ở đây!"

"Chuyện ngày hôm nay tôi không giải quyết được, và tôi không muốn làm khó bố tôi và khiến Tập đoàn Vân Dương chúng tôi phải xấu hổ vì chuyện này".

"Đương nhiên, tôi cũng không phải người bạc tình".

Lư Phi Phi đặt thẻ tại quầy bar và nói: "Tôi trả mười lăm triệu tệ này. Mật khẩu được viết ở mặt sau của thẻ".

"Số tiền còn lại, anh tự nghĩ cách kiếm đi".

Nói xong, Lư Phi Phi đi thẳng ra cửa.

Lý Quốc Thắng muốn lao tới, nhưng bị hai thanh niên chặn lại.

Lư Phi Phi đã rời đi, cô ta có thể rời đi mà không cần trả một xu nào, bởi vì cô ta không phải một trong số những sinh viên ở đây, cô ta chỉ đi cùng Lý Quốc Thắng mà thôi.

Lư Phi Phi không có mặt ở hiện trường khi vụ đánh nhau diễn ra, cô ta chỉ uống một chút rượu rồi rời đi.

Khi rời đi, cô ta đã trả mười lăm triệu tệ, như vậy đã quá lịch sự rồi, hành động này đủ cho thấy cô ta không phải loại người nhẫn tâm.

Trước đó cô ta cũng đã cố gắng nghĩ cách giải quyết vấn đề ở đây, nhưng không giải quyết được, cô ta đành phải rời đi.

Lý Quốc Thắng vội vàng nói: "Giám đốc Lý, bạn gái tôi đã trả mười lăm triệu, vậy nên tôi cũng có thể đi khỏi đây rồi".

"Ở đây có nhiều người ăn cơm như vậy, số tiền mà bạn gái tôi trả đã đủ phần của hai chúng tôi và đủ bồi thường khách sạn bị tổn thất do ẩu đả rồi".

“Bữa cơm này mọi người đều ăn, mọi người cũng tham gia đánh nhau, vậy nên tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm".

Ý của Lý Quốc Thắng là Lư Phi Phi đã trả mười lăm triệu tệ rồi nên cậu ta có thể rời đi, số tiền còn lại sẽ do các sinh viên còn lại trả.

Khi các sinh viên nghe thấy cậu ta nói vậy, tất cả họ đều không vui.

"Lớp trưởng, cậu đang nói cái gì vậy? Là do cậu muốn mời chúng tôi ăn đó, trước đó cậu luôn miệng nói là cậu mời bữa này, tại sao chúng tôi phải trả tiền?"

"Đúng vậy, lớp trưởng, cậu mời chúng tôi tới đây, cậu cũng không thèm xem thực đơn, tất cả rượu và món ăn đều do cậu gọi, chúng tôi không hề gọi món nào, chính là cậu muốn mời chúng tôi ăn mà".

"Đúng đó, nếu nó đắt như vậy thì chúng tôi sẽ ăn sao? Vì cậu mời, cậu là người thanh toán nên chúng tôi mới ăn".

"Còn về chuyện đánh nhau, cậu là người đánh giám đốc, chúng tôi đều thấy cậu bị đánh nên mới giúp, chúng tôi là vì cậu nên mới làm vậy, bây giờ cậu lại nói là không liên quan gì đến cậu sao?"

"Nếu cậu không đánh nhau với giám đốc thì chúng tôi sẽ đánh nhau sao? Tất cả mọi chuyện đều do cậu khơi mào ra, cậu nên tự mình chịu trách nhiệm tất cả!"

...

Tất cả sinh viên đều cho rằng Lý Quốc Thắng phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện này.

Thật ra có một người không hề cảm thấy lo lắng, đó là Dương Đông, nhà anh ta có tiền, hoàn toàn có thể trả được số tiền hai mươi triệu đó, hơn nữa Dương Đông đã biết tôi lợi hại như thế nào. Tôi cũng rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Vừa rồi lúc ăn uống, đám sinh viên này đều vây quanh Lý Quốc Thắng, tâng bốc, nịnh nọt cậu ta đủ kiểu, bây giờ có chuyện xảy ra thì đều muốn đùn đẩy trách nhiệm.

Dù sao số tiền đó cũng quá lớn, chưa nói đến con số hàng chục triệu, dù chỉ là mấy trăm nghìn tệ thì các sinh viên cũng không thể bỏ ra được.

Lý Quốc Thắng lập tức cầu xin giám đốc Lý: "Giám đốc Lý, tôi có thể đi không? Đã trả hết mười lăm triệu rồi, để tôi đi đi".

Đương nhiên Lý Cương sẽ không để cho cậu ta đi, tôi đã sắp đặt để anh ta trị Lý Quốc Thắng, làm sao có thể để cậu ta đi được?

“Thật ngại quá", Lý Cương nói: “Trước khi rời đi cô Lư đã nói rồi, anh không phải bạn trai của cô ấy, cũng không liên quan gì đến cô ấy, hai người đã cắt đứt quan hệ!”

"Vì hai người không liên quan gì đến nhau nữa thì cô ấy trả số tiền đó không phải là để trả thay anh".

"Vậy nên anh không thể đi".

Lý Quốc Thắng trợn tròn mắt, vẻ mặt đột ngột trở nên dữ tợn: "Cho dù tôi không trả tiền, chúng tôi tổng cộng hơn năm mươi người ăn, cộng thêm tiền đền bù thiệt hại của nhà hàng tổng cộng hơn năm mươi triệu, chia cho hơn năm mươi người, mỗi người trả một triệu tệ!"

"Lư Phi Phi đã trả mười lăm triệu, còn lại ba mươi lăm triệu. Trừ đi một số người thân của mấy bạn học thì còn lại hơn bốn mươi người, chia đều ra một người phải trả một trăm nghìn tệ, như vậy tôi còn trả được".

"Bây giờ tôi sẽ đưa cho các người một triệu tệ, như vậy tôi có thể đi được rồi chứ?"

"Không được!", Lý Cương vẫn không buông tha: "Bữa này là anh chiêu đãi, anh nhận trả tiền, vậy nên anh bắt buộc phải trả tiền ăn".

"Các tổn thất khác trong nhà hàng của chúng tôi cũng do anh đánh người và gây rối gây ra. Anh là người chịu trách nhiệm chính, anh phải trả bảy mươi phần trăm, những người khác đều vì giúp anh nên mới gây ra tổn thất, họ phải trả ba mươi phần trăm còn lại".

"Mười lăm triệu của Lư Phi Phi cũng là tiền ăn, còn thiếu tám triệu, anh nhất định phải trả hết!"

"Còn về chi phí tổn thất của nhà hàng, chúng tôi cũng chịu ba mươi phần trăm. Ba mươi phần trăm của ba mươi triệu tệ là mười triệu tệ, chúng tôi chịu mười triệu, tất cả các bạn chịu hai mươi triệu".

"Hai mươi triệu này, anh phải chịu bảy mươi phần trăm, tức là mười bốn triệu, cộng với tám triệu trước đó là hai mươi hai triệu".

“Ba mươi phần trăm còn lại là sáu triệu chia đều cho tất cả những người tham gia đánh nhau".

"Cách tính của tôi không có bất cứ vấn đề gì, dù có báo cảnh sát thì họ cũng sẽ giải quyết như vậy".

Lý Cương đã tính toán mọi thứ, đánh nhau quả thực là trách nhiệm của cả hai bên, nhà hàng cũng phải chịu trách nhiệm nhất định về sự cố này.

Lý Quốc Thắng sắp phát điên đến nơi: "Tôi không phục! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn cảnh sát can thiệp, tôi muốn ra tòa khởi tố!"

“Được!”, Lý Cương nói: “Vậy thì chúng ta sẽ gọi cảnh sát ngay. Anh là thạc sĩ của MIT, là người có địa vị, vậy mà lại không trả hết tiền ăn. Với năng lực của ông chủ chúng tôi, nhốt anh vào trong đó vài tháng cũng không có vấn đề gì cả".

"Nếu càng làm lớn chuyện thì không tốt cho bất cứ ai. Chắc chắn trước tiên họ sẽ yêu cầu anh trả tiền ăn, nếu không trả nổi thì bất động sản và các tài sản khác đứng tên của anh và gia đình anh đều sẽ bị tòa án cưỡng chế bán đấu giá".

“Khi đó, rất có thể anh chẳng còn lại thứ gì cả".

"Thân bại danh liệt!"

"Hãy tự mình suy nghĩ kỹ đi, tốt nhất là chúng ta nên tự giải quyết với nhau".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.