Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 311: Báu vật vô giá



Ánh mắt của Cục trưởng Quách vô cùng kinh ngạc, sau đó quan sát tôi rất cẩn thận, không ngờ tôi và Âu Dương Bác lại là bạn.

"Trương Sơn Thành và Âu Dương Bác nói chuyện với nhau vài câu thì Đàm Quý Dương có nói Trương Sơn Thành là người hạ đẳng. Trương Sơn Thành cũng đáp lại một câu, đây chính là nguyên nhân khởi nguồn của sự việc".

"Sau đó, con trai của Đàm Quý Dương yêu cầu Trương Sơn Thành quỳ xuống xin lỗi. Trương Sơn Thành đương nhiên không muốn. Con trai Đàm Quý Dương đã đe dọa Trương Sơn Thành, nói rằng anh ta sẽ đánh Trương Sơn Thành. Thế là hai bên cãi nhau. Con trai Đàm Quý Dương sai hai tên vệ sĩ bắt Trương Sơn Thành".

"Trong lúc hai tên vệ sĩ ra tay, con trai của Đàm Quý Dương đã dùng chân giẫm nát đồ của chúng tôi, cũng chính là hai củ nhân sâm đã trở thành đồ bỏ đi trước mặt mọi người".

"Là đối phương xúc phạm chúng tôi trước, sau đó còn động chân động tay, giẫm nát đồ của chúng tôi. Chúng tôi không thể chịu được nữa nên đã ra tay và đánh gục bọn họ".

"Bảo vệ của toà cao ốc đến bắt chúng tôi, nhưng cũng bị chúng tôi tóm gọn. Sau đó thì cảnh sát đến".

Lời tường thuật của Mộc Dịch hoàn toàn không có vấn đề gì, đơn giản mà rõ ràng, kể lại sự việc một cách rõ ràng.

Sắc mặt của Đàm Quý Dương vô cùng khó coi. Nếu lần này đối phương là người khác, dựa vào thân phận và mạng lưới quan hệ của ông ta, chỉ trong phút chốc đối phương sẽ “đi đời nhà ma”.

Nhưng bây giờ, ông ta lại gặp phải đối thủ mạnh hơn ông ta rất nhiều.

Ông ta đã thua ngay từ phương diện vũ lực và lai lịch mất rồi!

Sắc mặt Cục trưởng Quách cũng không dễ chịu mấy, ông ta nhìn Đàm Quý Dương, nói với giọng điệu “việc nào ra việc nấy”: "Chủ tịch Đàm, ông có muốn bổ sung gì không?"

Đàm Quý Dương hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt: "Những gì cảnh sát Mộc Dịch nói... đều là sự thật, tôi không bổ sung gì cả".

Những điều Mộc Dịch nói quả thực là sự thật, nếu Đàm Quý Dương bác bỏ chuyện này thì đơn giản thôi, lấy đoạn video giám sát là được, càng lộ rõ chân tướng.

Cục trưởng Quách hỏi Âu Dương Bác: "Chủ tịch Âu Dương, ông có bổ sung gì không?"


"Không", Âu Dương Bác nói: "Cảnh sát Mộc Dịch đã thuật lại sự việc rất rõ ràng".

Ánh mắt của Cục trưởng Quách lại quét qua tôi và Mạc Vũ, và nói: "Hai người có ý kiến nào khác không?"

Hai người chúng tôi đều bày tỏ rằng không thêm ý kiến khác.

"Vì mọi người đã nói không có ý kiến khác nên tôi sẽ giải quyết vấn đề này cho mọi người", Cục trưởng Quách dừng lại một chút rồi nói: "Sự việc đã xảy ra không thể thay đổi được. Từ lời thuật lại của đôi bên thì chuyện này ngay từ đầu là do chủ tịch Đàm không đúng”.

“Từ việc mắng người khác, động chân động tay và cuối cùng là giẫm nát hộp quà, đều là những người bên chủ tịch Đàm gây sự”.

"Nhưng... Nói đi thì phải nói lại, cảnh sát Mộc, trưởng thôn Trương và cô Phùng, ba người cũng đâu có mất gì. Các cô cậu đã đánh gục tất cả những người ở đây, cơ thể cũng không bị thương".

"Các cô cậu bực mình, tức giận, tôi hoàn toàn hiểu được. Bị người ta ức hiếp thì các cô cậu cũng đã ra tay, giải toả cơn tức rồi. Chỉ cần không gây ra chuyện gì nghiêm trọng, cái gì cũng dễ nói".

"Tôi thấy thế này, quà của ba người, chủ tịch Đàm sẽ đền cho cô. Người của chủ tịch Đàm bị đánh thương thì đi bệnh viện điều trị, tôi tin chủ tịch Đàm không thiếu chút tiền nhỏ này".

“Mọi người thông cảm cho nhau, không đánh thì sao quen biết được nhau chứ? Sau khi chủ tịch Đàm đền bù tổn thất thì mọi người cùng bắt tay làm hoà, thế nào?”

Cách xử lý của Cục trưởng Quách rất công bằng. Là lỗi của người bên chủ tịch Đàm, họ liên tục gây hấn, tạo nên mâu thuẫn xung đột. Đó là lý do tại sao chúng tôi lại ra tay tàn nhẫn.

Người bên tôi không bị thương, chỉ có món quà là bị giẫm nát, nên để bên kia bồi thường, người nào bị thương thì đến bệnh viện kiểm tra, sau đó bắt tay làm hòa.

Cục trưởng Quách rất thông minh, ông ta không hề nhắc đến việc xin lỗi.

Cục trưởng Quách chắc hẳn đang nghĩ rằng Đàm Quý Dương không thiếu tiền, món quà cũng chẳng đáng vài đồng bạc, chỉ cần hai bên đồng ý là xong.

Cục trưởng Quách không muốn đắc tội cả hai bên.

Tôi nói: "Chúng tôi không có ý kiến gì cả. Bồi thường đồ của chúng tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra".

Mộc Dịch và Mạc Vũ cũng không phản đối.

Đàm Quý Dương thở phào nhẹ nhõm khi nghe chúng tôi nói không truy cứu tới cùng nữa. Dù sao ông ta cũng không biết rõ lai lịch của Mộc Dịch, cũng không dám làm to chuyện. Bây giờ ông ta bị tổn thất lớn thế này, vô cùng hối hận.

Đàm Quý Dương: "Tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho cậu. Giá gấp mười lần cũng không thành vấn đề".

Cục trưởng Quách cười nói: "Được, nếu bây giờ hai bên đã chấp nhận hòa giải, chủ tịch Đàm, quà của họ có giá bao nhiêu thì ông đưa tiền cho người ta".

Tôi đi tới trước mặt chủ tịch Đàm, ông ta cũng lấy điện thoại di động ra.

Tôi nói với giọng nhàn nhạt: "Nếu chủ tịch Đàm sẵn sàng đền bù gấp mười lần, thì tôi rất vui lòng nhận, chủ tịch Đàm đây phải tốn bộn tiền rồi".

“Hai củ nhân sâm của tôi trị giá hai mươi tỷ, gấp mười lần là hai trăm tỷ”.

“Tuy nhiên, thấy chủ tịch Đàm hào phóng thế này nên tôi sẽ giảm giá ông năm mươi phần trăm, một trăm tỷ là được rồi”.

Cục trưởng Quách nghe thấy con số này mà sững người.

“Trương Sơn Thành, cậu đừng có mà quá đáng!”, chủ tịch Đàm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại cảm xúc. Khi nghe thấy lời này của tôi, ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cục trưởng Quách ra mặt giúp chúng ta hòa giải, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, bây giờ cậu lại làm mọi chuyện rắc rối lên! "

"Nhân sâm này của cậu, trên vỏ hộp đề là sản phẩm của công ty ở Sơn Đông. Tôi mua toàn bộ công ty bọn họ mới có vài triệu tệ!"

"Cậu nói một trăm tỷ? Đơn vị Won tiền Hàn Quốc sao? Hay đơn vị Yên tiền Nhật!"

"Tôi không quan tâm đằng sau cậu có quan hệ lớn mạnh thế nào".

"Tống tiền hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ tệ, cậu nghĩ có được không!"

Mạc Vũ không nhịn được mà lên tiếng: "Lão già khốn kiếp, ông nghĩ là chúng tôi tống tiền ông sao? Ông có biết con trai ông đã giẫm nát thứ gì không?"

"Nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch!"

"Một báu vật vô giá!"

Cục trưởng Quách không thể tin nói: "Nhân sâm của cô cậu thật sự có giá hai mươi tỷ tệ?"

"Nhân sâm làm sao có thể bán với giá trên trời như vậy?"

"Cảnh sát Mộc, có thật không vậy?"

Mộc Dịch nói: "Tất nhiên là thật. Cục trưởng Quách nghĩ là chúng tôi đang tống tiền ông ta sao?"

Cục trưởng Quách có chút ngượng ngùng, nói: "Đương nhiên là tôi tin cảnh sát Mộc rồi, nhưng... hai chục tỷ là một con số trên trời, tôi có chút không tin được".

Nếu đổi lại là người khác khi nghe thấy hai củ nhân sâm trị giá nhiều tiền thế này cũng không tin được, không thể nào tin được!

Cục trưởng Quách miệng thì nói rằng tin Mộc Dịch, nhưng thực chất, ông ta căn bản không tin.

Chủ tịch Đàm tức giận nói: "Nhân sâm vớ vẩn gì chứ, không thể nào đáng giá hai mươi tỷ tệ được!"

"Các người coi tôi là đồ ngốc sao!"

Tôi không chút tức giận mà còn rất bình tĩnh, cười nói: "Chủ tịch Đàm, ông vẫn còn tưởng rằng tôi đang nói đùa với ông sao? Hay là tôi đang tống tiền ông?"

"Trước mặt Cục trưởng Quách đây, tôi làm sao dám tống tiền ông?"

“Nếu không tin, ông có thể nhờ người trong ngành kiểm tra xem hai củ nhân sâm này có đáng tiền hay không”.

“Vớ vẩn!”, Đàm Quý Dương càng tức giận: “Ranh con, cậu đang đùa ai chứ!”

"Thứ này rõ ràng chỉ đáng mấy trăm tệ thôi!"

"Củ sâm đắt nhất trên thị trường cũng chỉ vài triệu tệ. Lấy đâu ra loại hàng chục tỷ tệ?"

Tôi cười, nói: "Đó là vì chủ tịch Đàm ít gặp phải những chuyện này mà thôi. Chủ tịch Đàm, ông không nghĩ đến việc con trai ông đã xúc phạm tôi, định bắt tôi, vậy mà cảnh sát Mộc mãi không ra tay".

"Nhưng khi con trai ông giẫm nát nhân sâm của chúng tôi, cảnh sát Mộc, tôi và Phùng Tư Tư đã đánh con trai ông một trận tơi bời".

“Vì sao chứ?”

“Là vì các ông đã giẫm nát một báu vật có giá trị cao ngất trời”.

“Vẫn là câu nói đó, ông tìm một người trong ngành tới kiểm chứng. Nếu ông không tìm được thì tôi sẽ gọi điện đi tìm”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.