Tôi sờ cổ cười nói: "Em đùa chút thôi, hình như hơi kinh nhỉ."
Nhưng Bách Liên cúi đầu xuống ngửi thử vết son môi trên ngón tay thật.
Tại lúc này hắn vẫn rất giữ gìn cái thể diện không đáng quan trọng của tôi, khiến tôi có hơi cảm động.
218.
Ở tiết mục gần cuối, Bách Liên ra ngoài nghe điện thoại, khi quay lại nói với tôi, máy bay của ba tôi và mẹ hắn chắc 11 12 giờ tối sẽ về.
Bách Liên nói: "Mẹ anh thực ra cũng rất thích em, nhưng nếu em không muốn nói chuyện với bà ấy thì không nói cũng được."
Tôi nghĩ thầm dì gặp tôi chưa được mấy lần, có khi bả cũng chẳng nhớ mặt mũi tôi thế nào, đâu ra cái chuyện nói thích tôi.
Nếu thật sự phải ngồi chung một bàn ăn cơm với bả, có lẽ tôi vẫn sẽ thấy hơi lúng túng.
Tôi nói với Bách Liên: "Em sẽ cố thử tiếp nhận xem."
Nhưng phải cố thế nào? Lúc chụp ảnh chung giữa đám người vừa cười vừa hò hét, tôi mê mang suy nghĩ.
Tôi cũng đang cười giống mọi người, nhưng trong chớp mắt đó, tai tôi không nghe được gì, dường như tất cả âm thanh đều không còn nữa, chỉ còn lại nỗi lòng của tôi vọng lại trên sân khấu.
Ngày đầu tiên Bách Liên tới nhà tôi, tôi đã cảm thấy trong căn nhà vốn chỉ có tôi và ba tôi như bị ấn vào hai cái ốc vít không đúng kích cỡ.
Cái đinh kia giờ vẫn còn trong tim tôi, nhưng máu thịt tôi đã lớn lên cùng với nó, nỗi đau mang đến trước đây đã mờ nhạt, nhưng vẫn khiến tôi thấy khó chịu.
Tôi vẫn luôn không quên mẹ tôi, tôi tin ba tôi cũng chưa từng quên, chỉ là giống như Từ Dập nói...
Con người không thể lúc nào cũng sống lẻ loi một mình được.
Tôi nhìn chằm chằm ánh đèn nhấp nháy dưới sân khấu, đối với ba tôi, có khi nào tôi mới là cái đinh không nên tồn tại trong nhà kia không?
Lâm Tú Chương kéo cánh tay tôi, thấp giọng nói: "Lãnh đạo chụp ảnh, bọn mình có thể chuồn trước."
Từ Dập nói: "Đi thôi."
Anh tôi cũng ngầm cho phép, vì vậy bốn người bọn tôi liền lén quay về hậu trường thay quần áo trước.
Tôi đổi về bộ quần áo trước đó, sau khi ra khỏi phòng thay đồ thì phát hiện ba người bọn họ đều đang nhìn mặt tôi.
Tôi nói: "Ánh mắt mấy người làm tôi cảm thấy như mình mọc ra cái đầu heo thật ấy..."
Bách Liên giống như muốn nói gì, nhưng sau khi hắn quay đầu nhìn nhìn Từ Dập và bạn học Lâm bên cạnh, liền ngậm miệng, chỉ giữ im lặng nhìn tôi chăm chú.
Tôi nghĩ thầm không thể nào, bây giờ tôi mà khóc trước mặt bọn họ sẽ cực kỳ nhục nhã, nhưng tầm nhìn trước mắt vẫn không chịu khống chế mà dần dần mơ hồ. Bọn họ đều không nói gì, tôi liền đi lấy đầu heo đội lại lên đầu, chờ đến lúc bỏ xuống, tôi có thể nói những thứ kia là do mồ hôi chảy ra do bí hơi chứ không phải nước mắt.
Trong bầu không khí mọi người đều vui vẻ thế này, không biết là cái dây thần kinh nào trong đầu tôi mắc sai, tự nhiên lại cảm thấy cô đơn dữ dội.
Lâm Tú Chương nói: "Bốn người bọn mình đi đến tiệm gà rán đi? Lý Vọng, cậu muốn ăn Haagen-Dazs không?"
219.
Bách Liên đáng lẽ phải nói ra, nhưng hắn lại thấy bản thân không thốt nên lời. Hắn rất thông minh, lập tức hiểu rõ nỗi đau khổ của Lý Vọng bắt nguồn từ đâu.
Làm một người anh tốt chân chính, hắn phải đứng dậy, đưa người em đau khổ buồn bã về nhà.
Nhưng hắn không đứng dậy được.
Gánh nặng không thể định rõ cũng đè trên người hắn, khiến lúc hắn nhìn thấy nước mắt của Lý Vọng, luôn cảm thấy mọi thứ mình làm đều là sai lầm.
220.
Âm thanh của tôi bị bóp nghẹt vì cái mũ trùm đầu: "Xin lỗi, khi bình thường lúc nào tôi cũng làm hỏng bầu không khí..."
Tôi nghĩ tôi phải là một quả táo đã bị sâu mọt đục nát rữa.
Vì thế tôi cũng nói như vậy: "Tôi là một kẻ tồi, một quả táo thối."
Sau một lát, Lâm Tú Chương nói: "Là vì táo rất ngọt nên mới dễ bị thối."
"Chờ đã," Tôi nói, "Người anh em à, cậu phải nói 'Cậu vốn không phải kẻ tồi quả táo thối' chứ!"