Đường Điềm nói không sai, hôm sau tôi viết di chúc mới dưới sự chứng kiến của luật sư, sau đó đăng thông báo cắt đứt quan hệ mẹ con với Bạch Cẩn Du (tên hiện tại là Tống Cẩn Du), sau này tất cả hành vi của Tống Cẩn Du không liên quan đến tập đoàn nhà họ Bạch.
Lục Vu nói, thông báo vừa đăng đã lên hotsearch.
Lúc trước con bé đã chuẩn bị blogger điều hướng dư luận, hơn nữa Tống Cẩn Du chưa từng làm việc ở tập đoàn nhà họ Bạch, cổ phiếu không giảm, thậm chí vì tin này mà còn tăng lên.
Không lâu sau, thư ký gọi điện bảo Tống Cẩn Du đòi gặp tôi.
“Mẹ có cần làm đến mức đó không? Con là con trai ruột của mẹ, lúc trước mẹ kết hợp với Đường Điềm hại ba con, bây giờ mẹ vì bà ta mà vứt bỏ con trai mình à?”
Tôi nhìn bảng báo cáo DNA mà trợ lý đưa tới, mặc dù Tống Cẩn Du là con ruột của tôi thật nhưng tôi không thể không nghi ngờ sao con tôi ngu vậy?
“Tôi không biết Tống Đình Thịnh nói gì với cậu, nhưng làm mẹ của cậu, tôi khuyên cậu một câu, muốn sống tốt thì tránh xa hắn chút đi.”
Tống Cẩn Du thở hổn hển, tôi biết lúc này nó rất hoang mang, cảm thấy nó và Tống Đình Thịnh là cha con ruột nhưng cũng biết rõ, chỉ có tôi mới có thể cho nó cuộc sống sung túc.
“Không phải mẹ muốn con cưới Lục Vu à? Được, con đồng ý, sau này con và An An không về nhà làm chướng mắt cô ta, vị trí bà Bạch luôn là của cô ta được chưa?”
Tôi tức giận tới mức bật cười: “Lần kiểm tra sức khỏe gần đây quên khám não à?”
“Cậu tưởng mình là đồ ngon gì à? Nếu không phải mẹ của cậu họ Bạch thì Lục Vu thèm nhìn cậu chắc?”
“Nhớ đổi tên đi, đổi xong thì đi khám não đi. Số tiền tôi bỏ ra cho cậu đi du học còn không bằng quyên tặng cho trường học ở vùng núi, ít nhất còn được cái tiếng, chứ đầu tư cho tên ngu như cậu thì quá lãng phí rồi.”
Tống Cẩn Du tắt điện thoại.
Tôi ngồi trong văn phòng, cẩn thận nhớ lại chuyện hai hôm nay.
May mà xảy ra chuyện lúc đính hôn, chứ đợi sau khi Tiểu Vu gã cho thằng con ngu ngốc của tôi thì chắc tôi chếc không yên mất.
Tống Định Thịnh và Tống Cẩn Du không xứng để tôi quan tâm, nhưng An An này là thần thánh phương nào đây?
Tôi cầm điện thoại gọi cho trợ lý:
“Điều tra An An cho tôi, tôi muốn toàn bộ thông tin của cô ta từ bé đến lớn.”
7.
Nửa tháng sau, Tống Cẩn Du vẫn ở trong căn nhà nhỏ của ba nó ngoài thành phố, mất đi khoản sinh hoạt phí tôi cho, ba người họ sống rất khổ, Tống Đình Thịnh nợ tiền bài bạc rất nhiều, chủ nợ tới cửa đòi hàng ngày.
Tổng Cẩn Du không trách ba nó mà lại tính toán lên đầu tôi.
Vào một chiều nắng đẹp, bảo vệ dưới lầu bảo Tống Thịnh Đình và Tổng Cẩn Du dẫn theo ba tên lưu manh vọt vào, bởi vì gây rối nên bị công an bắt lại, đang làm ầm ở phòng bảo vệ.
Lúc bảo vệ nói chuyện này, tôi và Lục Vu đang bàn dự án, nghe thế con bé sửng sốt:
“Cẩn Du bị điên rồi à?”
Điên thì không nhưng mà lộ bản tính thôi, cho dù được dạy dỗ cỡ nào thì trong xương vẫn ngu ngốc như vậy.
“Tiểu Vu, con ở trên này đợi nhé, dì xuống phòng bảo vệ xem.”
“Dì Bạch, con đi với dì nha, con sợ…”
“Con cứ giải quyết công việc đi, dì có bảo vệ mà, họ không làm gì được đâu.”
….
Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Tống Đình Thịnh và Tống Cẩn Du rồi.
Vừa mở cả, Tống Đình Thịnh quay đầu lại, cũng đã hai mươi năm không gặp rồi.
Gã trong ký ức là một người cao ráo dễ nhìn nhưng giờ đã thành ông già bụng bự.
Rượu đã ăn mòn cơ thể của gã, hai mắt tối mịt, tóc tai rối bù khiến tôi cảm thấy kinh tởm, may mà ly hôn từ sớm nếu không tôi sẽ không chịu nổi trong nhà có tên đàn ông kiểu này.
Lúc thấy tôi, gã hô lớn: “Bạch Chu! Cô còn dám tới gặp tôi cơ à?”
Tôi cười nói: “Không phải anh không nên tới công ty của tôi à?”
“Của cô?”
Gã thở hổn hển, chỉ và mũi tôi nói: “Đây là công ty của tôi lập ra, là người phụ nữ ác độc cô đuổi tôi ra khỏi, làm hại giờ tôi sống khổ như này!”
“Biết điều thì nhường vị trí đi, để Cẩn Du quản lý công ty nếu không tôi có thành ma cũng sẽ không để cô sống yên đâu!”
“Ồ?”
Tôi lùi về sau hai bước, cách xa gã một chút, tôi không chịu được mùi thối trên người gã.
“Không nói công ty này là do mình tôi lập ra, chỉ nói tới làm ma thôi.”
“Hôm nay anh tính nhảy từ trên sân thương tập đoàn nhà họ Bạch xuống hả?”
Gã bị cơn giận điều khiển muốn xông về phía tôi, sau đó bị bảo vệ ngăn cản lại.
Tôi nhìn gã như thấy đống rác, lạnh giọng nói: “Tại sao không báo cảnh sát? Tôi bỏ tiền ra trả lương cho các anh để làm vậy à?”
Đội bảo vệ nhìn Tống Cẩn Du đầy khó xử, sau đó cầm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Tổng Cẩn Du cứng mồm, trên tay mang chiếc đồng hồ tôi đặt làm cho nó.
“Mẹ, thấy ba con như vậy mà không thấy áy náy à?”
“Mẹ hại ông ấy thành như vậy, sao mẹ ác thế chứ?”
Nghe vậy lòng tôi lạnh lẽo.
Bây giờ tôi rất thất vọng, cảm thấy cả đời của tôi thật sự quá thất bại rồi.
“Cẩn Du, mẹ rất thất vọng về con.”
Gương mặt Tống Cẩn Du cũng giống Tống Đình Thịnh: “Con cũng thất vọng về mẹ, mẹ không xứng làm mẹ con!”
Tôi lạnh lùng nhìn cặp cha con nè, ép buộc mình hít sâu mấy hơi rồi xoay người rời đi, không quan tâm tới tiếng quát tháo sau lưng.
Sau khi ra cửa, tôi nói cho trợ lý biết phải làm thế nào:
“Cậu theo tôi nhiều năm vậy chắc cũng biết tính tôi rồi, không cần lo gì cả, tôi không muốn… thấy hai người kia xuất hiện ở công ty lần nào nữa.”