“Hỏi cũng đã hỏi rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian.” Trần Nhất Nhiên nhìn về phía chàng trai, thúc giục cậu ta tiến hành quá trình tiếp theo.
Chàng trai quay đầu nhìn anh, cười một tiếng: “Thời gian của tổng giám đốc Trần rất quý giá, anh ở đây lãng phí một giây với tôi, có phải đã tổn thất mấy trăm triệu rồi không?”
Lệ Lâm Lâm nhướng mày, có hơi kinh ngạc vì cậu ta cũng biết Trần Nhất Nhiên? Mặc dù, Trần Nhất Nhiên đã từng lên trang bìa của các tạp chí về kinh tế và tài chính… Nhưng chàng trai này nhìn kiểu gì cũng không giống một người thích đọc những thể loại tạp chí đó.
Trần Nhất Nhiên không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên, anh nhìn chàng trai trẻ đối diện, chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Không tốn nhiều như vậy, nhưng hình như gần đây thiếu gia Thích không được tốt lắm thì phải, phải dựa vào số tiền bán ra của bộ sưu tập để kiếm sống.”
Chàng trai trẻ sững sờ, vẻ mặt không còn đắc ý như lúc nãy: “Anh biết tôi?”
Cậu ta chưa bao giờ tiết lộ danh tính của mình trên Internet, những người liên lạc để giao dịch với cậu ta cũng không biết cậu ta là ai, vậy làm sao mà Trần Nhất Nhiên biết được chứ?
“Cậu không cần ngạc nhiên như vậy, thật ra trước khi gặp cậu tôi cũng không biết cậu là ai.” Trần Nhất Nhiên nói.
Trần Nhất Nhiên nói xong câu này, chàng trai càng thêm nghi ngờ: “Làm sao anh biết tôi trông như thế nào? Chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Trần Nhất Nhiên nghe anh ta hỏi như vậy, không nhịn được bật cười: “Đúng thế, cho tới bây giờ tôi và cậu chưa từng gặp nhau, nhưng chẳng phải cậu cũng biết tôi đó sao?”
Chàng trai: “…”
Hai người bọn họ mỗi người một câu, khiến Lệ Lâm Lâm cảm thấy bản thân từ một người đi đấu giá thành một người ăn dưa.
Tình huống bây giờ là sao? Có muốn bán đồ nữa không?
Chàng trai trẻ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nếu đã bị Trần Nhất Nhiên nhận ra, thì cậu ta cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa. Cậu ta bới bới mái tóc ngắn, một chân giẫm lên ghế, bày ra bộ dạng mà cậu ta cho là phong độ nhất: “Không sai, tiểu gia tôi đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tiểu thiếu gia nhà họ Thích – Thích Hạo, tại hạ xin được chính thức ra mắt”
Quào, không ngờ bên cạnh cô lại có trung nhị bệnh*.
*Chūnibyō (中二病 hay trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là “bệnh của học sinh trung học năm 2”. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”. (Nguồn: Wikipedia)
“Tại sao anh lại nhận ra tôi?” Thích Hạo hỏi.
Trần Nhất Nhiên hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu lại biết tôi?”
Thích Hạo nói: “Lời này không phải quá vô nghĩa sao? Anh là đối tượng coi mắt của chị tôi, đương nhiên tôi phải nắm rõ thông tin của anh trong lòng bàn tay.”
“À.” Trần Nhất Nhiên bình tĩnh gật đầu, “Tôi là đối tượng coi mắt của chị cậu, đương nhiên tôi phải nắm rõ thông tin của chị cậu trong lòng bàn tay.”
Thích Hạo: “…”
Tên đàn ông này đi coi mắt, lại còn điều tra kỹ càng trên dưới nhà họ Thích như vậy?
… Nhưng cậu ta cũng đã điều tra anh.
“Hừ, tôi còn tưởng đối tượng coi mắt của chị tôi là người ghê gớm như thế nào, hôm nay nhìn qua, xem ra cũng chẳng thấy có gì đặc sắc.” Thích Hạo khinh bỉ nhìn Trần Nhất Nhiên bằng nửa con mắt, “Anh dựa vào cái gì mà xem thường chị tôi? Chị tôi thông minh lại xinh đẹp, rất có năng lực làm việc, vậy mà vẫn không xứng với anh?”
Trần Nhất Nhiên nói: “Không có cái gọi là xứng hay không, chỉ là không thích hợp.”
“Anh đừng lừa tôi, tôi nhìn chị tôi như thế, thì biết ngay anh là người vứt bỏ chị ấy.”
Lệ Lâm Lâm ngồi một bên suýt chút nữa bị dưa làm nghẹn chết, cô ngẩn người ngồi trên ghế sô pha. Cái gì đấy, cái gì đấy? Người bán này là em trai của đối tượng coi mắt của Trần Nhất Nhiên? Trần Nhất Nhiên còn vứt bỏ chị người ta?
Hèn chi ngày nào cô cũng thấy Trần Nhất Nhiên ở trong nhà, không đi ra ngoài hẹn hò, hóa ra là do không thành??
Trần Nhất Nhiên liếc nhìn phần lõm trên ghế sô pha mà Thích Hạo để lại, nói một câu: “Tôi nghĩ hôm nay cậu đặc biệt mời chúng tôi đến đây, không phải là vì muốn bán đồ chơi lắp ráp?”
“Không sai.” Thích Hạo hất phần tóc mái của mình, “Anh bắt nạt chị tôi, còn muốn tôi bán đồ chơi cho anh? Ha ha, anh đi mà nằm mơ. Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi tới đây là để làm nhục mặt anh!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Quao, vậy thì em trai rất tuyệt vời nha.
Nếu ai đó có thể làm nhục mặt Trần Nhất Nhiên, thì cô thật sự rất muốn nhìn thử một chút.
Trần Nhất Nhiên không chút biến sắc nhìn Thích Hạo: “Vậy xin hỏi cậu định làm nhục mặt tôi thế nào?”
“Tôi…” Thích Hạo nhất thời có chút bối rối, trước khi đến đây, cậu ta dự định sẽ nói một vài câu khó nghe để châm chọc Trần Nhất Nhiên, nhưng sau khi gặp được Trần Nhất Nhiên, cậu ta lại cảm thấy da mặt của anh rất dày, rất có khả năng anh sẽ không quan tâm đến những lời đó của cậu ta.
Nếu nói lấy tiền làm nhục anh… Thì chỉ sợ anh còn nhiều tiền hơn mình, chưa kể bây giờ cậu ta còn bị ba cắt tiền sinh hoạt, hoàn toàn không có nguồn tài chính, chỉ có thể kiếm sống bằng cách bán đồ chơi.
“Tôi quyết định sẽ không bán đồ chơi lắp ráp cho anh!” Thích Hạo lớn tiếng nói, “Tôi biết trước kia anh có mua một món đồ chơi lắp ráp với giá mười vạn. Sẵn sàng bỏ ra số tiền này, thì có thể thấy anh rất muốn có nó, tôi còn biết trong bộ sưu tập của anh chỉ còn thiếu đúng một cái, chính là công chúa thời trang. Bây giờ công chúa thời trang ở trước mặt anh mà anh lại không lấy được, có phải cảm thấy rất đau lòng, rất không cam tâm không!”
“…” Trần Nhất Nhiên bình thản nhìn cậu ta, “Cậu nên biết không phải chỉ có một mình cậu có món đồ chơi này, cậu không bán cho tôi, tôi cũng có thể mua lại từ những người khác.”
Thích Hạo “Hừ” một tiếng, nhìn anh nói: “Anh thôi đi, nếu cái này có thể dễ mua như vậy thì cũng không đến lượt anh.”
Đồ chơi này đã ngưng sản xuất cách đây hai mươi năm, những người muốn kiếm tiền đã bán nó từ lâu, còn những người hiện đang sở hữu nó, về cơ bản là mua lại từ những người khác. Trừ khi gặp được người đang rơi vào tình trạng thiếu tiền như cậu ta, còn không thì sẽ không có người nào bán.
“Mà nếu như thật sự có người muốn bán cho anh, vậy anh cũng sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức, có thể khiến anh đau khổ lâu như vậy, tôi đây cũng không lỗ.” Thích Hạo nói xong, quay đầu nhìn về phía Lệ Lâm Lâm, “Chị gái, tôi vốn định bán cái này với giá hai mươi vạn*, nhưng nếu chị đồng ý với tôi sẽ không bán lại cho người khác, thì tôi có thể bớt cho chị, lấy chị mười lăm vạn.”
*200.000 Nhân Dân Tệ (CNY) = 712.404.242,27 (VNĐ)
Lệ Lâm Lâm chớp mắt nhìn Thích Hạo: “Cậu tin tưởng tôi như vậy?”
“Đương nhiên, những người trong giới của chị đều coi trọng chữ tín, sẽ không nói dối đúng không!”
“… Đúng thế.”
“Hơn nữa, chị còn bằng lòng trả giá cao cho món đồ chơi này, tôi tin chị và người bạn kia của chị cũng là những người có tình cảm sâu sắc với nó!”
“…” Lệ Lâm Lâm gật đầu nói, “Cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không bán lại cho người khác, nhất là anh ta.”
Cô nhìn Trần Nhất Nhiên.
Thích Hạo gật đầu thật mạnh: “Được, thỏa thuận thành công!”
Thích Hạo và Lệ Lâm Lâm một tay giao tiền, một tay giao hàng, hoàn thành giao dịch ngay trước mặt Trần Nhất Nhiên.
Lệ Lâm Lâm cầm món đồ chơi, chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo, tối nay cô còn phải ghi hình cho chương trình giải trí. Sau khi nhận được tiền chuyển khoản, Thích Hạo đắc ý nhìn Trần Nhất Nhiên, cười “ha ha” rồi thỏa mái rời đi.
Lệ Lâm Lâm đi sau lưng Thích Hạo, muốn rời đi càng sớm càng tốt, nhưng còn chưa kịp ra cửa, liền nghe Trần Nhất Nhiên ở phía sau kêu một tiếng: “Lệ Lâm Lâm.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Tại sao cô đã biến thành dạng này mà anh vẫn còn nhận ra?
“Đừng giả bộ nữa, anh biết là em.” Trần Nhất Nhiên đi tới, cúi đầu nhìn cô, “Anh đã từng nói, em rất dễ nhận ra.”
“…” Lệ Lâm Lâm trầm mặc trong giây lát, sau đó nhân lúc Trần Nhất Nhiên không chú ý thì đẩy anh ra, nhanh chân bỏ chạy.
Trần Nhất Nhiên va vào khung cửa, có hơi đau, Lệ Lâm Lâm ra tay thật tàn nhẫn. Anh xoa xoa bả vai bị đụng trúng, nhìn bóng lưng đã chạy xa của Lệ Lâm Lâm, khẽ thở dài.
Nhân viên phục vụ đi tới, lo lắng hỏi anh: “Tổng giám đốc Trần, anh có bị thương chỗ nào không?”
“Không sao.” Trần Nhất Nhiên lắc đầu, đi ra ngoài. Lãng phí nhiều thời gian như vậy, công ty vẫn còn nhiều chuyện chờ anh xử lý.
Lệ Lâm Lâm chạy một mạch ra khỏi Thiên Hạ Cư, Tiểu Tây và Tiếu Tiếu đã đợi sẵn trong xe bảo mẫu. Bỗng nhiên nhìn thấy có người giật mạnh cửa xe chui vào, hai người đều hơi kinh ngạc.
Tiểu Tây tiến lại gần quan sát đối phương vài lần, có chút không muốn nhận người quen: “Em là… Lâm Lâm?”
“Vâng…” Lệ Lâm Lâm lấy khẩu trang trên mặt xuống, thuận tay để sang một bên. Tiểu Tây và Tiếu Tiếu thấy đúng là Lệ Lâm Lâm thì đồng loạt ngẩn người, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao em lại mặc thành bộ dạng này?”
Lệ Lâm Lâm thở hổn hển, nói: “Em đây tự cảm thấy mình dù sao cũng làm một minh tinh nữ đang hot, nên tất nhiên khi đi ra ngoài phải cải trang một chút.”
“…” Nhưng cũng không cần cải trang thành như vậy, mới vừa rồi bọn họ còn tưởng có xã hội đen nào đó xông vào xe.
“Sao lúc nãy em chạy vội dữ vậy? Có fan đuổi theo em sao?” Tiếu Tiếu vừa hỏi vừa lo lắng nhìn ra cửa xe.
Lệ Lâm Lâm liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, là có fan đuổi theo em, mau tranh thủ cho xe chạy.”
Tiểu Tây vội vàng khởi động xe, lái xe ra khỏi Thiên Hạ Cư. Sau khi thấy xe đã đi xa, Lệ Lâm Lâm như trút được gánh nặng, cô thở ra một hơi.
Tiểu Tây nhìn cô từ kính chiếu hậu trong xe, kêu Tiếu Tiếu đưa cho cô chai nước: “Nhưng em ăn mặc thành như thế này mà vẫn nhận ra em, thì người đó nhất định là một fan chân chính.”
“…” Thật đáng tiếc, không phải là chân chính, cũng không phải là fan.
Lệ Lâm Lâm luôn trong tình trạng lo lắng, không biết hôm nay Trần Nhất Nhiên có gọi điện hỏi người đó có phải là cô hay không, nhưng không sao, cô đã tìm ra được lý do để lừa Trần Nhất Nhiên, hoặc cũng có thể Trần Nhất Nhiên sẽ không gọi điện đến hỏi cô.
Xem ra hôm nay ở trước cửa phòng VIP, anh cũng chỉ muốn thăm dò cô mà thôi?
Tóm lại, có chết cô cũng sẽ không thừa nhận người đó là cô, dù sao Trần Nhất Nhiên cũng không có chứng cứ.
Nhưng cô phải làm gì với món đồ chơi này đây? Vốn dĩ cô muốn tìm giúp Trần Nhất Nhiên, sau đó đưa cho anh, nhưng bây giờ bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, có muốn đưa cũng không được, mà cô giữ lại thì cũng vô dụng.
“Haiz.” Lệ Lâm Lâm nằm trên giường khách sạn, không nhịn được thở dài. Sớm biết như vậy thì đã không mua, cũng không phải cô do dự, mà là cô nghe Lục Vũ Hiên nói món đồ chơi này rất khó tìm, cơ bản là có thể gặp nhưng không thể cầu*, cô sợ nếu mình bỏ lỡ thì sau này sẽ không mua được.
*Có thể gặp nhưng không thể cầu: Ẩn dụ để chỉ một điều gì đó không phải bản thân muốn là sẽ được.
Nhưng ngẫm lại thì chuyến này có thu hoạch ngoài ý muốn, Trần Nhất Nhiên không thành đôi với đối tượng coi mắt? Chẳng phải lần trước anh còn nói muốn cùng người ta kết hôn hay sao?
A, đàn ông quả nhiên đều không phải thứ gì tốt, thay lòng đổi dạ cũng nhanh thật.
Lệ Lâm Lâm cầm món đồ chơi trong tay, ngắm nghía nó một hồi, cuối cùng cũng dần buồn ngủ.
Ngày hôm sau, Lệ Lâm Lâm ghi hình cho chương trình giải trí nguyên một ngày, cô kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình trở về Ngân Loan. Trần Hi và các bạn cùng lớp tham gia hoạt động ngoại khóa nên buổi tối không về đây. Ngô Tuệ hôm nay cũng ở lại trường học, phải đến sáng ngày mai mới trở về.
Lệ Lâm Lâm một mình trở về nhà, thả mình vào bồn nước ấm, thoải mái tắm rửa.
Nếu muốn nói ngôi nhà của Trần Nhất Nhiên có gì để cô hoài niệm, thì cô xin mạnh dạn nói là chiếc bồn tắm nằm trong phòng ngủ chính của anh. Mặc dù, căn nhà này cô cũng ngủ ở phòng ngủ chính, cách bài trí phòng tắm cũng giống hệt Trần Nhất Nhiên, trong phòng tắm cũng có một bồn tắm lớn, nhưng khi ngâm mình cô lại cảm thấy không thỏa mái bằng.
Về chuyện này cô cũng đã tìm trợ lý Ngô để hỏi qua, trợ lý Ngô nói rằng Trần Nhất Nhiên có yêu cầu rất cao đối với bồn tắm, bởi vì anh thường xuyên tăng ca và đi công tác, cường độ công việc rất lớn, cho nên rất thích ngâm mình trong bồn tắm. Bồn tắm trong nhà của Trần Nhất Nhiên được nhà thiết kế có chuyên môn giúp anh thiết kế, nó là hàng độc nhất vô nhị, không thể mua được ở bên ngoài.
“Haiz… Chẳng lẽ sau này muốn ngâm mình trong bồn tắm lớn, lại phải chạy xuống nhà của Trần Nhất Nhiên?” Lệ Lâm Lâm lẩm bẩm một câu, nhìn Trần Nhất Nhiên nghiêm nghị như vậy, thật không ngờ anh cũng là một người biết hưởng thụ.
Lệ Lâm Lâm vừa nghĩ đến đây, đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt. Cô giật mình nhìn xung quanh, cái này là đứt cầu dao hay bị cúp điện?
Lệ Lâm Lâm cẩn thận đứng dậy, cầm lấy áo choàng tắm treo bên cạnh rồi bước ra ngoài. Bởi vì xung quanh tối thui, cô không để ý dưới chân có vũng nước, nên vừa bước xuống liền bị trượt chân.
“A ——!” Lệ Lâm Lâm nhảy nhảy hai lần, đầm sầm vào kệ móc quần áo, mặc dù tốt hơn là ngã trực tiếp xuống đất, nhưng chân cũng bị đụng trúng, nó đau đến mức cô không đứng dậy nổi.
Tại thời điểm nhà Trần Nhất Nhiên mất điện. Anh đã tắm rửa xong, đang dựa lưng vào đầu giường để xử lý một số email công việc. Sau khi cúp điện, Trần Nhất Nhiên khẽ nhíu mày, sau đó muốn lên nhà các cô xem thử.
Lo lắng các cô sẽ sợ hãi khi bị cúp điện, Trần Nhất Nhiên cầm theo một cây đèn pin, dự định lên lầu giúp bọn họ.
Sau khi lên lầu, Trần Nhất Nhiên gõ cửa vài cái, không nghe thấy bên trong có phản ứng gì, anh nhíu mày, lập tức nhập mật khẩu. Mật khẩu là do Trần Hi nói cho anh biết, đây là lần đầu anh sử dụng nó. Trần Nhất Nhiên đẩy cửa ra, chiếu đèn pin vào trong nhà.
Căn nhà vô cùng yên tĩnh, như thể không có người ở, chẳng lẽ đêm nay các cô không ở đây?
Trần Nhất Nhiên đi dạo trong phòng khách một vòng, đang chuẩn bị đi về, lại nghe phòng ngủ chính truyền đến tiếng hét thất thanh: “A ——!”
Trần Nhất Nhiên dừng bước, đi tới phòng ngủ chính.
“Lâm Lâm, là em sao?” Cửa phòng của Lệ Lâm Lâm không khóa trái, Trần Nhất Nhiên đẩy cửa bước vào. Trong phòng ngủ có đặt một chiếc vali, xem ra Lệ Lâm Lâm đã trở về.
Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng leng keng xoảng xoảng, Trần Nhất Nhiên vội vàng tăng tốc đi tới.
Lệ Lâm Lâm bị trật chân, cô đang nằm rạp trên mặt đất để lấy lại sức, cảm thấy cơn đau đã dịu đi không ít nên muốn đứng dậy thử, nào ngờ vừa mới đứng lên, mắt cá chân lại đau đến nỗi suýt làm cô ngã xuống.
Lệ Lâm Lâm hét lên một tiếng, vịn lấy bồn rửa tay, không cẩn thận làm đổ những chai lọ trên đó.
Bây giờ cô đã không còn tâm trí quan tâm đến những thứ này, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài tìm điện thoại, nhưng cô còn chưa kịp đứng thẳng thì cánh cửa đã bị người khác mở ra.
Hành động này dọa Lệ Lâm Lâm sợ chết khiếp, lúc nãy nghe thấy động tĩnh, cô còn tưởng là âm thanh của lầu trên, Lệ Lâm Lâm nhìn về phía cửa, liền bị ánh sáng của đèn pin chiếu thẳng vào mặt, cô vô thức nhắm mắt lại.
Ngay khi ánh sáng của đèn pin chiếu vào, Trần Nhất Nhiên nhìn thấy Lệ Lâm Lâm đang khổ sở vịn bồn rửa tay để đứng thẳng dậy. Sở dĩ nói khổ sở, là vì cô đang đứng trong một tư thế rất khó đỡ, như thể cô sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, ngay cả áo choàng tắm trên người cũng đã hở ra từ lâu, nên khi ánh sáng chiếu vào, thì có thể nói những chỗ không nên nhìn thấy anh đều đã thấy.
Lệ Lâm Lâm lúc này hoàn toàn không ý thức được áo choàng tắm của mình đã bị mở ra, sự chú ý của cô đều đổ dồn vào người đàn ông đột nhiên mở cửa xông vào.
“Trần Nhất Nhiên?” Sau khi biết người đó là Trần Nhất Nhiên, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi anh vào đây bằng cách nào, Trần Nhất Nhiên nhanh chóng bước lên phía trước, anh khép cổ áo đang mở lại giúp cô, sau đó bế cô ra ngoài.
Lúc Lệ Lâm Lâm ngồi trên giường, cô vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, Trần Nhất Nhiên cầm đèn pin trong tay, ngồi xổm xuống trước mặt cô để kiểm tra vết thương ở chân.
“Chân hơi sưng.” Trần Nhất Nhiên vừa nói đến đây, toàn bộ đèn trong phòng đột nhiên sáng trở lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó tắt đèn pin.
“Nhà em có nước đá không? Cần phải chườm đá một chút.”
Lệ Lâm Lâm nghĩ nghĩ, nói với anh: “Chắc là trong tủ lạnh vẫn có.”
“Em chờ anh một chút.” Trần Nhất Nhiên bước nhanh ra ngoài, còn chưa tới một phút, anh đã quay lại với chiếc túi chườm đá tự chế trên tay, “Đêm nay em đừng đi lại lung tung, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra.”
“À…” Bây giờ đã có điện, chân bị thương cũng đang được chườm đá, Lệ Lâm Lâm rốt cuộc cũng có tâm trí hỏi một câu, “Sao anh lại ở đây?”
Trần Nhất Nhiên một bên giúp cô xoa mắt cá chân, một bên trả lời: “Anh thấy chung cư bị mất điện, nên muốn lên lầu tìm các em, xem các em có cần giúp gì không.”
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Lệ Lâm Lâm một chút: “Nhưng không ngờ em lại khiến bản thân ra nông nỗi này.”
“…” Đây đều là sự cố ngoài ý muốn, là do cô bị xui.
“Làm sao anh biết được mật khẩu? Hi Hi nói cho anh?”
“Ừ.”
Lệ Lâm Lâm bĩu môi, không nói gì, Trần Nhất Nhiên lấy một cái ghế nhỏ giúp cô kê chân, sau đó đứng lên. Nhưng vừa đứng lên, Trần Nhất Nhiên lại phát hiện ở độ cao này, chỉ cần anh cúi đầu là có thể nhìn thấy phong cảnh khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi từ cổ áo choàng tắm của Lệ Lâm Lâm.
Anh bỗng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm, đột nhiên xoay người rời đi thật nhanh.