*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Nhất Nhiên thật sự đã lấy lại hai con gấu bông trên tay Thích Lôi, một con cũng không để lại cho cô ấy.
Trên đường trở về công ty, trợ lý Ngô thấy Trần Nhất Nhiên cầm ba con gấu bông trên tay, tò mò hỏi anh: “Tổng giám đốc Trần, ba con gấu bông này là của cô Thích sao? Sao anh lại cầm về?”
Trần Nhất Nhiên đáp: “Không phải, là cho…”
Trần Nhất Nhiên vừa nói đến đây thì chợt dừng lại. Lúc trước anh đã hứa với Lệ Lâm Lâm, khi nhìn thấy máy gắp thú thì sẽ gắp giúp cô, bây giờ gấu bông cũng đã gắp, nhưng có lẽ không thể đưa cho cô được nữa.
Thấy trợ lý Ngô vẫn đang chờ mình nói tiếp, Trần Nhất Nhiên liền đổi sang lý do khác: “Cho tôi.”
Trợ lý Ngô: “…”
Tổng tài không chỉ thích chơi đồ chơi lắp ráp, mà còn thích chơi cả gấu bông?
Thật đáng yêu.
Ở một nơi khác, Thích Lôi đã hẹn hai người bạn thân của mình đến nhà hàng ở công viên Tinh Quang.
“Thế nào, thế nào?” Vừa nhìn thấy Thích Lôi, hai cô gái trẻ liền không nhịn được bát quái.
Thích Lôi ngồi xuống ghế, đặt túi xách qua một bên: “Cũng tạm, hôm nay Trần Nhất Nhiên nói một số quan điểm của anh ấy về hội họa cho mình nghe, mình cũng đồng ý với quan điểm đó.”
“Chuyện này không phải rất tốt hay sao?” Cô gái tóc vàng nhìn Thích Lôi, “Nhưng mình thấy cậu không được vui? Cậu có điểm nào không hài lòng với anh ta à?”
“Haiz.” Thích Lôi chống cằm, thở dài một tiếng, “Trần Nhất Nhiên cái gì cũng tốt, nhưng mình luôn cảm thấy trong lòng anh ấy đã có người khác.”
“Không thể nào.” Cô gái tóc vàng vô cùng kinh ngạc, “Nếu anh ta đã có người mình thích, vậy tại sao chú Triển còn muốn anh ta đi coi mắt?”
“Có lẽ Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ nói chuyện này với người khác.”
“Vậy sao cậu biết?”
“Trực giác của con gái.”
“…” Cô gái tóc vàng im lặng chớp mắt, “Vậy sao cậu không dùng trực giác của cậu để đoán xem người trong lòng anh ta là ai?”
Một cô gái khác dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên che miệng: “Lẽ nào là Lư Tư Vũ? Trước đó hai người bọn họ có rất nhiều tin đồn.”
“Chắc không phải Lư Tư Vũ đâu.” Thích Lôi lắc đầu, “Mình đã gặp qua Lư Tư Vũ, không thể là chị ta. Mình nghĩ người đó là một cô gái thích chơi gấu bông.”
Cô gái thích chơi gấu bông – Lệ Lâm Lâm, dạo gần đây luôn thấy bất an trong người. Mặc dù trước đây Trần Nhất Nhiên cũng không thường xuyên liên lạc với cô, nhưng lần này cô lại cảm thấy nó khác lạ lắm.
Mà nó khác ở chỗ nào thì cô không tài nào nghĩ ra được.
Vừa rồi cô gọi điện cho Trần Nhất Nhiên, điện thoại không ai nghe máy, thế là cô gọi cho trợ lý Ngô. Trợ lý Ngô trả lời, nói là Trần Nhất Nhiên đang họp nên không tiện nghe máy.
Cuộc trò chuyện vẫn rất bình thường, cho tới khi cô hỏi rằng anh Nhất Nhiên dạo gần đây bận việc gì, thì trợ lý Ngô liền trở nên ấp úng!
Trong chuyện này nhất định có điều kỳ quái!
Lệ Lâm Lâm nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, chiếc điện thoại bị cô ném lên thảm lông đang vang lên một cách vui vẻ. Cô cứ tưởng là Trần Nhất Nhiên đã họp xong nên gọi lại cho mình, vì thế vội vàng cầm lấy điện thoại.
Trên màn hình hiện lên bốn chữ “Đạo diễn Đào Dã”.
Lệ Lâm Lâm bĩu môi, trả lời điện thoại: “Chào anh, đạo diễn Đào.”
“Chào cô, cô Lệ.” Giọng nói của Đào Dã hết sức kích động, tâm trạng của anh ta có vẻ rất tốt, khác hẳn lúc gặp Lệ Lâm Lâm ở khách sạn, “Tôi có một tin vui muốn nói cho cô!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Đừng, đừng nói cho cô biết!
“Bộ phim của chúng tôi đã thành công tìm được nền tảng để phát sóng, là một nền tảng lớn đó!” Đào Dã càng nói càng kích động, Lệ Lâm Lâm thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt hớn hở của anh ta ở phía bên kia điện thoại, “Tôi cứ nghĩ đối phương rất khó thương lượng, nhưng sau khi biết cô là người đầu tư, bọn họ liền có hứng thú với bộ phim của chúng tôi! Hôm nay bọn họ đã đưa ra kết quả đánh giá và đã ký hợp đồng với chúng tôi!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Nền tảng nào đây, làm như vậy mà coi được hả!
“Cô Lệ, lần này thật sự rất may mắn vì có cô!” Đào Dã vui đến phát khóc, “Ngay tại thời điểm chúng tôi khó khăn nhất, cô đã đầu tư cho chúng tôi, để bộ phim của chúng tôi có thể quay tiếp, sau đó còn gián tiếp giúp bộ phim được phát sóng. Ai nói bộ phim của chúng tôi không có lưu lương, cô chính là lưu lượng lớn nhất của chúng tôi!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cảm ơn anh nhiều.
“Tôi sẽ theo dõi những công việc tiếp theo, nếu có tiến triển gì mới thì tôi sẽ báo lại cho cô!”
“Đừng…” Trái tim yếu đuối của cô không chịu đựng nổi nữa đâu.
“À, cũng phải, bình thường cô bận như vậy, tốt nhất là tôi không nên làm phiền cô.” Đào Dã ân cần quan tâm, “Vậy thì tôi sẽ đợi trailer ra mắt, sau khi bắt đầu quảng bá sẽ liên lạc với cô nhé!”
“Được thôi…” Lệ Lâm Lâm vội vàng cúp máy khi nghe câu nói hùng hồn “Chúng tôi nhất định sẽ kiếm được tiền” của Đào Dã.
Tiêu rồi, cô tiêu thật rồi. Lệ Lâm Lâm chán nản dựa lưng vào thành giường.
Cô có nên đi gặp thiên sư Thường Tâm để nhờ anh ta hóa giải tai kiếp này không?
“Lâm Lâm, cậu có trong phòng không?” Trần Hi thận trọng gõ cửa phòng Lệ Lâm Lâm.
Lệ Lâm Lâm đang ngồi trên thảm lông, cô đứng dậy mang dép mở cửa cho Trần Hi: “Hi Hi, có chuyện gì sao?”
“Ha ha…” Trần Hi cười cười, muốn nói rồi lại thôi, sau đó đột nhiên đẩy Ngô Tuệ lên phía trước, “Là Ngô Tuệ có chuyện muốn nói với cậu.”
Ngô Tuệ: “…”
Tình chị em bằng nhựa, tình chị em bằng nhựa!
Lệ Lâm Lâm cảm thấy khó hiểu, quay đầu nhìn Ngô Tuệ: “Sao vậy? Đừng nói là đến hối mình đọc kịch bản đấy nhé?”
“Ách, không phải chuyện này, nhưng dĩ nhiên mình sẽ rất vui nếu cậu có thể nhanh chóng xem kịch bản…”
“Khụ!” Trần Hi dùng sức ho khan một tiếng, nhắc nhở Ngô Tuệ không được lạc đề.
Cổ họng Ngô Tuệ như bị mắc xương, bao nhiêu từ nói ra đều mơ hồ không rõ: “Thật ra là chuyện liên quan đến tổng giám đốc Trần, mà Hi Hi là em gái nên dĩ nhiên sẽ hiểu rõ chuyện này hơn mình, vẫn nên để Hi Hi nói đi.”
Ngô Tuệ nhanh trí ném lại vấn đề cho Trần Hi.
Trần Hi: “…”
Bạn thân như vậy thì cần làm gì, thời khắc mấu chốt cũng không dùng được.
Lệ Lâm Lâm lại một lần nữa nhìn Trần Hi, vẻ mặt tò mò hỏi: “Có liên quan đến anh Nhất Nhiên? Anh Nhất Nhiên làm sao?”
“À, chuyện này…”
Lệ Lâm Lâm nhìn bộ dạng ấp úng của Trần Hi, đột nhiên hiểu ra: “Có phải anh Nhất Nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không? Gần đây mình luôn cảm thấy các cậu rất kỳ lạ, ngay cả trợ lý Ngô khi nhắc tới anh Nhất Nhiên cũng ấp a ấp úng! Có phải anh Nhất Nhiên đã xảy ra chuyện rồi không!”
“Không có, không có, cậu đừng rối lên như vậy.” Trần Hi vội vàng ngăn lại câu chuyện bi thương đang diễn ra trong đầu cô, “Anh ấy không sao hết, anh ấy chỉ là, anh ấy chỉ là đi coi mắt.”
Lệ Lâm Lâm sững sờ, não còn chưa load kịp: “Coi mắt?”
“Ừ, là ba anh ấy giới thiệu.” Trần Hi nói ra được câu này, những lời tiếp theo cũng dễ dàng hơn, “Cậu cũng biết ba của anh Nhất Nhiên rồi đấy, khi anh ấy còn bé thì không chăm sóc, giờ người ta lớn lên thì chú ấy lại quan tâm.”
Lệ Lâm Lâm tiêu hóa một lúc, sau đó mới hỏi Trần Hi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Trần Hi giơ tay gãi đầu, “Sau đó còn tiếp tục gặp nhau, cái này cũng là mẹ nói cho mình biết.”
Lệ Lâm Lâm nhíu mày: “Nếu còn gặp nhau thì có nghĩa bọn họ đã khá hài lòng về đối phương rồi đúng không?”
Lệ Lâm Lâm càng nói đến cuối thì giọng nói càng nhỏ dần, sau đó đột nhiên nắm lấy bả vai Trần Hi lắc lắc: “Hi Hi, có phải anh Nhất Nhiên yêu đương rồi không? Anh ấy đã thích người khác rồi hả!”
“Lâm Lâm, Lâm Lâm, cậu bình tĩnh một chút, mình chóng mặt, mắc ói quá.” Trần Hi vùng vẫy thoát khỏi móng vuốt của Lệ Lâm Lâm, sau đó nắm lấy cánh tay cô, “Bọn họ chỉ mới gặp nhau hai lần, chắc hẳn sẽ không tiến triển nhanh như vậy. Nhưng theo mình nghĩ, cậu nên đi tìm anh Nhất Nhiên nói rõ ràng đi.”
Ngô Tuệ đứng bên cạnh không nhịn được nhướng mày, còn nói gì nữa, tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi, chẳng lẽ còn muốn tự mình đi đến trước cửa để cho người ta từ chối thêm lần nữa sao?
“Lâm Lâm, mình cảm thấy tất cả đàn ông đều hư, chỉ có tiền là đáng tin nhất. Hay là chúng ta tập trung gây dựng sự nghiệp đi!” Ngô Huệ cảm thấy không thể để cho Lệ Lâm Lâm chết trên con đường mang tên Trần Nhất Nhiên, bằng mọi cách phải đổi hướng.
Nhưng ai mà ngờ Lệ Lâm Lâm lại trừng mắt nhìn Ngô Tuệ: “Tất cả đều tại cậu, tại cậu mỗi ngày bắt mình làm việc, nên anh Nhất Nhiên mới đi coi mắt với người ta!”
“…” Ngô Tuệ ngẩn người, “Cái này cũng trách mình? Hai chuyện này có liên quan đâu?”
“Đương nhiên có! Mình đã nói rồi, mình không muốn làm việc, mình chỉ muốn “làm” anh Nhất Nhiên!”
Ngô Tuệ: “…”
Trần Hi: “…”
Người mạnh nhất vẫn là Lâm Lâm.
“Dù sao bọn mình cũng đã nói chuyện này cho cậu biết, tiếp theo phải xử lý thế nào, vẫn là nằm ở cậu.” Trần Hi nói xong câu này liền kéo Ngô Tuệ rút lui. Lệ Lâm Lâm đóng cửa phòng, cô ngã xuống nệm rồi trùm chăn che kín người.
Hóa ra trong khoảng thời gian này, anh Nhất Nhiên không liên lạc với cô là do anh ấy đi coi mắt với người phụ nữ khác?
“A a a a a a!”
Một tiếng hét kinh thiên động địa truyền ra từ phòng của Lệ Lâm Lâm, khiến cho Ngô Tuệ và Trần Hi ngồi phòng khách sợ đến mức run người.
“Cậu ấy không sao chứ?” Ngô Tuệ nhìn về phía cửa phòng của Lệ Lâm Lâm, có hơi lo lắng.
“Mình cũng không biết.” Trần Hi thở dài một tiếng, “Mình thật sự không hiểu, anh Nhất Nhiên là một người cuồng công việc, làm sao lại đồng ý đi coi mắt?”
Ngô Tuệ: “…”
Cứ như vậy, Lệ Lâm Lâm đã tự nhốt mình trong phòng nguyên một ngày, đến ăn cũng không chịu ăn. Sau hai ngày tách biệt xã hội, Lệ Lâm Lâm cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Cô không phải đi tìm Trần Nhất Nhiên, mà là hẹn gặp thiên sư Thường Tâm. Trước đó Thường Tâm luôn ở nước ngoài, hôm nay thư ký mới thông báo cho cô rằng có thể gặp mặt nói chuyện.
Địa điểm không phải là phòng làm việc lần trước, mà là một nhà hàng của Úc thị.
Chỉ có hội viên mới có thể đặt chỗ trên tầng cao nhất của nhà hàng này, Lệ Lâm Lâm hiện tại đang rất nổi tiếng, khi đi ra ngoài rất dễ bị nhận ra, nên việc hẹn gặp ở những nơi như thế này cũng khá an toàn với cô.
“Xin lỗi, lịch trình của tôi rất kín, nhưng thư ký nói rằng cô có việc gấp, nên tôi chỉ có thể tranh thủ lúc ăn trưa để hẹn gặp cô.” Thường Tâm mặc âu phục và đi giày tây, ngồi trong một nhà hàng Tây sang trọng, còn tao nhã thưởng thức món Tây, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một vị thần chút nào.
“Tôi đã sớm nói với cô, cô nên từ bỏ tình yêu và lựa chọn sự nghiệp, tại sao cứ muốn cưỡng cầu nó vậy?” Thường Tâm cắt miếng bít tết trên dĩa thành từng miếng nhỏ, sau đó tao nhã cho miếng bít tết vào miệng.
Lệ Lâm Lâm không có tâm trạng ăn uống như Thường Tâm: “Vậy không có cách nào để hóa giải sao? Anh không phải thiên sư à, không thể làm chuyện này sao?”
Thường Tâm nhìn cô cười cười: “Mấy cô gái trẻ như các cô, đều dễ dàng bị tình yêu làm cho điên đảo đầu óc. Trước đây tôi có một vị khách, tôi cũng khuyên cô ta đừng cưỡng cầu, nhưng cô ta không nghe, sau đó chạy đi tìm người khác giúp cô ta thành đôi với mình thích.”
“Sau đó thì sao?”
“Bị lừa hơn mấy trăm vạn, người giúp cô ta lần đó cũng bị cảnh sát bắt.”
“…” Lệ Lâm Lâm trầm mặc một hồi, “Chứ không phải anh báo cảnh sát hả?”
Thường Tâm chỉ im lặng mỉm cười.
“Vậy tôi sẽ cô độc hết quãng đời còn lại sao?” Lệ Lâm Lâm hỏi Thường Tâm.
Thường Tâm đáp: “Dĩ nhiên không phải, trên thực tế số phận của cô đã bắt đầu thay đổi. Buông bỏ chấp niệm, cố gắng gây dựng sự nghiệp, nói không chừng có thể thu được thành quả ngoài ý muốn.”
“… Anh đang nói đến tiền ư?”
“Tiền không tính là thành quả ngoài ý muốn, nó là thứ nằm trong tay cô.”
“…” Sao cô nghe mà không thấy vui gì hết vậy?
“À, đúng rồi, bữa ăn này tính vào thẻ của cô.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Lệ Lâm Lâm không ở lại ăn trưa cùng Thường Tâm, cô rời khỏi nhà hàng trước. Lúc cô đến đây, tầng này không có quá nhiều người, nhưng bây giờ cũng dần dần nhiều hơn. Đi chưa được mấy bước, cô liền nhìn thấy Trần Nhất Nhiên đang ngồi ăn ở bàn phía trước.
Anh không phải đến ăn một mình, mà đối diện còn có một người phụ nữ trẻ tuổi. Lệ Lâm Lâm chưa từng gặp qua người này, nhưng trông cô ấy rất xinh đẹp, giống như thiên kim của một nhà nào đó.
Đây có lẽ là đối tượng coi mắt của anh Nhất Nhiên?
Nội tâm Lệ Lâm Lâm chùng xuống, cô không ngờ mình lại gặp được bọn họ ở đây. Trần Nhất Nhiên dường như cảm nhận được điều gì đó, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
Thích Lôi thấy Trần Nhất Nhiên ngẩn người, cũng nhìn theo hướng của anh, sau đó liền thấy một nữ minh tinh đang hot gần đây, Lệ Lâm Lâm.
Mặc dù Lệ Lâm Lâm đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng dù sao cô ấy cũng là fan trên Weibo của Lệ Lâm Lâm, làm sao có thể không nhận ra idol của mình chứ.
Nếu như đổi sang nơi khác, cô ấy sẽ vui vẻ chạy tới cùng Lệ Lâm Lâm chụp ảnh, nhưng bầu không khí lúc này rõ ràng có chút không ổn.
Lệ Lâm Lâm đờ người tại chỗ một lúc, sau đó mới chủ động đi tới chào Trần Nhất Nhiên: “Anh Nhất Nhiên.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên đã lâu không lúng túng như vậy, anh đứng lên, nhất thời không biết mở miệng như thế nào. Lệ Lâm Lâm nhìn sang cô gái đối diện anh, hỏi một câu: “Chị này là?”
Trần Nhất Nhiên nhìn Thích Lôi, sau đó giới thiệu: “Cô ấy họ Thích, là đối tượng coi mắt của anh.”
Lệ Lâm Lâm chợt giật mình, rồi lại gật đầu: “À, em có nghe Hi Hi nhắc qua, còn nghe cậu ấy nói hai người tiến triển rất tốt.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên vô thức siết chặt lòng bàn tay, nói với Lệ Lâm Lâm, “Dù sao ở độ tuổi này, bọn anh đều lấy kết hôn ra làm điều kiện tiên quyết.”
“Kết hôn?” Lệ Lâm Lâm có chút sững sờ, “Anh muốn cùng chị ấy kết hôn?”
“Anh…”
“Anh Nhất Nhiên, em chợt nhớ ra còn có chút chuyện, em đi trước!” Lệ Lâm Lâm không nghe anh nói tiếp, cô vội vàng cầm túi xách chạy thật nhanh.
Thích Lôi nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của cô, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó. Ngày hôm nay cô ấy hẹn Trần Nhất Nhiên ra đây là để hỏi rõ một chuyện, nếu như trong lòng anh thật sự đã có người khác, thì việc coi mắt của hai người sẽ kết thúc tại đây, sau này cũng không cần gặp lại.
Bây giờ trải qua một màn như thế, có vài lời không cần hỏi cũng có thể tự mình hiểu rõ.
“Xin lỗi…” Trần Nhất Nhiên nhìn Thích Lôi như muốn giải thích với cô ấy, Thích Lôi không đợi anh nói xong mà đã đứng lên, sau đó mỉm cười nhìn anh.
“Anh không cần nói, tôi hiểu rồi.” Thích Lôi nói, “Người trong lòng anh chính là em gái Lâm Lâm chứ gì.”
Trần Nhất Nhiên ngẩn người, anh thích Lâm Lâm?
“Cô Thích, có lẽ cô đã hiểu lầm, Lâm Lâm là em gái tôi.”
Thích Lôi có hơi ngạc nhiên nhìn anh, bởi vì cô ấy phát hiện, Trần Nhất Nhiên nói những lời này không phải là một cái cớ, mà anh thật sự nghĩ như vậy. Thích Lôi không nhịn được cười: “Tổng giám đốc Trần, anh trước giờ chưa từng yêu đương sao?”
Trần Nhất Nhiên:”…”
“Nếu như anh không có khuôn mặt này, thì rất có khả năng cả đời cũng không tìm được vợ.”
Trần Nhất Nhiên: “?”
Tại sao lại bắt đầu đả kích cuộc đời anh vậy?
“Bỏ đi, tôi nghĩ chúng ta không cần phải gặp nhau nữa.” Thích Lôi cầm túi xách đi ra ngoài, “Bữa cơm này là anh mời khách, vì dù sao anh cũng đã phụ lòng tôi. Nhưng ngược lại tôi sẽ cho anh một lời khuyên.”
Thích Lôi quay đầu, mỉm cười với anh: “Ngược vợ thì chỉ thoải mái nhất thời, nhưng anh nên nhớ, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Sau khi Lệ Lâm Lâm chạy ra khỏi nhà hàng, cô liền bắt taxi đến thẳng KTV, còn gọi thêm rất nhiều anh trai phục vụ. Từ khi phát hiện Lệ Lâm Lâm là hàng xóm của mình, Ann đã lâu không gặp cô tại KTV, không ngờ hôm nay cô lại chạy tới đây một mình.
Còn gọi thêm một bàn rượu.
“Em sao vậy? Gặp chuyện không vui?” Ann cầm lấy ly rượu trên tay Lệ Lâm Lâm, ngăn không cho cô tiếp tục rót rượu. Lệ Lâm Lâm cũng không thèm để ý, cô cầm micro tiếp tục gào thét thảm thiết.
Một anh trai bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Đây thật sự là con gái của Lệ Thâm sao? Rõ ràng Lệ Thâm hát siêu dễ nghe.”
Ann: “…”
“Không được phàn nàn về kỹ năng ca hát của khách.” Nick ở bên cạnh cười híp mắt nói, “Nhưng hôm nay chỉ sợ quản lý Đặng lại nhức đầu.”
“Cậu liên lạc với dì Khưu chưa?” Ann ngồi bên cạnh hỏi.
Lệ Lâm Lâm đang bận đắm chìm trong tiếng hát của mình, hoàn toàn không chú ý bọn họ đang nói gì, vừa hát xong, mấy anh trai phục vụ trong phòng đều vỗ tay tán thưởng, cô vừa cúi đầu cảm ơn mọi người, vừa giẫm chân lên bàn cầm micro hét lớn: “Đàn ông đều là đồ chó! Thứ —— chó —— má ——”