Cầm tấm poster của bộ phim trên tay, Lệ Lâm Lâm nằm mơ cũng không nghĩ tới mình được khen nhiều như vậy, kiểu khen này giống kiểu nịnh bợ người học giỏi nhất lớp hay các lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Tuy nhiên, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, khi lượng tìm kiếm hot search ngày càng tăng, thì bỗng nhiên xuất hiện một bài đăng có tên “Bạn đánh giá như thế nào về diễn xuất của Lệ Lâm Lâm trong vai Âu Gia Tự?”.
“Xin chào, với tư cách là người trong ngành, tôi chỉ có thể nói rằng Lệ Lâm Lâm thật sự xứng đáng là sinh viên hàng đầu của đại học Đế Đô, tầm nhìn của em ấy cao hơn nhiều so với các diễn viên khác.
Nếu em ấy diễn vai nữ chính Chu Dung Dung, ngược lại sẽ gây trở ngại cho chính mình. Nhân vật này có thể tạm thời mang lại cho Lệ Lâm Lâm một khoảng tiền lớn, nhưng nó cũng sẽ trở thành rào cản khi em ấy nhận vai diễn mới trong tương lai —— Vì đạo diễn sẽ nghĩ Lệ Lâm Lâm chỉ hợp với những vai diễn trong sáng và xinh đẹp. Đối với những đề tài thực tế, thiên về cuộc sống hay nghiêm túc thì bên sản xuất rất khó tin tưởng em ấy.
Nếu kịch bản chuyển thể của Hoàn Vũ được duy trì ở mức tiêu chuẩn, thì với kỹ năng diễn xuất của Lệ Lâm Lâm, em ấy sẽ không gây trở ngại cho đoàn phim. Đây chính là một quyết định có lợi trong sự nghiệp của em ấy.”
Lệ Lâm Lâm: “?”
Cái quái gì vậy? Ai có thể nói cho cô biết bọn họ đang muốn nói cái gì được không? Cô chỉ tùy hứng chọn thôi mà, hành động này cũng gọi là thâm thúy sao??
“Ngô Tuệ, studio của chúng ta có thủy quân hả?” Lệ Lâm Lâm quay đầu nhìn Ngô Tuệ.
Ngô Tuệ ngạc nhiên nói: “Bây giờ còn cần thủy quân ư? Mình thấy cư dân mạng phản ứng rất tích cực.”
“…Chính vì phản ứng quá tích cực, nên nhìn không thật! Hay là chúng ta tìm thủy quân để mắng mình đi?”
Ngô Tuệ: “…”
Não của Lệ Lâm Lâm thật sự rất giống với não của “Erwin Schrödinger”*, suy nghĩ của cô nhiều lúc khiến Ngô Tuệ cảm thấy rất đau đầu.
*Erwin Schrödinger tên đầy đủ là Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger, là nhà vật lý người Áo với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết cơ học lượng tử, đặc biệt là cơ học sóng.
Bên này, Lệ Lâm Lâm vì chuyện hot search mà rầu rĩ đến nỗi lông mày cũng muốn xoắn vào nhau, thì bên kia, người diễn vai nữ chính Chu Dung Dung – Lâm Chân, khi nhìn thấy bảng tin trên hot search cũng rất tức giận mà không có chỗ phát tiết.
“Não của đám người trên mạng có vấn đề hết rồi phải không? Lệ Lâm Lâm chỉ diễn vai Âu Gia Tự mà được khen nhiều như vậy?” Trong phòng hóa trang, Lâm Chân dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại xem tin trên Weibo, còn nhà tạo mẫu đứng bên cạnh làm tóc cho cô ta, “Lệ Lâm Lâm chỉ có thể diễn vai Âu Gia Tự còn không phải do phòng làm việc của bọn họ quá vô dụng?”
“Nhưng Vương Tâm là người chỉnh sửa kịch bản, nói không chừng nhân vật này thật sự trở thành bảo vật.” Người đại diện của Lâm Chân ngồi trên ghế sô pha, mắt đang nhìn vào điện thoại.
Lâm Chân nghe người đại diện nói như vậy thì cười nhạo một tiếng: “Dù Vương Tâm có lợi hại như thế nào cũng không thể biến nhân vật của Lệ Lâm Lâm thành người tốt, đúng không? Tôi có đọc qua cuốn tiểu thuyết này, những việc Âu Gia Tự làm đủ để kết án tù chung thân.”
Người đại diện nói với cô ta: “Năng lực của Vương Tâm rất lớn, nhưng vẫn còn phụ thuộc vào cách Lệ Lâm Lâm thực hiện vai diễn này.”
“Không phải mỗi ngày đều có người nói Lệ Lâm Lâm là sinh viên hàng đầu của đại học Đế Đô hay sao? Cô ta còn chưa học qua lớp diễn suất chuyên nghiệp thì có thể diễn cái gì? Ngược lại, tôi dù sao cũng tốt nghiệp hệ chính quy.” Lâm Chân sau khi biết tin về buổi thử vai của《 Rung động trí mạng 》, thì lập tức muốn giành vai nữ chính Chu Dung Dung. Khi đó, Lệ Lâm Lâm là một trong những đối thủ mạnh của cô ta, nhưng không hiểu tại sao Lệ Lâm Lâm lại chọn nhân vật Âu Gia Tự.
Không có Lệ Lâm Lâm, Lâm Chân rất thuận lợi nhận vai nữ chính, cô ta còn chưa vui vẻ bao lâu thì mọi chủ đề hot đều bị Lệ Lâm Lâm cướp hết! Ai không biết còn tưởng Lệ Lâm Lâm mới là nhân vật chính!
Lâm Chân bĩu môi, lấy điện thoại đăng nhập vào một tài khoản khác của mình, sau đó bình luận bên dưới bài đăng có tên “Bạn đánh giá như thế nào về diễn xuất của Lệ Lâm Lâm trong vai Âu Gia Tự?”.
“Một đám fan chỉ biết nhìn mặt rồi đoán mò, có khoác lác quá không? Chỉ nhìn thấy Lệ Lâm Lâm trên tấm poster liền có thể suy diễn nhiều lý do cao siêu như thế, quả thật làm khó cho mấy người rồi. Nên nhớ bộ phim còn chưa khởi quay, chờ đến khi nó được phát sóng thì tự lấy tay vả mặt mình đi!”
Sau khi đăng bình luận này lên, Lâm Chân lại lấy tài khoản của trợ lý rồi tự bình luận ủng hộ chính mình.
“Nói không sai, tôi cũng ngạc nhiên khi thấy dân mạng khen Lệ Lâm Lâm nhiều đến như vậy. Chỉ vì ngoại hình xinh đẹp mà những chuyện ghê tởm do Âu Gia Tự làm đều có thể bỏ qua? Chẳng lẽ những người thích Lệ Lâm Lâm đều có tam quan vặn vẹo?”
Sau khi đăng liên tiếp mấy bình luận bôi nhọ, Lâm Chân cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Bên này, Lệ Lâm Lâm cuối cùng cũng nhìn thấy người mắng chửi mình xuất hiện! Mặc dù cô không biết người đó là ai, nhưng chỉ cần dám đứng ra chỉ trích cô lúc này thì người đó chính là Bồ Tát sống!
Ngô Tuệ thấy cô nhìn điện thoại một cách hưng phấn, thì nghiêng người nhìn thoáng qua: “Sao vậy? Lại thêm tài khoản tích V khen cậu à?”
“Không phải, người chửi mình cuối cùng đã xuất hiện!”
Ngô Tuệ: “…”
Chẳng lẽ, đây lại là chiến thuật nhìn xa trong rộng của Lệ Lâm Lâm?
Có phải người đại diện như cô có tầm nhìn quá hạn hẹp?
Lệ Lâm Lâm vốn cho rằng có người mắng chửi mình thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng vào cuối năm nay, ông trời đã tặng cho cô một món quà bất con mẹ nó ngờ.
Trần Nhất Nhiên và Lư Tư Vũ lại lên hot search.
Lần này hai người không phải bị chụp tại sự kiện, mà là Lư Tư Vũ bị một tên paparazzi theo dõi, kết quả chụp được cô ta cùng Trần Nhất Nhiên bí mật gặp nhau. Mặc dù trong ảnh và video không có bất kì hành động thân mật nào, nhưng tiêu đề “Lư Tư Vũ bí mật gặp Trần Nhất Nhiên” vẫn được bọn họ sử dụng làm tin “giật gân”, bên trong bài viết còn khẳng định hai người đang bí mật hẹn hò.
Lệ Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào ảnh của Lư Tư Vũ và Trần Nhất Nhiên, sau đó tức giận ném điện thoại lên giường.
Trần Nhất Nhiên ngày thường luôn bận rộn công việc nên Trần Hi rất hiếm khi nhìn thấy anh, đến cô trong thời gian này cũng chưa gặp anh lần nào. Thật không ngờ, ảnh hậu Lư là người chuyên lợi dụng mối quan hệ, mỗi ngày đều tìm cách quấn lấy anh Nhất Nhiên.
“Tổng giám đốc Trần, cậu và Lư Tư Vũ lại lên hot search.” Phó Áng Tư cầm điện thoại ngồi đối diện Trần Nhất Nhiên, vẻ mặt thích thú nhìn anh, “Tôi nghĩ Lư Tư Vũ có ý với cậu rồi, trước đây cô ta bị ghép cặp với người khác thì lập tức lên tiếng đính chính tin đồn, còn bây giờ lên hot search với cậu tận mấy ngày cũng không thấy cô ta có động tĩnh gì.”
Trần Nhất Nhiên nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Hôm qua đi ăn tối với đạo diễn để thảo luận về bộ phim sắp phát sóng của Lư Tư Vũ.”
Hiện tại, Lư Tư Vũ là do công ty Thịnh Đằng “lừa” về, sở dĩ huy động nhân lực mời cô ta ký hợp đồng cũng là vì sự phát triển sau này của Thịnh Đằng. Phó Áng Tư cong khóe miệng, cười như không cười nhìn anh: “Không được đâu Tổng giám đốc Trần, thời đại bây giờ vì chuyện làm ăn đều phải hy sinh một chút nhan sắc.”
Theo tính cách của Trần Nhất Nhiên, anh sẽ không quan tâm đến chuyện này, dù sao Lư Tư Vũ cũng do bọn họ tốn nhiều công sức “mời” về công ty, nếu cứng rắn với cô ta thì Thịnh Đằng cũng không có lợi.
“Tìm người xóa tin trên hot search.” Trần Nhất Nhiên nhắm mắt, hai ngón tay xoa nhẹ thái dương.
Phó Áng Tư: “Đừng, loại chuyện mập mờ như vậy không phải đang rất phổ biến hay sao? Vì công ty, cậu cố gắng phối hợp một chút.”
Trần Nhất Nhiên liếc nhìn anh ta một cái: “Tôi thấy cậu có vẻ rất tình nguyện, hay để công ty cử cậu đi?”
Phó Áng Tư thả lỏng hai tay: “Tôi đương nhiên nguyện ý, nhưng ảnh hậu Lư không thích tôi.”
Trần Nhất Nhiên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Lập tức xóa tin trên hot search, Thịnh Đằng không cần những việc mập mờ như vậy.”
Phó Áng Tư nhắc nhở anh: “Xoá thì dễ, nhưng cậu không sợ việc này đánh trực tiếp vào mặt Lư Tư Vũ à?”
Mặc dù, những tên paparazzi không phải do Lư Tư Vũ thuê, nhưng cô ta cũng không đứng ra đính chính tin đồn, điều này không phải là đang ngầm thừa nhận hay sao? Phó Áng Tư ngồi bên cạnh cười thầm, anh ta quen biết Trần Nhất Nhiên mười năm, trong khoảng thời gian đó luôn có vô số người con gái yêu thầm Trần Nhất Nhiên, nhưng cuối cùng có ai được đáp lại?
Trần Nhất Nhiên trầm mặc một lúc, sau đó nói với Phó Áng Tư: “Giới giải trí không phải chỉ có một Lư Tư Vũ, nếu cô ta nhất định muốn làm chuyện này, vậy thì chúng ta lập tức đổi người.”
Lư Tư Vũ là người thông minh, anh tin rằng cô ta biết phải làm gì.
Sau khi Phó Áng Tư yêu cầu người xử lí, thì quay qua quan sát Trần Nhất Nhiên với vẻ mặt sâu xa: “Tổng giám đốc Trần, cậu sợ em gái hiểu lầm nên mới làm như vậy hả?”
“Cậu cảm thấy Hi Hi sẽ quan tâm đến chuyện này?”
“Không, không, không.” Phó Áng Tư lắc đầu, cười một cách vô lại, “Người tôi nói là em gái Lâm Lâm của cậu.”
Trần Nhất Nhiên mở mắt, không nói một lời nhìn thẳng vào anh ta.
Phó Áng Tư đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, anh ta nhấp một ngụm trà nóng nhưng vẫn không hết lạnh. Phó Áng Tư khẽ ho một tiếng, đứng dậy nói với Trần Nhất Nhiên: “Tôi chợt nhớ ra mình phải đi gặp khách hàng, tôi đi trước đây.”
Phó Áng Tư nhanh chóng chạy khỏi văn phòng của Trần Nhất Nhiên.
Anh ta vừa ra khỏi cửa, đúng lúc gặp được trợ lý của Trần Nhất Nhiên.
“Trợ lý Ngô, tốt nhất cậu đừng vào, rất nguy hiểm đến tính mạng.”
Trên tay Trợ lý Ngô đang cầm một chồng tài liệu về bất động sản, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống: “Giám đốc Phó, anh lại chọc giận Tổng giám đốc Trần?”
“Tôi nào dám chọc cậu ấy, chỉ tại lòng dạ cậu ấy quá hẹp hòi.” Phó Áng Tư nhìn thoáng qua tài liệu trong tay trợ lý Ngô, “Này, Tổng giám đốc Trần lại muốn mua nhà?”
Trợ lý Ngô: “Cứ mỗi tháng tôi sẽ giúp Tổng giám đốc Trần sắp xếp lại các thông tin về bất động sản, sau đó đưa cho anh ấy xem qua một lượt, nếu vừa ý thì lập tức mua.”
“Chậc chậc.” Phó Áng Tư lắc đầu, “Mua nhiều nhà như vậy cũng không thấy cậu ta ở, cậu có nghĩ Tổng giám đốc Trần khi còn nhỏ bị tổn thương tâm lí không? Cậu ta muốn thông qua việc mua nhà để giải tỏa nó?”
“Chuyện này… Giám đốc Phó, anh đừng nói lung tung, nếu không Tổng giám đốc Trần lại điều anh đi công tác.”
“…” Phó Áng Tư lập tức nhớ lại một vài trải nghiệm không mấy vui vẻ, “Đừng nói những lời vừa rồi cho Tổng giám đốc Trần, đây là bí mật giữa tôi và cậu.”
“Tôi biết.” Loại chuyện này có cho anh ta mười lá gan thì anh ta cũng không dám nói, “Vậy tôi vào trước.”
Trợ lý Ngô đi vào văn phòng của Trần Nhất Nhiên thì thấy anh đang nhíu mày, như thể suy nghĩ về một vấn đề nan gải nào đó. Trợ lý Ngô bước tới, cẩn thận hỏi anh: “Tổng giám đốc Trần, sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?”
Trần Nhất Nhiên nhìn anh ta, lông mày dần giãn ra, lắc đầu nói: “Không có.”
Trợ lý Ngô nói với anh: “Đây là tài liệu về bất động sản trong những tháng gần đây, tôi đã chỉnh sửa lại một chút.”
Trợ lý Ngô đã làm việc với Trần Nhất Nhiên được vài năm, nên sở thích mua nhà của anh cũng không có gì kỳ lạ, anh ta sẽ giúp Trần Nhất Nhiên chọn lọc, sau đó để lại một số căn nhà tốt nhất cho anh.
“Ừ, cứ để trên bàn.”
“Được.” Trợ lý Ngô để tài liệu lên bàn rồi rời khỏi, sau khi cửa văn phòng đóng lại, Trần Nhất Nhiên lại một lần nữa thất thần nhìn bàn làm việc.
Điện thoại đột nhiên rung lên, anh lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là cuộc gọi của Trần Hi.
“Hi Hi.” Trần Nhất Nhiên nhận điện thoại, lấy tay nới lỏng caravat trên cổ áo, “Có chuyện gì không?”
Trần Hi nói với anh: “Tối nay là bước qua năm mới, mẹ em nói nếu anh có thời gian rảnh thì về nhà ăn cơm.”
Trần Nhất Nhiên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, gật đầu: “Được.”
“Vậy thì tốt quá, chú Lệ và cô Dư vẫn chưa quay về, hôm nay Lâm Lâm cũng ở nhà một mình, em sẽ gọi cậu ấy đến chơi.”