Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 125: Nước đục(1)



Tôi khập khiễng đi xuống cầu thang và nhìn xung quanh kiểm tra xem còn cầu thang nào khác nữa hay không. May thay, có một sảnh lớn xuất hiện ở phía bên kia hành lang, nên có lẽ đây là tầng một.

Mắt cá chân của tôi... nó tệ hơn tôi nghĩ.

Lúc đầu nó chỉ hơi khó chịu, nhưng khi tôi đi xuống cầu thang, cơn đau nhói về sau càng nặng thêm.

Tôi lau mồ hôi lạnh và trốn vào một góc tối. Có vài tên đeo mặt nạ đen đi xuống cầu thang mà tôi vừa đi qua.

Góc trốn cũng có giới hạn, nhưng bọn chúng cứ vậy chạy qua tôi và tiến thẳng về phía sảnh trung tâm. Đây là do bị ảnh hưởng bởi việc kiểm soát tâm trí sao?

Tôi bước vào hành lang có vô số phòng trải dài, và tránh những kẻ đeo mặt nạ đen đang xếp hàng để di chuyển. Phòng thứ bảy ở tầng một. Chậm rãi đếm từng phòng, tôi đến trước cánh cửa thứ bảy và cẩn thận vặn tay nắm.

Cạch.

Đáng tiếc, cửa đã bị khóa. Tôi tưởng nó cũng sẽ mở được từ bên ngoài giống như loại cửa ở phòng tôi. Sau một hồi bực tức vặn tay nắm vài lần, tôi lên tiếng gõ cửa.

"Edward-ssi? Edward-ssi. Cậu có đó không?"

Nhưng lại chẳng có lời hồi đáp nào. Tôi cứ nghĩ là mình tìm đúng phòng rồi chứ. Có khi nào cậu ta đã bị chuyển sang nơi khác rồi không?

Tôi nhìn xung quanh, lúng túng bặm môi dưới, bỗng có tiếng của Edward từ trong phòng vọng ra.

"H-Han Yi-gyeol-ssi...?"

"Edward-ssi!"

Giọng Edward nhỏ đến mức nếu tôi không để ý kĩ thì có lẽ chẳng nghe thấy cậu ta nói gì. Giọng cậu bây giờ khàn khàn khô khốc, giống như của một người đang ngã bệnh vậy.

"Cậu ổn chứ? Có bị thương gì không?"

Tôi vội vàng hỏi.

Nỗi lo lắng trào dâng. Edward ho vài tiếng trước khi trả lời bằng một giọng rõ ràng hơn một chút.

"Ah, không. Em không sao. Vừa rồi, ý em là, do em quá khát..."

Khi đó tôi mới nhớ ra rằng cậu ấy đã không ăn hay uống gì từ lúc bị bắt đến đây. Cậu nhóc vẫn còn nhỏ, thể lực thì yếu ớt, khó mà có thể chống chịu được lâu.

"Hãy đợi chút nhé. Edward-ssi. Tôi sẽ tìm cách để mở cửa phòng."

Giá mà mắt cá chân của tôi không bị thương, thì tôi có thể dư sức làm rồi, nhưng hiện giờ chỉ mỗi việc đó thôi cũng thật khó khăn. Tôi bắt đầu từ việc mở cửa phòng bên cạnh ra.

Bên trong căn phòng trống, có một chiếc giường đơn và một cái tủ có ngăn kéo đơn giản. Trong căn phòng tối, tôi cảnh giác nhìn quanh và mở ngăn kéo tủ, bên trong xuất hiện một món đồ bất ngờ.



"Một khẩu súng?"

Một chiếc mặt nạ đen và một khẩu súng lục. Tôi thận trọng cầm khẩu súng lên, cảm nhận sức nặng trong lòng bàn tay. Tôi cẩn thận kiểm tra tổng thể khẩu súng và hơi nhíu mày.

Nó gần giống như một khẩu Beretta 92, nhưng nòng súng dài và nhẹ hơn một chút. Có vẻ nó là một khẩu súng lục bán tự động đã được chuyển hóa thành một vật phẩm.

Hay lắm, giờ tôi đã có vũ khí trong tay rồi...

Tôi nhìn xuống mảnh gương đang cầm trên tay và suy nghĩ. Sẽ tốt hơn nếu tôi tìm thấy một cây gậy bóng chày hoặc một con dao găm. Súng cần dùng rất nhiều sức nên rất khó sử dụng.

Cơ mà, có còn hơn không. Tôi rời khỏi phòng ngay sau khi lấy được súng. Để đề phòng tôi cũng tìm qua mấy phòng khác, nhưng chẳng tìm được thứ gì hữu ích cả.

Quay lại căn phòng của Edward, tôi cảm thấy có chút mâu thuẫn. Tôi có thể đưa Edward ra khỏi phòng bằng cách bắn vào tay nắm cửa, tuy nhiên vấn đề là những gì sẽ xảy ra sau đó.

Có khả năng Samael sẽ nghe thấy vì tiếng súng bắn ra quá lớn. Bây giờ hắn ta đang ở sảnh tầng một, nếu lúc này tôi nổ súng, hắn chắc chắn sẽ nghe thấy. Và chỉ còn là vấn đề thời gian khi những tên bị kiểm soát tâm trí đổ xô đến đây.

Tuy nhiên...

Để Edward ở lại đây cũng rất nguy hiểm. Có lẽ tốt nhất là tôi nên bắn xong và chạy đi thu hút sự chú ý của Samael thật nhanh để Edward có thể trốn thoát.

Samael rất coi trọng năng lực của tôi, vì thế ít nhất hắn ta sẽ không giết tôi.

Tôi hạ quyết tâm và tiến đến cánh cửa phòng Edward.

"Edward-ssi, giờ tôi sẽ mở cửa đây. Cậu hãy lùi lại để tránh bị thương nhé."

"V-vâng!"

Ngay khi Edward đáp lại, tôi lùi lại năm bước. Tôi cầm khẩu súng từ lâu đã không động đến và nhắm vào tay nắm cửa.

Đây là một vật phẩm, nên tôi không biết nó sẽ mạnh đến mức nào— nhưng dù sức mạnh có ra sao, thì đây vẫn là một khẩu súng, bắn khoảng hai đến ba phát là mở được nắm cửa rồi. Sau khi bắn xong, tôi sẽ nhanh chóng giải thích tình hình cho Edward rồi bảo cậu ấy mau chạy đi...

Đùng!

"...!"

Ngay khi tôi định bóp cò, tòa nhà rung chuyển dữ dội vì có một vụ nổ lớn trong sảnh. Đôi vai căng thẳng của tôi run lên.

Đùng! Đoàng!

"... Cái gì vậy?"

Không có dấu hiệu dừng lại. Có vẻ như có một trận chiến đang diễn ra trong sảnh.

Mặc kệ nó là gì, phải mau tận dụng cơ hội thôi. Ở mức độ này, tiếng súng chẳng là gì so với sự ồn ào ngoài kia và dù Samael có nghe thấy thì hắn cũng không thể hành động được ngay khi đang ở trong trận chiến. Ngay lập tức, tôi liền nổ súng.

Pằng! Pằng!

Viên đạn bắn trúng tay nắm cửa làm tia lửa bắn tóe lên. Tay nắm cửa rơi rầm xuống sàn, đồng thời phảng phất mùi thuốc súng quanh đó. Tôi đẩy cánh cửa đã không còn tay cầm nữa và bước vào.

"Han Yi-gyeol-ssi!"

Nghe theo lời tôi, Edward đã đứng ở bức tường cách xa cánh cửa nhất trước khi cậu chạy về phía tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm. Tôi nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Edward. May thay, có vẻ cậu ấy không bị thương— chỉ có nước da nhợt nhạt và sự mệt mỏi trên gương mặt.

"Hức, anh có sao không? Máu kìa..."

Edward lắp bắp nói khi nhìn tôi và chỉ vào những vết thương trên mặt.

"À, trên đường đến đây tôi gặp chút rắc rối thôi. Không sao đâu."

Tôi bị thương nặng đến vậy sao? Tôi đã không kiểm tra kĩ mặt mình, tôi lấy tay che mặt và ra hiệu cho Edward.

"Giờ chúng ta hãy ra khỏi đây trước đã. Bọn chúng có thể đã nghe thấy tiếng súng vừa rồi."

Edward hiểu ý và gật đầu. Cùng lúc đó, chúng tôi nghe thấy âm thanh đánh nhau không ngừng phía trong sảnh.

Có ai đến cứu chúng tôi sao?

Tôi mong là vậy. Để tìm được lối ra, chúng tôi phải ra khỏi hành lang và đến gần sảnh trung tâm, nên nếu may mắn, tôi có thể nhìn thấy vị khách mà Samael nhắc tới là ai.

"Theo tôi nào."

Chúng tôi nấp vào một nơi ở cuối hành lang, đảm bảo rằng không có ai đến sau khi nghe thấy tiếng súng, mới có thể cẩn thận mà tiến về phía trước.

"Han Yi-gyeol-ssi."

Edward nín thở theo sau tôi, do dự và chỉ vào khẩu súng.

"Anh sử dụng vật phẩm này sao?"

"Không. Cái này là tôi may mắn nhặt được thôi."

Edward bày ra một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt, đáp lại như thể đã hiểu lời giải thích của tôi.

"Quả nhiên, em biết mà. Em hỏi vậy vì em nghĩ nó không thực sự hợp với anh, Han Yi-gyeol-ssi."

"Vậy à?"

Có cả những trang bị phù hợp với từng người à? Tôi không rõ lắm. Edward là một nhà chế tác vật phẩm, thế nên cậu ấy sẽ biết nhiều hơn tôi.

"Vâng. Bản thân khẩu súng thì không tệ, nhưng Han Yi-gyeol-ssi hợp với một vũ khí nhẹ nhàng và sạch sẽ hơn thứ thô kệch này."

"Tôi biết đây là một món vật phẩm vì tôi có thể cảm nhận được năng lượng từ nó, nhưng... Nó cũng đâu thô đến nỗi nào? Nó trông như một khẩu súng lục bình thường vậy."

"Em có thể thấy được."

Edward chạm ngón tay vào khóe mắt.

"Em có thể nhìn thấy trình độ của nhà chế tác đã tạo ra thứ này, họ đã sử dụng những thành phần nào, dùng nó ra làm sao và nó có tác dụng gì."

Ồ. Nếu thật sự là vậy, thì đó là một khả năng tuyệt vời đấy. Chloe có thể nhìn thấy năng lượng của một người và Edward có thể nhìn thấy thông tin của một vật phẩm. Có phải vì họ là chị em ruột nên họ có khả năng tương tự nhau không?

"Vậy cậu có thể nói tôi nghe về khẩu súng này được không?"

"Vâng!"

Như thể cuối cùng cũng được tận dụng khả năng của mình, Edward bắt đầu nhìn khẩu súng với vẻ hào hứng.

"Ừm, nó có dịch thể của một con quái vật cấp C, là rắn lửa điện. Nó như kiểu làm ra để sốc điện. Ngoài cái đó thì khẩu súng không còn điểm gì đặc biệt, như anh thấy đấy."

Nghĩ lại thì, lúc tôi bắn vào tay nắm cửa thì có tia lửa bắn ra thật. Thậm chí tôi còn không ngờ là nó được làm từ dịch thể của quái vật đấy.

"Nếu là cấp C thì không hữu dụng lắm nhỉ."

"Đúng vậy, anh có thể xem nó như một khẩu súng thông thường."

Lùi lại một bước. Khi tôi khẽ thở dài, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên kia hành lang.

"Suỵt."

Tôi vội vàng cúi người xuống và giấu Edward ra sau lưng. Edward đứng sát tường với vẻ lo lắng.

Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ đeo mặt nạ đen. Trên tay hai người là một thanh kiếm gỗ đen và một cây roi da.

Chúng tôi phải đi qua lối đó để ra khỏi hành lang.

Không giống những kẻ khi nãy chỉ chạy thẳng qua ngay cả khi chúng có nhìn thấy tôi, nhưng còn những tên này sẽ không bỏ qua cho chúng tôi như vậy. Mệnh lệnh đã thay đổi.

Nếu tai nghe không bị hỏng, tôi đã có thể dễ dàng biết được tình hình trong sảnh rồi. Nuốt xuống sự tiếc nuối, tôi rút mảnh gương từ trong túi ra. Vì chúng tôi đang ở gần sảnh trung tâm nên tốt hơn là không sử dụng súng.

"Edward-ssi, hãy lùi lại."

"... Em hiểu rồi. Anh cẩn thận nhé."

Không còn cách nào khác. Chúng tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc phải xử lý bọn chúng. Tôi hơi cúi người, lặng lẽ tiến lại gần bọn chúng. Cổ và tay tôi vẫn đang bị trói, vì vậy tôi phải hành động thật cẩn thận.

Cả hai đứng nhìn ra ngoài sảnh chính. Một tay cầm súng, một tay cầm mảnh gương. Suy nghĩ một hồi, tôi đứng ngay sau gã đàn ông đang cầm kiếm gỗ và nhanh tay chém xuống.

Phập!

Đầu nhọn của mảnh gương đâm vào cổ gã đàn ông.

Phụt.

Máu bắn ra từ nơi bị mảnh gương đâm vào.

"Kkuuurgh!"

Khi tôi rút mảnh gương ra và tạo khoảng cách, gã đàn ông loạng choạng ôm chặt cái cổ đẫm máu của hắn. Ả phụ nữ muộn màng nhận ra sự hiện diện của tôi liền quật roi xuống như tiếng rít của động vật.

Thấy tên trọng thương đã gục, tôi vội lộn người xuống sàn, nhưng vẫn không tránh được đòn roi vụt trúng cẳng tay.

"Hực...!"

Bây giờ tôi mới thấy đó không đơn thuần là một cây roi nữa, mà nó là cây roi có gai. Bỏ qua cơn đau nhói từ vết thương, tôi lộn người về phía trước, né đòn roi vụt xuống ngay chỗ tôi vừa đứng.

Leng keng!

Dây xích trên cổ rung lắc dữ dội. Tôi phớt lờ cơn đau từ mắt cá chân và vung rộng chân trái của mình. Ả phụ nữ bối rối khi thấy tôi xuất hiện ngay trước mặt ả, hứng trọn cú đá vào thái dương và đâm sầm vào tường.

"Khục..."

Ả phụ nữ ngã xuống bất tỉnh. Edward đã ở rất xa để tránh bị cuốn vào trận chiến, vội chạy đến chỗ tôi.

"H-Han Yi-gyeol-ssi, anh không sao chứ?"

"Tạm ổn."

"Mắt cá chân của anh...!"

Mắt cá chân của tôi vốn đã sưng tấy lên sau trận xô xát, giờ nó còn trở nên tệ hơn nữa. Một cơn đau buốt thấu tận xương tủy chạy qua người, mồ hôi chảy không ngừng mỗi khi tôi bước đi.

"D-dựa vào em này. Dù thế nào thì em..."

Edward run rẩy nói khi đỡ lấy tôi.

Tôi không muốn dựa vào đứa nhóc Edward, nhưng mỗi bước chân đều không dễ dàng chút nào.

"Vậy thì, nhờ cậu nhé."

Dựa vào Edward, tôi bước ra khỏi hành lang khi mắt cá chân đang sưng đỏ. Bên ngoài hành lang có hơi tối và sảnh trung tâm hiện ra trước mắt, nơi này được thắp sáng rực rỡ bởi những ngọn đèn chùm.

Chúng tôi nhìn thấy hàng chục tên đeo mặt nạ đen và Samael đang đứng đó, định trốn đi thì bỗng tôi nhìn thấy được người đang đương đầu với bọn chúng là ai.

"Cheon Sa-yeon?"

Người con trai với vẻ ngoài anh tuấn cùng chiếc áo khoác đỏ và thanh kiếm Lilith trên tay. Ngay cả khi tôi có chớp mắt nhìn lại, tôi vẫn chắc chắn đó là Cheon Sa-yeon.

Có lẽ Edward cũng nhìn thấy hắn, nên cậu ấy mới mừng rỡ nói.

"Kia là Cheon Sa-yeon-ssi đúng không? Anh ấy chắc chắn đến để cứu chúng ta rồi!"

"Chờ một chút, Edward-ssi."

Có gì đó không ổn. Tôi bình tĩnh quan sát Cheon Sa-yeon. Những bức tường và sàn nhà đổ nát, nứt vỡ trông như vết tích của trận chấn động tòa nhà trước đó. Và còn cả những kẻ đeo mặt nạ đen bê bết máu, nằm bất động trên sàn.

Cheon Sa-yeon.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn gương mặt trắng nhợt của Cheon Sa-yeon khi hắn ta giẫm lên vũng máu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.