Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 119: Cậu thấy yên tâm không?(3)



"Vâng, đó là một năng lực khá hiếm gặp. Cô nói chúng tôi nghe thêm về nó được không?"

"Tôi á? Nó cũng bình thường thôi."

Chloe nâng tách trà lên và tiếp tục.

"Như hai người biết, mắt tôi có thể nhìn thấy năng lượng của người khác. Thú nhận thật là lần đầu gặp mặt năng lực giả Han Yi-gyeol tôi đã dùng năng lực của mình để kiểm tra năng lượng của cậu. Tôi cũng làm điều như vậy với healer Min Ah-rin khi nãy."

"Cô có thể kích hoạt năng lực của mình nhanh đến vậy sao?"

"Càng có ít hạn chế trong việc kích hoạt năng lực của mình thì thứ hạng của cậu càng cao. Là một hạng SS, tôi không có tác dụng phụ hay hạn chế nào."

Chloe cười rạng rỡ khi đôi mắt cô thoáng lóe lên. Nó khiến tôi nhận ra ngay là Chloe đang kích hoạt năng lực. Tia sáng tôi nhìn thấy khi gặp cô ở sân bay không phải là ảo giác.

"Mỗi người đều khác nhau, từ màu sắc đến kích thước năng lượng của họ. Cũng như không ai giống ai thì năng lượng cũng vậy. Có thể phân biệt mọi người bằng năng lượng của họ."

"Màu sắc và kích thước.... Vậy cô thấy được màu năng lượng của tôi không?"

Min Ah-rin chủ động hỏi sau khi nghe cô ấy giải thích với vẻ mặt đầy thích thú.

Nghĩ Min Ah-rin thật dễ thương, Chloe nhẹ nhàng đáp lại.

"Tất nhiên rồi. Healer Min Ah-rin có màu hổ phách rất ấm áp và ôn hòa như ngày xuân vậy. Nó to hơn rất nhiều so với hầu hết các healer hạng A."

Vì tôi đã có tiền sử được chữa lành bởi một healer khác ngoài Min Ah-rin, nên những lời của Chloe khiến tôi cũng phải đồng tình theo.

"Dĩ nhiên là năng lực chữa lành của healer Min Ah-rin là rất lớn rồi."

"Đúng vậy."

Khi Park Geon-ho và tôi nói cùng lúc, má của Min Ah-rin ửng đỏ vì xấu hổ khi cô nghịch đuôi tóc.

"Như trước đây tôi đã nói với Đội trưởng Park Geon-ho rồi, màu năng lượng của anh là màu xanh da trời đậm và chói sáng. Của thư ký Woo Seo-hyuk là màu xanh lá cây, gợi nhớ đến một khu rừng giữa mùa hè.... Năng lực giả Han Yi-gyeol, của cậu có màu xanh đậm, gần giống với màu chàm."

Chloe đặt tách trà đã cạn xuống và chớp mắt khi nhìn tôi.

"Thực ra, tôi nghĩ cậu sẽ có màu sáng hơn cơ, nhưng thế này cũng không tệ."

Khi đó tôi mới hiểu cách Chloe thẩm định năng lượng của một người. Năng lượng của Han Yi-gyeol có màu xanh đậm sao? Có vẻ nó cũng hợp với cậu ta đấy.

Thực ra thì có một người mà tôi tò mò hơn Han Yi-gyeol hay những người khác, nhưng không dễ gì để hỏi. Trước vẻ ngoài mâu thuẫn của tôi, môi tôi mím chặt, mũi của Chloe nhăn lại khi cô nhìn tôi đầy tinh quái.

"Năng lực giả Han Yi-gyeol."

"Vâng?"

"Cậu có tò mò về năng lượng của Hội trưởng Cheon Sa-yeon không?"

"...."

Chết tiệt. Cô tinh ý thật đấy.

Thấy tôi chỉ biết xoa gáy vì xấu hổ, Park Geon-ho liền trêu chọc.

"Thực sự thì tôi không biết cậu ghét hay thích anh ta nữa."

"Không phải như vậy."

"Thật ra thì tôi cũng tò mò về năng lượng của Hội trưởng."

Kwon Jeong-han ngồi cạnh tôi và lặng lẽ uống trà, nói với một nụ cười nhẹ.

"Xin lỗi vì đã nói một điều rõ ràng như vậy hẳn là ở đây ai cũng tò mò về nó nhỉ, và tất nhiên là Hội trưởng Cheon Sa-yeon có một màu đỏ thuần túy. Một sắc đỏ tuyệt đẹp và rực rỡ như một viên ngọc quý. Do cậu ta là hạng SS nên mức năng lượng ấy lớn đến độ không thể sánh với người thường."

Quả nhiên. Khi tôi gật đầu, Chloe đang hí hửng giải thích, cô có hơi cúi đầu và chạm vào khóe miệng.

".... Đương nhiên nó sẽ vậy rồi, nhưng hai ngày trước tôi khi tôi nhìn nó thì có hơi khác một chút. Màu sắc trở nên đậm và tối hơn, năng lượng của cậu ta cũng tăng lên nữa."

"Đó là lí do cô hỏi tôi? Về Hội trưởng sao?"

"Đúng vậy."

Chloe trả lời Park Geon-ho. Cô dựa lưng vào ghế sofa và chậm rãi chớp mắt.

"Nếu Hội trưởng Cheon Sa-yeon đã khiên quyết muốn che giấu nó, thì chẳng cách nào ta biết được cả. Thế nên tôi mới hỏi anh xem liệu có biết gì không, đến cả người thân cận cũng không biết thì tôi cũng chẳng thể xen vào thêm được."

Park Geon-ho tặc lưỡi, khoanh tay thở dài.

"Đúng thế. Tôi quen biết Hội trưởng từ lâu. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu trong đầu anh ta nghĩ gì."

"Tôi nhớ hồi trẻ anh ta từng rất dễ thương."

Lông mày của Chloe cau lại như thể đang rất khó chịu.

Cheon Sa-yeon, hồi trẻ.... dễ thương á. Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Không tìm được chỗ để xen vào. Tôi lặng lẽ ngồi nghe cuộc trò chuyện của Chloe và Park Geon-ho thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

"Có vẻ như Eddy của chúng ta đến rồi."

"Để tôi ra mở cửa."

Kwon Jeong-han ngồi ở ngoài cùng, đặt tách trà xuống và đứng dậy.

Nhìn vào tấm lưng thẳng tắp của Kwon Jeong-han khi cậu ta bước về phía cửa, tôi quay sang Chloe.

"Nhà chế tác vật phẩm Edward cũng là thành viên của công Hội Athena sao?"

"Ồ, không, không đâu. Eddy cũng giống như năng lực giả Han Yi-gyeol ấy, cậu nhóc là một người độc lập. Em ấy nói rằng muốn đi ngao du đến nhiều quốc gia khác nhau và gặp gỡ những người đang cần đến sự giúp đỡ."

"Nghe tuyệt thật sự, ở một độ tuổi trẻ như vậy á."

"Đúng không nào? Ban đầu tôi còn phản đối kìa, nhưng cậu nhóc vẫn rất ngoan cố. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho thằng bé—"

"Khục!"

Tiếng ho dữ dội của Kwon Jeong-han cắt ngang lời của Chloe. Khi tôi ngạc nhiên quay đầu lại, Kwon Jeong-han đang loạng choạng trước cánh cửa đã mở.

"Kwon Jeong-han- ssi?"

"Hộc— hực...."

"Khoan đã, Han Yi-gyeol!"

Park Geon-ho, nhận thấy điều gì đó liền nắm lấy vai tôi cùng với lúc Kwon Jeong-han ngã xuống. Đôi chân nhỏ bước lên vũng máu đỏ tươi trên sàn.

Cậu bé tóc vàng đứng đó với con dao găm dính máu là Edward. Đôi mắt to tròn của cậu nhìn không có tiêu cự, như thể người trong mơ vậy.

"Cái— Chuyện gì vậy hả.... Eddy!"

Chloe mặt tái nhợt hét lên khi nhìn thấy Edward. Cô có hơi run nhẹ trước tình huống đột ngột.

"Han Yi-gyeol. Bình tĩnh nào."

Park Geon-ho khẽ thì thầm khi nhận thấy hơi thở gấp gáp của tôi. Mắt anh vẫn không rời khỏi Edward. Tôi muốn trấn an nhịp đập tim mình, nhưng tôi lại chỉ có thể giương mắt nhìn Kwon Jeong-han nằm trên sàn.

"Khục, hộc...."

Kwon Jeong-han phát ra một tiếng ho đặc quánh. Cậu ôm bụng không thể đứng dậy, khi máu không ngừng rỉ ra từ vết thương.

"Chào tất cả mọi người."

Edward điềm tĩnh chào hỏi, lần lượt nhìn Park Geon-ho, Min Ah-rin và Chloe. Gương mặt cậu trông rất kì lạ, một nụ cười cứng ngắc tương phản với đôi mắt vô hồn.

"Haha, hẳn là làm cô ngạc nhiên lắm. Biểu cảm của cô.... rất đáng xem đấy."

"....Ngươi là ai?"

Mặt Chloe đanh lại cô cắn chặt môi nhìn Edward. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả tôi, đều biết điều đó— rằng tâm trí của Edward lúc này đang bị ai đó kiểm soát.

"Ta là ai á? Ta là Edward Asner, người mà tất cả mọi người đang đón chờ đây."

Edward ngân nga đáp lại, tay nhẹ nhàng xoay con dao găm một vòng.

"Ta đã đặt kỳ vọng khá cao vì đây được cho là công Hội số một ở Hàn Quốc, nhưng an ninh lại quá lỏng lẻo. Đây còn chẳng thèm kiểm tra xem khách đến có tỉnh táo hay không?"

Uhum, hmm. Edward ngân nga nhàn nhã bước vào phòng khách. Cậu ta nhìn chúng tôi vẫn căng thẳng đứng đó.

"Ta hy vọng đằng ấy không làm điều gì quá phận. Như đã thấy đấy ta không có nhiều thời gian đâu. Chúng ta vào vấn đề luôn chứ nhỉ?"

"Ngươi muốn gì?"

Chloe hỏi gay gắt, ý thức được con dao dính máu. Cô sợ rằng con dao găm đó có thể chĩa về phía Edward.

Park Geon-ho cau mày đứng phía sau tôi. Anh ta không thể bắn đạn sắt đã vội lấy ra được. Đối phương là Edward, em trai của Chloe. Mọi người trong phòng, bao gồm cả vệ sĩ ở cửa đều không dễ dàng động thủ. Chúng tôi chỉ nhìn Edward.

"Sao cô lại hỏi một câu đã biết sẵn đáp án vậy, Phó Hội của Athena?"

Đôi mắt thẫn thờ của Edward quay sang tôi, khi khóe môi nhếch lên. Bất giác, tôi lùi lại tránh khỏi đôi mắt đen láy đó và nuốt ngụm nước bọt.

"....Ngươi đến để đưa ta đi?"

"Tất nhiên rồi. Rốt cuộc thì ta đã phải nỗ lực rất nhiều mà."

Đôi tay lạnh băng của tôi liền siết chặt lại trước câu trả lời nhanh chóng ấy.

Lại một lần nữa. Chuyện lại đến do tôi, một lần nữa. Tôi cảm thấy như thể tất cả máu của tôi bị rút hết khỏi cơ thể.

"Han Yi-gyeol."

Park Geon-ho khẽ lắc vai tôi, nhận ra tôi đang nghĩ gì. Nhưng lại chẳng thể với tới. Tôi nghe được tiếng la hét của mọi người khi bóng tối đang vây lấy tôi.

Tôi mất bình tĩnh, đổ mồ hôi hột và chìm dần vào ảo giác. Vẻ mặt như phát hiện ra điều gì đó thú vị, Edward không chút do dự kề con dao găm vào cổ mình.

"Eddy!"

Những giọt máu bắt đầu ứa ra ngay khi lưỡi dao sắc bén chạm vào cần cổ trắng ngần, mảnh mai của cậu. Chloe thậm chí không thể lao về phía cậu mà chỉ có thể cắn môi đứng nhìn.

"Đi với ta, năng lực giả Han Yi-gyeol."

"...."

"Tất nhiên là cậu có thể từ chối, nếu cậu không quan tâm đến mạng sống của đứa nhóc này và tên vệ sĩ kia."

Khi con dao dùng lực mạnh hơn, cổ cậu ta chảy càng nhiều máu. Khuôn mặt của Chloe trở nên tuyệt vọng trước dòng máu đang chảy xuống.

"Mặc dù nó chỉ là cấp B, nhưng vẫn là một vật phẩm. Ta có thể cắt đứt cái cổ này trong một nhát đấy."

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng máu đỏ đang chảy xuống cổ Edward rồi quay sang Kwon Jeong-han đang cố gắng đứng dậy.

"Giờ, hãy chọn đi."

Tình trạng của Kwon Jeong-han rất nghiêm trọng. Mặt trắng bệch và đẫm mồ hôi lạnh, trông cậu ta có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Kwon Jeong-han, nhận ra câu trả lời mà tôi sắp đưa ra, khó khăn mở mắt ra nói.

"Hự, khụ.... Không được....Năng lực giả Han Yi-gyeol...."

Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi thoát khỏi cánh tay của Park Geon-ho và bình tĩnh trả lời.

"Ta sẽ làm theo những gì ngươi muốn.... Bỏ con dao xuống đi."

"Yi-gyeol- ssi!"

Min Ah-rin bên cạnh lắc đầu trước quyết định của tôi, nhưng không còn cách nào khác ngoài cách này.

Edward mỉm cười, cong mắt lên như thể hài lòng. Cậu ta hạ con dao xuống và nói.

"Lựa chọn sáng suốt đấy, năng lực giả Han Yi-gyeol."

"...."

"Ta cũng ghét giết chóc vô nghĩa. Ta nghĩ ta và cậu hợp nhau lắm đấy"

Edward khẽ nhún vai ra hiệu cho tôi.

"Cậu còn đứng đó làm gì? Hãy qua đây nào."

Tôi nuốt xuống tiếng thở dài và cố gắng tiếp cận Edward, nhưng Park Geon-ho lại nắm lấy cánh tay tôi với vẻ hung dữ trên mặt.

"Đừng đi, Han Yi-gyeol."

"Đội trưởng."

"Hắn là một tên năng lực thần trí. Nếu cậu đến quá gần...."

"Tôi phải đi."

Tôi sợ rằng Edward có thể giơ con dao lên lần nữa nếu tôi do dự. Tôi có phần thô bạo hất mạnh tay của Park Geon-ho ra và bước về phía Edward. Khi nhìn tôi tiến lại gần, Edward lại lần nữa xoay chuyển con dao.

* * * * * * * * *

Có thể mọi người đã biết Woo Seo- hyuk 33 tuổi và Park Geon-ho 34 tuổi vẫn xưng với Cheon Sa-yeon là 'anh'

Thì thật ra lí do tui không thể chối cãi là lúc đấy tui đíu biết tuổi của mấy thằng chả =))) Mà về sau biết rồi nhưng tui vẫn giữ nguyên ngôi xưng là đáng ra ngay từ đầu tui nên để hai người họ xưng với sếp mình là 'ngài' thay vì 'anh' 😀

Mà tui cảm giác tui đíu nuốt nổi khi gọi Cheon Sa-yeon là 'ngài' dù là với cậu Han tui vẫn không để cậu ta xưng với Cheon Sa-yeon là 'ngài', không biết mấy bạn thấy sao chứ tui là tui khum thệ nghe nổi luôn ấy 🤧

Thế nên tui túm cái quần lại là vẫn để mấy bô lão lớn hơn có mấy tuổi kia xưng với thằng chả là 'anh' thay vì 'ngài' okela dù gì cha đấy cũm là sếp mình 👌✨
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.