Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 109: Tiết xuân ấm áp(1)



Gần đến công hội Requiem, chiếc xe dừng lại ở một con hẻm vắng vẻ. Tôi mở cửa xe và nhìn lại Ha Tae-heon đang ngồi trên ghế lái.

"Tôi sẽ đi trước nhé."

"Han Yi-gyeol."

Trong suốt chuyến đi Ha Tae-heon không nói một lời nào, anh đến giờ mới mở lời khi tôi bước ra khỏi xe.

"Miễn là không ở trong cổng, tôi lúc nào cũng sẽ trả lời điện thoại của cậu, nên là nếu có bất cứ điều gì, hãy gọi cho tôi."

Tôi thoáng chút do dự trước lời nói bất ngờ này.

"....Được thôi."

Tôi đã tưởng là anh đang giận tôi, nhưng có lẽ là anh hiểu tôi hơn chút rồi ha.

Tôi thấy yên tâm được phần nào khi nghe được những lời ấy. Tôi mỉm cười với Ha Tae-heon gạt đi nỗi lo lắng của mình.

"Tôi hiểu. Ha Tae-heon- ssi, hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé."

Ha Tae-heon nhìn tôi cười một lúc rồi ngay lập tức khởi động xe. Tôi kích hoạt năng lực của mình để bay lên cao, bỏ lại phía sau chiếc sedan màu đen đang phóng đi. Tôi về có hơi muộn, nhưng vẫn còn khá sớm.

Kim Woo-jin sẽ đến sau 11 giờ, nên tôi vẫn còn dư ra hai giờ đồng hồ nữa.

Bay thẳng đến tầng 23, tôi mở cửa sổ và đi vào trong.

"Phù."

Tôi ngồi trên bệ cửa sổ để tháo dây giày khi một làn gió xuân thổi vào bên trong— nhưng rồi cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở toang. Tôi ngạc nhiên nhìn lên và thấy Kim Woo-jin với gương mặt lạnh lùng đang đứng đó.

"...."

"...."

Tôi ngơ ngác nhìn Kim Woo-jin khi đang cầm dây giày, không kịp ngậm cái miệng đang há hốc.

"Kim Woo-jin?"

Sao giờ này cậu ta lại ở đây? Khiến tôi sợ hơn nữa, Kim Woo-jin tiến vào phòng ngủ và đóng cửa lại.

Cạch.

Thằng này không những vào phòng, mà còn khóa trái cửa nữa này. Đối diện với khuôn mặt cứng nhắc của Kim Woo-jin và bầu không khí nặng nề, tôi không thể cởi giày tiếp được và chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm lại. Kim Woo-jin đứng yên và nhìn tôi một lúc, rồi thở dài.

"Cậu đã đi đâu? Ra ngoài mà không có vệ sĩ, lại còn đi một mình nữa."

"Tôi...."

Tôi không biện minh được lời nào nên chỉ biết gượng cười, không cởi giày hay bước xuống từ bệ cửa sổ. Kim Woo-jin tiến về phía tôi với ánh mắt sắc bén.

"Sáng nay tôi không có buổi tập, nên tôi đã đến đây để nấu bữa sáng.... nhưng phòng cậu lại trống không."

"Là— là vậy à?"

Nhớ lại, lần trước cậu ta nói là không muốn chờ đến khi tôi ngủ dậy, nên tôi đã cho cậu ta biết mật khẩu phòng tôi. Tôi đã tự hỏi sao cậu ta có thể vào được kìa, tôi quên béng mất nó luôn.

"Tôi đã đợi cả tiếng đồng hồ."

Kim Woo-jin ủ rũ càu nhàu, rồi quỳ xuống trước mặt tôi. Cậu ta bắt đầu tháo dây giày tôi ra.

"Này, Kim Woo-jin đứng lên đi. Tôi sẽ tự làm."

Sao cái thằng này cứ làm mấy việc như này thế nhở? Tôi kêu cậu ta buông ra khi cố gắng gạt tay cậu ta ra, nhưng Kim Woo-jin lại chỉ siết chặt lấy mắt cá chân của tôi.

"Ngồi yên."

Mặc kệ sự từ chối của tôi, Kim Woo-jin vẫn kiên quyết tháo dây giày và giày của tôi trước khi cậu ta đứng dậy.

"Thế còn bữa sáng thì sao?"

"Hử?"

"Cậu đã ăn sáng chưa?"

Kim Woo-jin hỏi, nhìn xuống tôi với đôi giày trên tay.

B- bữa sáng á? Tôi ăn sáng rồi. Tôi có nên nói dối là chưa ăn không?

Khi tôi lưỡng lự trả lời, Kim Woo-jin bĩu môi, tỏ vẻ hờn dỗi.

"Có vẻ là cậu đã ăn rồi."

"...."

"Tốt thôi, dù sao thì tôi cũng có chuyện để nói. Tôi sẽ đi cất giày rồi quay lại."

Kim Woo-jin quay lưng đi, mở cánh cửa phòng ngủ đã khóa rồi ra ngoài. May là cậu ta không quá tức giận— nhưng sao lại khóa cửa chi vậy?

Sao tôi không thể nhìn vào mắt cậu ta được?

Có gì sai khi đi ra ngoài một chút? Không thể hiểu nổi, tôi ngượng ngùng gãi má.

- ----------------------

Có vẻ Kim Woo-jin đã nói thật khi cậu ta bảo muốn ăn sáng cùng nhau vì có một chiếc bánh sandwich được đặt trên bàn. Nhìn thấy nó làm tôi càng thêm cắn dứt lương tâm mình hơn.

"Kim Woo-jin, tới đây đi."

Tôi ra hiệu với Kim Woo-jin đang cau có, và lấy chiếc điện thoại tôi nhận được từ Ha Tae-heon.

"Cái tôi đang sử dụng trước đây đã bị hỏng nên tôi đi kiếm cái mới. Tôi tậu ở ngoài được đấy."

"Gì cơ? Sao điện thoại của cậu lại bị hỏng?"

Nói cho cậu ta số di động mới của tôi, và cũng lưu lại số của Kim Woo-jin.

"....Vừa xong ấy mà. Không cần bận tâm đến nó quá đâu. Cheon Sa-yeon đã đưa cho tôi chiếc điện thoại kia."

"Vậy còn cái này thì sao? Nó đăng ký dưới tên của cậu à?"

"Không, không phải."

Chiếc điện thoại mà tôi đăng ký tên mình đã bị Cheon Sa-yeon tìm ra chưa đầy mười ngày và gần như đã bị đập vỡ. Sau một hồi suy nghĩ, tôi thành thật trả lời.

"Tôi đã nhờ Phó Hội Ha Tae-heon kiếm cho tôi một chiếc điện thoại. Dù sao, có nó cũng tiện."

"Phó Hội Ha Tae-heon?"

Có lẽ vì câu trả lời không như mong đợi, đôi mắt của Kim Woo-jin mở lớn như thể bất ngờ rồi nhanh chóng nhăn lại.

"Người đó, anh ta đã đề nghị sẽ cho cậu một chỗ ở Roheon phải không? Anh ta.... có vẻ rất thân thiết với cậu."

Bọn tôi không thân nhau vậy đâu, nhưng tôi không chắc nếu nói phủ nhận vào lúc này, nên tôi chỉ gật đầu.

"Một chút?"

Kim Woo-jin lẩm bẩm quay mặt sang một bên

".... Tôi cũng có thể kiếm cho cậu một chiếc di động mà."

"Kiếm điện thoại cũng rất quan trọng, nhưng tôi chủ yếu gặp anh ta để từ chối lời đề nghị gia nhập Roheon."

Chúng ta hãy dừng chủ đề này ở đây thôi. Tôi ném điện thoại di động của mình lên ghế sofa phòng khách và hỏi Kim Woo-jin.

"Vậy, điều cậu muốn nói là gì thế?"

"Ừm."

Kim Woo-jin, người đã lưu số mới của tôi, có vẻ đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Cậu ta cẩn thận nói.

"Là thông tin mà cậu bảo tôi điều tra. Tình hình có vẻ không ổn lắm."

"Tức là thông tin rất khó lấy được?"

"Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên tìm thêm thông tin về Samael hoặc tên múa rối trước."

Hẳn là vậy rồi. Có vẻ rất khó để có được thông tin tôi muốn. Sẽ rất tuyệt nếu ít nhất biết được tên của kẻ múa rối.

Nói vậy cũng là điều dễ hiểu. Tôi gật đầu.

"Tôi hiểu rồi. Kang Seung-geon thì sao?"

"Kang Seung-geon...."

Vào lúc đó, một tia sáng kì lạ lóe lên qua đôi mắt màu đồng của Kim Woo-jin. Nó nhanh đến nỗi tôi còn tưởng bản thân bị hoa mắt.

"Thông tin tôi vẫn có thể lấy được, nhưng sẽ mất thêm thời gian. Có vẻ ai đó đã khóa thông tin của Kang Seung-geon."

"Khóa thông tin của gã đó á?"

Tôi cau mày trước lời nói không lường trước ấy, Kim Woo-jin bình tĩnh giải thích.

"Đó là thứ có thể xóa tất cả thông tin cùng một lúc. Tên kia nói là chỉ có những kẻ cao tay mới có thể thực hiện phương pháp này, nên là sẽ vất vả một chút để bẻ khóa được."

"Không ai khác, mà lại là Kang Seung-geon...."

Tôi không lường trước được điều này. Khi tôi chạm vào cằm của mình suy nghĩ.

"Tên quái nào đang cố xóa nó chứ?"

Ai sẽ được lợi khi xóa thông tin của Kang Seung-geon? Tôi cần bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Việc đó làm mất bao lâu?"

"Từ giờ đến khoảng hai tuần. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra trong thời gian chờ đợi, bên đó sẽ liên lạc lại với tôi."

"Nếu là vậy, thì tôi cũng không còn cách nào ngoài chờ đợi rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi biết."

Thông tin của Kang Seung-geon rất cần thiết để tìm hiểu thêm về quá khứ của Han Yi-gyeol. Khi tôi nghĩ về những gì Kang Seung-geon đã nói với tôi, có vẻ là cả Cheon Sa-yeon cũng có liên quan đến nó.

"Ừm, Han Yi-gyeol, có một chuyện nữa tôi muốn nói với cậu."

Kim Woo-jin lên tiếng, trong khi tôi đang bình tĩnh xem xét mối quan hệ giữa quá khứ của Han Yi-gyeol, Cheon Sa-yeon và Kang Seung-geon.

"Hử?"

Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng của Kim Woo-jin.

Kim Woo-jin do dự một lúc trước khi bình tĩnh nói.

"Tôi đang nghĩ xem có nên nói cho cậu không, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên biết."

"Chuyện gì vậy?"

"Khi cậu bị bắt cóc...."

Đôi mắt mang sắc đỏ của Kim Woo-jin hướng về phía cổ tay tôi, nhìn lên chiếc vòng tay cấp A.

"Hội trưởng đã tìm ra vị trí của cậu. Đó là lý do tại sao chúng tôi không đến muộn khi giải cứu cậu."

"Cheon Sa-yeon tìm ra tôi á?"

Tôi đã nghĩ rằng họ tìm thấy tôi do lần theo những dấu vết mà Kang Seung-geon để lại. Tôi đã bị bắt cóc trong khu vực thuộc quyền quản lý của công hội Jayna, và cũng có nhiều người đã nhìn thấy Kang Seung-geon.

Kim Woo-jin có biểu cảm giống y hệt tôi, nói tiếp.

"Tôi chắc chắn. Tôi đã nhìn thấy nó ngay trước mắt tôi. Khi đó, tôi đang gia hạn hợp đồng."

"Cậu có biết làm sao hắn tìm ra được không?"

"Hắn đã điện cho một người phụ nữ. Ngay khi hắn nói cho cô ta mã số của món vật phẩm, cô ta liền lập tức định vị ra được vị trí của cậu. Han Yi-gyeol, đó là chiếc vòng mà cậu đang đeo đấy."

Lúc đó tôi mới nhận ra tại sao Kim Woo-jin lại nhìn vào vòng tay của tôi. Tôi cắn môi trước cảm giác khó chịu đang dâng lên.

"....Nếu hắn đã hỏi cô ta qua điện thoại vậy, tôi đoán không phải lúc nào hắn cũng có thể tìm ra được."

"Cũng có thể có trường hợp vậy. Quan sát từ bầu không khí, tôi nghĩ đó là một nhóm, thay vì chỉ một người. Họ đều gọi nhau bằng mật danh."

"Nếu là mật danh, thì Cheon Sa-yeon hẳn cũng là một phần của tổ chức đó?"

"Rất khó để xác định quy mô và đường dây của tổ chức đó vì bọn họ đều hoạt động bí mật. Hơn nữa, hầu hết những kẻ trong tổ chức đó đều là những tay chuyên nghiệp."

"Chờ chút. Kim Woo-jin, cậu...."

Nhận ra điều cậu muốn nói, tôi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt Kim Woo-jin.

"Cậu đang nghi ngờ hắn? Cậu nghĩ kẻ muốn xóa thông tin của Kang Seung-geon là Cheon Sa-yeon?"

"Tôi biết ơn Hội trưởng vì đã cứu cậu trước khi cậu bị thương nhiều hơn, nhưng ngoài điều đó, tôi vẫn nghi ngờ hắn ta."

Tôi bối rối trước câu trả lời chắc nịch. Ngay cả khi Kim Woo-jin đã trở nên gần gũi với tôi hơn, thì cậu ta cũng hẳn phải có thiện cảm với Cheon Sa-yeon nữa chứ.

"Tôi có quen biết Hyde từ lâu, người cung cấp thông tin cho tôi. Nhờ cậu ta, tôi đã nghe và thấy rất nhiều thứ."

"....."

"Tất nhiên, đó có thể là do sự nhầm lẫn của tôi. Tôi không bắt cậu phải tin tôi. Tôi chỉ muốn nói là cậu hãy cẩn thận trong trường hợp cậu không biết thôi. Han Yi-gyeol, sự an toàn của cậu là điều quan trọng nhất với tôi."

Khi Kim Woo-jin cúi đầu và bình tĩnh nói vậy, tôi cảm nhận được một cảm xúc khác, lạ lẫm ngoài cái sự chân thành. Vì thế, nó càng làm tôi không thể hiểu nổi.

Bởi vì tôi mà tương lai của Kim Woo-jin, cũng như cảm xúc của cậu ta, đã thay đổi so với nguyên tác. Thế này có ổn không đây?

Bây giờ, tôi không biết đâu là câu trả lời đúng và đâu là lối đi đúng. Có quá nhiều thứ đã thay đổi từ Vực Thẳm.

Kim Woo-jin đã khiến tôi phải để tâm đến khi cậu nói rằng sự an toàn của tôi là điều quan trọng nhất thay vì là Cheon Sa-yeon.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi khẽ nắm lấy tay Kim Woo-jin. Cậu ta chớp mắt đầy lo lắng, bàn tay của cậu trong tay tôi run lên như thể cậu ngạc nhiên lắm.

"Tôi cũng vậy, Kim Woo-jin."

Tôi đã đi quá xa để mà quay đầu lại được. Bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bảo vệ họ theo cách của mình. Tôi mỉm cười với Kim Woo-jin, cố gắng lờ đi cảm giác nặng trĩu đang đè nặng lên trái tim mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.