Kỷ Tú Hiên ở lì trong nhà Thẩm Lăng, hắn còn hoan nghênh còn không kịp, ngày nào cũng vẫy đuôi với cậu, còn ấu trĩ tranh sủng với Tú Bà.
Ở trường học cũng không ai nói xấu Kỷ Tú Hiên nữa, hệ thống tiện tay share video lên diễn đàng trường, Lạc Minh Vũ bị tẩy chay, bạn thân của cậu ta và Diệp Thiên Trần đều bị xa lánh, mỉa mai.
Nhắc tới Diệp Thiên Trần, hắn trộm cho Lạc Minh Vũ mượn dùng vũ khí nóng mà không có giấy phép, liên lụy Diệp Phong, ba hắn, thằng con báo này làm hại ông già bị thu hồi vũ khí, còn cảnh cáo phạt tiền. Dù sao cũng có công với nước, nên chỉ cảnh cáo tí rồi thôi.
Hôm đó ở bệnh viện, Diệp Phong dắt theo Diệp Thiên Trần, bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi, Kỷ Tú Hiên không muốn bỏ qua đâu, nhưng bệnh viện là chỗ công cộng, chỉ có thể bóp mũi cho qua lấy lệ. Diệp Phong cáo già hơn cậu nghĩ.
Diệp Thiên Trần tự động xin thôi học, bị cha già ném vào đi nghĩa vụ quân sự trước thời hạn, không có 3,5 năm, đừng mong ngóc đầu ra ngoài gặp anh em bạn dì.
Chuyện sau đó, Kỷ Tú Hiên không rõ nữa, nhưng nghe Lạc Minh Tuyền nói, Lạc Minh Yến có bạn đang trong quân đội, sẽ 'chiêu đãi' Diệp Thiên Trần ra trò, có bẻ cong hắn không thì cậu từ chối biết.
Kỷ Lợi bị 2 nhà Thẩm, Lạc gây áp lực, dù ông ta có thái độ phối hợp muốn giảm tội thế nào thì bản án chung thân cũng không chạy được mà chụp lên đầu. Thẩm Hải còn ác hơn Lạc gia nhiều, dám đổi con ổng, trợ lý mà leo lên đầu chủ ngồi. Có thể đoán trước được, cuộc sống trong tù cũng không sung sướng như ông ta nghĩ.
Lạc Minh Vũ thì bị đưa vào trại cải tạo, nhưng qua điều tra, cậu ta đã qua sinh nhật 18 từ lâu. Vì nếu cậu ta là Thẩm Minh thật thì tuổi lớn hơn Kỷ Tú Hiên vài tháng, đã thành niên, có thể tiến hành truy cứu trách nhiệm hình sự.
Thẩm Hải muốn vớt Lạc Minh Vũ ra, chuẩn bị đoàn đội luật sư biện hộ, lại bị Lạc gia gắt gao đè lại không thôi. Cảnh Vân cũng không phải ăn chay, lần này anh ta đứng về phía Lạc gia bên này, tạo áp lực rất nhiều, moi từng chi tiết để nhốt Lạc Minh Vũ mãi mãi.
Thẩm gia chỉ còn cháu trai đích tôn là Thẩm Lăng, Thẩm Khương bùn nhão không trét nổi tường không ở trong phạm vi suy xét của Thẩm Hiền, nhảy qua thằng cha, bồi dưỡng thằng con.
Hắn không làm khó ông cụ, Thẩm Khương trùng hôn cũng trốn không thoát tội, An Điệp mấy năm nay cũng theo dõi ông ta thật chặt, gom chứng cứ, cử báo cho ổng ngồi tù, cuối cùng cũng trút được cục đá trong lòng, trả thù cho bà chị đã khuất.
Sẵn nhiệt độ không ngừng, Thẩm Lăng lén Kỷ Tú Hiên đạt thành quan hệ hợp tác với Lạc Minh Huyền, hắn xem trộm tư liệu Thẩm Hải mấy năm qua, sao chép một phần cho Lạc Minh Huyền, cùng nhau nuốt một công ty dưới danh nghĩa ông ta.
Trốn thuế lậu, khất tiền lương công nhân, cưỡng ép trẻ vị thành niên, một cọc một cọc tội ác bị đưa ra án sáng, Thẩm Hải vớt không được Lạc Minh Vũ mà còn bị thỉnh đi ăn cơm lao, phải nói cha con nhà này lần đầu gặp mặt cũng rất đặc sắc, trong tù.
Lạc Minh Vũ tới bây giờ không có một chút áy náy, cậu ta chỉ hận, không cam lòng, phẫn nộ, duy nhất không có cảm xúc hối lỗi nào. Kỷ Tú Hiên cũng không quan tâm cậu ta nghĩ gì, người có khuynh hướng ác độc như vậy, là không cảm hóa, cảm không được.
Ngày đó Kỷ Tú Hiên ra tay cũng không nhẹ đâu, Lạc Minh Vũ bị đánh không nhẹ, Cảnh Vân cũng không hảo tâm gọi bác sĩ cứu giúp, chỉ đơn giản băng bó rồi ném cậu ta vào nhà giam, không chết là được, tội vẫn phải chịu.
Thẩm Lăng cũng chuẩn bị luật sư giùm Kỷ Tú Hiên, nếu cậu muốn phân gia với Lạc gia, cậu đã thành niên, có quyền công dân, muốn tách ra cũng không khó.
Kỷ Tú Hiên đồng ý.
Ngày đó, mưa không ngừng.
Năm anh em Lạc gia như đi đưa tang, cố gắng thế nào cũng vô ích, Kỷ Tú Hiên tâm ý đã quyết, kéo không trở lại, đơn giản liền thuận theo, không muốn làm cậu ghét thêm.
Kỷ Tú Hiên không đến một mình, Thẩm Lăng, Ninh Kỳ, Ninh Thanh, Cảnh Vân, Cảnh Phong, Tống Giang, An Điệp đều tới, ngồi vào ghế người nhà, cho cậu thêm dũng khí.
Phiên tòa chấm dứt.
Ba Lạc để lại câu nói liền dắt già dìu trẻ luộm thuộm đi rồi: "Nhà con, mãi là Lạc gia. Tha lỗi cho chúng ta." Thái độ thay đổi làm cậu không kịp thích ứng, ngây ra như phổng. Lạc Duẫn mềm nhẹ ngữ khí với cậu, từ bao giờ?
Bỏ đi, đều đã xảy ra, truy cứu làm gì, chỉ thêm phiền, cậu lại mềm lòng thì khổ. Thật đáng ghét, đều tại ai chứ!
Thẩm Lăng vỗ về an ủi, xoa đầu cậu: "Muốn khóc cứ khóc, có tôi ở đây, làm chỗ dựa cho cậu."
kỷ Tú Hiên cũng không làm giá, hốc mắt hồng hồng như con thỏ, nhào vào lòng Thẩm Lăng, khóc một trận đã đời, làm ướt áo người ta. Tại sao cậu đã không còn cần tình cảm này nữa, mà bản thân vẫn không thể nào ngừng bức rứt chứ?
Kỷ Tú Hiên bây giờ không phải là bé đáng thương không ai cần.