Cha mẹ cậu vẫn đợi anh ở nhà, đợi cậu trở về bên họ.
“Cuối cùng thì anh vẫn chưa xuất hiện ………”
Cậu nói khẽ. Giọng cậu hơi khàn đi vì khóc.
"Sau đó tạm biệt."
"Tạm biệt Anh trai Nguyên Hoài."
Cậu bé nhắm mắt, vùi mặt vào một quả bóng nhỏ. Cơ thể cậu cảm thấy hơi lạnh.
Điều cậu không thể nhìn thấy là, đứng bên cạnh cậu là Tạ Nguyên Hoài. Anh đã đưa tay ra và muốn chạm vào cậu chỉ để nhìn thấy bàn tay của anh đi qua cơ
thể cậu bé.
Anh đã luôn ở bên cạnh Tiểu Chu.
Nhưng Tiểu Chu không còn được gặp anh, không còn được chạm vào anh nữa.
………..
Anh đã đánh mất Tiểu Chu của mình.
Sau khi điều trị một thời gian, tình trạng của cậu bé đã có nhiều chuyển biến và cậu bé đã dần hồi phục. Trong thời gian này, cuộc sống của cậu cũng có nhiều
thay đổi lớn.
Cha mẹ của cậu thường bận rộn với công việc và không có thời gian chăm sóc con cái của họ nên không có sự gắn kết chặt chẽ giữa cha mẹ và con của
họ. Nhưng kể từ sau tai nạn của cậu, họ nhận ra rằng mình đã mắc phải một số sai lầm nghiêm trọng. Kể từ đó, họ bắt đầu giảm tải công việc để có thể dành
nhiều thời gian hơn cho cậu.
Huỳnh Di cũng nhận ra rằng một số hành vi trước đây của mình là không phù hợp và đã gây ra tổn hại lớn cho cậu. Sau một hồi mâu thuẫn, cuối cùng anh ta
cũng mang theo một cây gậy mây đến bệnh viện và thừa nhận hành vi sai trái của mình. Anh ta yêu cầu cậu nhóc đánh mình cho đến khi cậu hài lòng nhưng nó
chỉ làm cậu bé sợ hãi hơn. Sự việc này đã trở thành chủ đề bàn tán của các y tá trong một thời gian dài.
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
Nhưng cậu bé không còn cười nhiều như trước nữa. Đôi khi cậu ấy thậm chí còn để lộ một cái nhìn rất cô đơn.
Cậu cảm thấy trái tim mình như bị cắt ra và đôi khi cậu thấy nó nhói lên vì đau đớn và rỉ máu. ………. "Em có thấy điều gì bất thường gần đây không?"
Trong khi xem xét cậu bé, bác sĩ Dã đã hỏi cậu bé câu hỏi này.
"Không ạ."
Cậu con trai lắc đầu. Ngón tay cậu khẽ co giật, và cậu cụp mắt xuống: “Chỉ là thỉnh thoảng …… em sẽ nghe thấy ai đó gọi tên mình.”
Cậu sẽ nghe thấy một giọng nói liên tục gọi anh là “Tiểu Chu”. Giọng nói đó như vọng đến từ rất xa, rất xa nhưng khi cậu nhìn lại, nó sẽ trống rỗng và không có
gì ở đó.
Cậu rất rụt rè. Dù đã lâu nhưng cậu vẫn thỉnh thoảng cảm thấy sợ khi nhớ lại những câu chuyện ma mà các chị y tá đã nói với cậu.
Những câu chuyện ma quái này đều là giả ———— Mỗi khi cảm thấy sợ hãi, cậu đều tự nói với mình điều này.
Nhưng chỉ đối với giọng nói gọi anh ta, cậu không sợ nó chút nào. Trên thực tế, cậu thậm chí còn ôm một hy vọng mờ nhạt bên trong ước rằng điều đó là có
thật.
Bởi vì nó giống như giọng của Anh trai Nguyên Hoài. Hay cụ thể hơn, nó giống như giọng nói mà anh ấy đã tưởng tượng dành cho “Anh trai Nguyên Hoài”. Bởi
vì cậu chưa từng gặp Tạ Nguyên Hoài trên thực tế, cũng chưa từng nghe thấy giọng nói của anh ta.
[Giọng nói mà bạn nghe thấy chỉ là ảo giác thính giác. Đó là bởi vì em bị tâm thần phân liệt.]
Bác sĩ Dã đã nói điều này với cậu. Các chị y tá và bố mẹ anh cũng nói điều đó với cậu. Cuối cùng, ngay cả bản thân cậu bé cũng nghĩ như vậy.
Đôi khi, cậu không thể phân biệt giữa tưởng tượng và thực tế, vì vậy cậu sẽ chọn tin vào những gì những người thân thiết với cậu nói.
Đó chỉ là sự tưởng tượng của cậu.
Sự thật là Tạ Nguyên Hoài đã chết nhiều năm. Về lý do tại sao cậu lại bắt đầu mơ tưởng về một người tên là “Tạ Nguyên Hoài”, cậu đoán rằng có thể bằng cách
nào đó cậu đã bắt gặp cái tên Tạ Nguyên Hoài khi cậu ở bệnh viện.
Cậu nghe nói rằng thi thể của Tạ Nguyên Hoài vẫn đang được giữ trong nhà xác dưới lòng đất của bệnh viện. Gia đình anh không thể chấp nhận việc đứa con
duy nhất của mình đã chết và không chịu nhận lại thi thể của nó, nhưng họ cũng không muốn ai phải xử lý nên hàng năm đều quyên góp cho bệnh viện một số
tiền lớn.
Có lẽ họ vẫn tin rằng một ngày nào đó con họ sẽ mở mắt trở lại.
Thỉnh thoảng, một ý nghĩ như thế này xuất hiện trong đầu cậu bé: Cậu muốn đến nhà xác và xem Tạ Nguyên Hoài thật trông như thế nào và liệu anh ấy có
điểm nào giống người đàn ông lạnh lùng và dịu dàng trong tưởng tượng của mình hay không.
_________
Nhật Ký của Bạch Nghiễm (Phần 29)
Bạch Nghiễm, người đã xa Thừa Chí Chu trong một thời gian dài cuối cùng đã từ chối viết nhật ký của mình.
P/s: xa vợ nó lâu quá giờ chẳng thêm viết nhật ký luôn rồi. Haizz.... Tình yêu của tiểu Chu và anh trai Nguyên Hoài thật sự rất thông cảm lắm.