Tấm thép không gỉ màu bạc phản chiếu ánh sáng từ đèn pin gây ra phản xạ màu trắng nhạt. Từ cửa, bạn có thể cảm thấy một hơi lạnh yếu ớt tỏa ra.
“Nơi này ……… có vẻ hơi lạnh.”
Minh Liên xoa xoa cánh tay và cảm thấy hơi ớn lạnh. Có lẽ là do ở dưới lòng đất nên nhiệt độ thấp hơn một chút nhưng trong môi trường tối tăm kinh khủng này, cảm giác đặc biệt lạnh.
Trước khi Kỳ Thần cắm chìa khóa vào, Thừa Chí Chu đột nhiên nhớ đến những câu chuyện ma mà anh đã nghe trước đây. Vẻ mặt của anh hơi thay đổi, và anh
lên tiếng nhắc nhở họ.
"Hãy cẩn thận sau khi các cậu đi vào. Có thể có thứ gì đó ở đây...... '' xác chết phụ nữ mặc đồ đỏ ''."
Thừa Chí Chu đã cố gắng hết sức để nhớ lại thông tin mà hệ thống đã cung cấp cho anh và nói:
“Khi tôi nhập viện, tôi có nghe về một số câu chuyện ma lưu truyền xung quanh bệnh viện. Cái trước đó là 'quái vật ăn thịt người trong cống rãnh' và có hai cái khác là 'xác phụ nữ mặc quần áo đỏ trong nhà xác' và 'tầng chín vô hình của khoa nội trú'. "
Hai chị em nghe vậy gật đầu hồi hộp trong khi siết chặt vũ khí trong tay. Bạch Nghiễm đứng sau họ đánh giá cánh cửa. Không biết điều gì hiện lên trong đầu,
cậu lộ ra một nụ cười nhỏ có chút lạnh lùng bên trong.
Kỳ Thần tra chìa khóa và xoay ổ khóa. Với một chút sức lực, y kéo cánh cửa dày và nặng và nó phát ra một âm thanh buồn tẻ.
"Rừ ………"
Không khí lạ từ bên trong trào ra. Một luồng không khí lạnh và có mùi xạ có mùi lạ xông ra. Nó giống như mùi của một thứ gì đó đang dần thối rữa khiến nhiều
người trong số họ phải kinh tởm.
“Bố ———- bố ơi, bố ………”
Ngay lúc cánh cửa mở ra, một điều rất kỳ lạ đã xảy ra.
Đèn trong lối đi ngầm lần lượt sáng lên. Trong lối đi hẹp, bóng tối dần biến mất và ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu xuống sàn bê tông nhẵn bóng cũng như những chiếc tủ hai bên.
Ngồi hai bên tường là những dãy tủ đông dùng để cất xác người chết. Các tủ phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo, và hầu hết các cửa đều đóng. Một số trong số chúng đã được mở ra và các tủ được kéo ra một nửa và treo lơ lửng giữa không trung.
Kiểu sắp đặt này khiến Thừa Chí Chu cảm thấy khó chịu.
Anh nhìn qua các dãy tủ và không khỏi cảm thấy như có thứ gì đó đang ẩn nấp bên trong chực chờ
nhảy ra ngay khi họ đến gần nó.
Nếu anh có thể. Thừa Chí Chu thực sự không muốn lại gần mấy cái tủ lạnh đó, nhưng anh cũng biết rằng không thể tránh được.
Nếu anh muốn đi ra qua cánh cửa khác trong nhà xác, anh sẽ cần tìm chiếc chìa khóa khác. Họ đã không quản lý để tìm ra bất kỳ manh mối nào về nó sớm hơn vì vậy chìa khóa phải được giấu ở đâu đó trong nhà xác.
Khuôn mặt của Minh Liên cũng nhợt nhạt dần. Cô và Thừa Chí Chu nhìn nhau và cả hai đều kích hoạt kỹ năng gợi ý. Có tổng cộng ba đèn và không ngạc nhiên khi hai trong số đó đến từ trong tủ đông và một đến từ một chiếc điện thoại công cộng cũ treo trên tường.
“Vậy thì, vì nó như thế này ……….”
Thừa Chí Chu suy nghĩ một lúc và nói: “Minh Kỳ và Minh Liên có thể thành lập một đội với Kỳ Thần. Tôi sẽ là một đội với Bạch Nghiễm. Chúng ta sẽ tách ra và tìm kiếm manh mối nhưng hãy cẩn thận với những chiếc tủ đó ”.
Hai chị em cắn môi gật đầu. Cùng với Kỳ Thần, họ đi tới một cái tủ ở một bên và Thừa Chí Chu và Bạch Nghiễm đi đến bên kia.
May mắn thay, chiếc tủ phát ra ánh sáng được đặt ở cuối cùng. Sau khi xác nhận rằng không có thứ gì nguy hiểm bên cạnh chiếc tủ, Thừa Chí Chu quỳ xuống và
bắt đầu xem xét nó.
Điều đầu tiên anh nhận thấy là chiếc thẻ nằm trong khe cắm thẻ trên cánh cửa tủ. Dòng chữ trên đó vẫn còn rõ ràng và nó ghi tên người đã qua đời.
Tạ Nguyên Hoài, Nam, 23 tuổi.
Tên này ……..
Thừa Chí Chu hơi mở to mắt. Không hiểu vì sao, anh cảm thấy cái tên này có vẻ hơi quen thuộc nhưng khi nhìn vào thời gian cất giữ thi thể, anh thấy nó là của hơn chục năm trước. Anh cũng chắc chắn rằng anh không thấy một cái tên như thế này trong danh sách những người tử vong vì tai nạn thang máy.
Trong thời gian ở bệnh viện, anh chưa từng đến nhà xác và anh cũng không nhớ có ai nhắc đến cái tên này vậy sao nghe quen quen quá ……….?
<Tiểu Chu ……..>
Lúc này, Thừa Chí Chu dường như nghe thấy giọng nói không ngừng gọi anh trong đầu.
Lần này anh còn nghe rõ hơn. Giọng nói đó dường như gần anh hơn và anh có thể nhận ra rõ ràng giọng nói đó thuộc về một người đàn ông trẻ tuổi.
Âm thanh vang lên bên tai anh và nó gọi tên anh với giọng nói đầy lưu luyến sâu lắng và nhẹ nhàng như một lời thì thầm nhẹ nhàng như mơ.