Thừa Chí Chu thua lỗ. Anh không khỏi cảm thấy lo lắng. Điều này càng đúng hơn khi anh vô tình chạm vào phần ngực lộ ra của Bạch Nghiễm. Anh vô thức muốn cởi thắt lưng nhưng bị Bạch Nghiễn ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích Chí Chu."
Cậu Thiếu niên nói nhẹ nhàng với một nụ cười.
"Em và Kỳ Thần có sự hiểu biết ngầm với nhau. Tại sao chúng ta không thử xem?"
"Vì em rất thông minh, em phải biết những gì anh muốn nói."
Bạch Nghiễm cũng muốn chơi "Đoán xem tôi đang làm gì"? Nhưng anh không thể nhìn thấy gì nên làm sao anh có thể đoán được …….? Hay Bạch Nghiễm thực sự không muốn anh đoán đúng và lấy điều này làm cái cớ để đưa ra những yêu cầu nhất định?
Với đôi mắt bị che khuất, anh cảm thấy những ngón tay của mình đang được giữ trong một lòng bàn tay ấm áp. Hơi thở của Thừa Chí Chu trở nên khó khăn và anh không thể làm dịu trái tim đang đập của mình.
Đột nhiên anh cảm thấy một ngón tay mềm mại và ẩm ướt chạm vào.
"Ah---!"
Thừa Chí Chu hoàn toàn không chuẩn bị trước đã rất ngạc nhiên. Anh kêu lên một tiếng và trái tim anh run lên. Anh ngay lập tức nhận ra đó là môi của Bạch Nghiễm và mặt anh đỏ bừng không kiểm soát được.
"Anh đang làm gì vậy Chí Chu?"
Bạch Nghiễn nhỏ giọng hỏi.
Thừa Chí Chu mở miệng. Anh đã rất bối rối, thậm chí môi anh còn run rẩy. Một lúc lâu sau, anh mới run rẩy trả lời: “Anh đang ……..kéo ngón tay của em.”
"Vậy bây giờ?"
Vừa nói xong, Thừa Chí Chu cũng cảm giác được mu bàn tay của anh bị hôn một cái.
"Anh hôn lên mu bàn tay của em ………"
"Vậy bây giờ?"
Giọng nói quyến rũ của Bạch Nghiễm vang lên bên tai anh. Cậu liếm dái tai anh và hôn lên má anh. Hơi thở ấm áp của cậu có thể cảm nhận được trên khuôn mặt của Thừa Chí Chu.
Thừa Chí Chu không thể nói ra. Phần vải gần với mắt anh nhất đã bị nước mắt làm ướt. Anh đã rất bối rối và cảm thấy như mình sắp tan ra.
"Để anh gợi ý lần cuối nhá. Thử đoán xem anh muốn nói gì với em ……."
Người đàn ông nói với một chút nụ cười trong giọng nói của mình. Sau đó cậu hôn lên môi anh.
Động tác của cậu lúc đầu rất nhẹ nhàng. Môi cậu dán vào môi Thừa Chí Chu và nó nhẹ nhàng cọ xát với nhau một lúc. Đầu lưỡi của cậu lần theo hình dạng đôi môi của Thừa Chí Chu trước khi tiến vào và khám phá qua kẽ răng của anh. Khẽ quét dọc những bộ phận nhạy cảm của khuôn miệng, nụ hôn ngày càng sâu hơn. Hai tay cậu di chuyển để ôm lấy khuôn mặt của Thừa Chí Chu và cậu bắt đầu hôn anh một cách đầy tình cảm.
Trong phòng ngủ có thể nghe thấy âm thanh ẩm ướt nhẹ nhàng. Lưng của Thừa Chí Chu áp vào lưng giường và toàn bộ cơ thể anh bị khóa giữa vòng tay của Bạch Nghiễm. Môi và lưỡi anh tê dại, và khuôn mặt anh hoàn toàn đỏ bừng. Không còn chịu đựng được nữa, anh khẽ rên lên một tiếng, nhưng chỉ khiến Bạch Nghiễn càng hôn anh càng mãnh liệt hơn.
Hơi thở đều đều, đầu óc trống rỗng, nhưng cũng không có ý định dừng nụ hôn. Anh móc tay sau gáy Bạch Nghiễm, bắt đầu đáp trả.
"Mmm ……… Haa ………"
Sau một khoảng thời gian không xác định trôi qua, Bạch Nghiễm đã thả anh ra trong khi hơi thở hổn hển. Môi của Thừa Chí Chu đã trở nên ướt át và một dòng nước bọt nhỏ chảy xuống môi anh. Nó đỏ và sưng lên khi anh thở hổn hển. Đôi mắt lộ ra sau khi tháo khăn bịt mắt đã đỏ hoe và ngấn lệ. Giống như anh vừa bị bắt nạt, nước mắt chảy dài trên gò má ửng hồng.
Bạch Nghiễn ánh mắt trầm xuống. Cậu đưa tay ra và xoa ngón tay cái của mình trên môi của Thừa Chí Chu trước khi kéo Thừa Chí Chu vào vòng tay của mình. Hơi thở nóng rực khi cậu thì thầm vào tai anh.
"Chí Chu, em có đoán được tôi muốn nói gì không?"
"……."
Thừa Chí Chu vô cùng bối rối, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Anh ôm lại Bạch Nghiễm. Mặc dù bị hôn cho đến cả đầu ngón tay đều tê rần, nhưng vẫn bám chặt lấy lớp áo choàng mềm mại.
"Anh yêu em."
"Anh yêu em."
Bạch Nghiễm hôn lên tai anh và nói đi nói lại câu này. Như muốn thốt ra hết những yêu thương mà cậu đã kìm nén suốt mấy năm qua.
"Chí Chu, anh vẫn luôn yêu em."
"Còn em thì sao?"
"Bây giờ em có thể nói cho anh biết người em thích là ai không?"
____________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 80)
Lần này, tôi thực sự không thể kìm nén được ngọn lửa ghen tuông trong lòng nên khi Chí Chu nói với tôi, tôi đã không đáp lại.
Tôi tránh ánh mắt của em ấy vì tôi biết, ngay khi tôi nhìn vào mắt em ấy, tôi sẽ lập tức ném chiếc khăn vào và đầu hàng. Tôi sẽ luôn đầu hàng em ấy vô điều kiện.
Trước mặt em ấy, tôi không có nguyên tắc. Hoặc ngược lại, em ấy là nguyên tắc của tôi.
Mặc dù tôi đã hối hận về hành động của mình vào giây tiếp theo ——- Không thể trách Chí Chu vì điều này. Tôi đã có lỗi. Tại sao khi đó tôi không giết Kỳ Thần? ———- Nhưng nếu tôi đột nhiên mỉm cười với Chí Chu sau khi tức giận, thì thật là quá đáng.
Ít nhất tôi nên duy trì sự im lặng trong một phút để Chí Chu biết tôi đang rất không vui …… Không, 30 giây là đủ. Nếu không nếu thời gian quá lâu Chí Chu sẽ tức giận và em ấy có thể đi ngủ trong phòng khác …….. Có thể là mười giây thì tốt hơn.
Tôi đếm ngược từ mười giây. Khi tôi lên đến 3 và định quay lại và nói tôi không tức giận, Thừa Chí Chu đã dựa vào tôi từ phía sau.
Em ấy nói em ấy không thích người đàn ông đó.
Em ấy thậm chí đã đưa tay ra và móc ngón tay của em ấy với ngón tay của tôi.