Thừa Chí Chu vẫy tay và rời khỏi vòng tay của chú rể. Một vài màu sắc đã trở lại trên khuôn mặt anh và anh vừa đỡ trán vừa lắc đầu. Trái tim anh vẫn còn đang run rẩy, nhưng anh đã không trở lại trạng thái kỳ lạ ban nãy. Bây giờ anh đã có thể suy nghĩ bình thường.
Trong lúc bối rối, anh như nhớ lại một ký ức mơ hồ nào đó. Những ký ức này có liên quan đến biệt thự nhưng chúng không phải từ ví dụ. Đó là những kỷ niệm thực sự thuộc về anh.
Trong ký ức này, anh nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Chu Lẫm Nhiên cũng như một cánh đồng hoa hồng đỏ tươi. Tất cả những gì anh có thể cảm thấy là sợ hãi và ghê tởm.
Thừa Chí Chu xác nhận anh thực sự đã quên một số điều và cuối cùng anh đã hiểu tại sao anh ghét mùi hương của hoa hồng. Em gái anh cũng đã nói gia đình họ đã từng đến thăm thành phố C, nhưng mẹ anh đã nhiệt thành từ chối. Có thể là do anh đã trải qua điều gì đó ở đó và quá choáng ngợp với nó, cuối cùng khiến anh quên mất nó và mẹ anh không muốn anh bị nhớ về nó một lần nữa.
Dù chỉ mới khôi phục được một phần trí nhớ nhưng cũng đủ chứng minh Chu Lẫm Nhiên đúng là một kẻ tâm thần biến thái….
Ánh mắt của Thừa Chí Chu rơi vào đống xương trắng bị nghiền nát trên mặt đất. Có một chút kinh hoàng và hận thù trong mắt anh.
Nếu những bộ hài cốt này thực sự là của Chu Lẫm Nhiên, thì y thực sự xứng đáng. Câu hỏi duy nhất là, ai trên trái đất đã chôn y trong sân và y đã bị ai đó giết chết?
Anh sững sờ trong giây lát trước khi bị sốc bởi một phỏng đoán khủng khiếp.
…… Chìa khóa của căn biệt thự này luôn nằm trong tay của Tiền bối Bạch. Sở dĩ anh ta thường xuyên tới đây để kiểm tra, có phải là vì muốn bảo vệ bí mật đằng sau những mảnh xương này?
Khi nghĩ đến điều này, anh gạt đất sang một bên và một lần nữa chôn xương vào bên trong để tránh những người bên ngoài nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Sau đó anh lặng lẽ đẩy cửa vào biệt thự. Lúc anh bước vào, anh nghe thấy tiếng tách trà vỡ tan.
Bạch Cao Niên và Lão Lý đang ở trong phòng khách. Bạch Cao Niên đứng trước Lão Lý và nhìn xuống ông từ trên cao. Không có một nụ cười nào trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta.
Thừa Chí Chu không biết tại sao Bạch Cao Niên lại để lộ ra vẻ mặt này. Anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên. Anh không nghĩ một tiền bối vui tính và thân thiện như anh cũng có một mặt lạnh lùng như vậy.
Trong lòng anh không khỏi có một ý nghĩ kỳ quái. Rõ ràng là cả hai anh em luôn duy trì vẻ mặt tươi cười, nhưng thật bất ngờ, chỉ khi nhìn thấy Bạch Cao Niên hành động như vậy, anh mới nghĩ hai anh em rất giống nhau.
Anh không biết Bạch Cao Niên đã nói gì nhưng Lão Lý đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên thay đổi biểu cảm. Cả hai tay run rẩy đến mức tách trà rơi xuống và vỡ tan tành trên sàn. Môi ông run lên nhưng ông không nói được gì.
"Vì vậy, tôi đã đúng?"
Mảng đen trong mắt Bạch Cao Niên dâng trào. Anh ta đột nhiên nhếch môi thành một nụ cười, và anh ta ngồi xuống bên cạnh Lão Lý. Anh ta giơ điện thoại của mình lên trước mặt Lão Lý và cho ông xem biểu tượng đầu lâu đen trắng.
“Ông đã tìm thấy một người từ nơi này và yêu cầu người đó giúp thay đổi số phận của ông, cho phép gia đình ông vượt qua thời kỳ khó khăn và thậm chí trở nên thành công hơn trước …….. Về khoản thanh toán, ông đã giúp họ lấy đi của tôi. anh họ. Có đúng không?"
“Người đến từ nơi này” là ai? Tại sao biểu tượng đó trông gần giống với biểu tượng “Diễn đàn Infinite Escape”? Người đã tấn công Bạch Nghiễm sáu năm trước cũng là một người chơi của Infinite Escape?
Bây giờ có quá nhiều bí ẩn. Thừa Chí Chu chỉ đang nghĩ về những mẩu xương khi nãy nhưng giờ đầu óc anh đã hoàn toàn bị lấp đầy bởi những manh mối liên quan đến sự biến mất của Bạch Nghiễm. Anh lờ mờ có thể nói rằng những manh mối này dường như có liên quan đến cùng một thứ ——–
Gia đình Bạch, hoặc thậm chí có thể là Bạch Nghiễm.
【Ta có thể nói với ngươi một điều nữa.】
【Ta đã từng nói với ngươi rằng diễn đàn “Infinite Escape” không phải do chúng ta tạo ra, mà do chính những người chơi ban đầu tạo ra.】
【Biểu tượng mà ngươi đang thấy bây giờ là biểu tượng ban đầu của diễn đàn.】