Tần Nam Tự vừa đến bệnh viện liền nhận thấy có gì đó không đúng lắm.
Bệnh nhân không nhiều mấy, bác sĩ và y tá đeo khẩu trang liên tục tới lui, thoạt nhìn có vẻ rất bận rộn, nhưng lại có phần vô tổ chức, giống như chính họ cũng không rõ bản thân cần làm gì.
Bệnh viện này hắn đã cho người điều tra, nguồn gốc không có vấn đề gì bất thường, là bệnh viện tư nhân, nhắm vào những người có thu nhập cao sẵn sàng chi tiền để được dịch vụ tốt nhất, cho nên có thể giải thích vì sao bệnh nhân ở đây khá ít.
Nhưng mà Tần Nam Tự bảo trợ lý Tiêu gọi cho ai đó, nếu không ngoài ý muốn, Giang Đăng hẳn đã gặp chuyện.
—— Giang Đăng bên này còn đang cố gắng tìm cách đối phó Giang Khải Sơn, Giang Khải Sơn muốn diệt trừ Giang Đăng, nhưng lại kiêng kỵ Tần Nam Tự.
Giang Đăng nói không sai, nếu đổi lại là người khác bao dưỡng Giang Đăng thì có thể xem cậu như con búp bê để người khác mua vui, nhưng đổi thành Tần Nam Tự, lại không hẳn mang ý nghĩa đó.
Dù sao Tần Nam Tự xưa nay nổi tiếng giữ mình trong sạch, sau khi có Giang Đăng bên cạnh cũng chẳng thấy hắn mờ ám với bông hồng nào khác, ai cũng dễ dàng nhìn ra sự trân trọng mà Tần Nam Tự dành cho Giang Đăng.
"Nhưng mà,"
Giang Khải Sơn lại ho khan mấy lần, "Mày cảm thấy hôm nay tao tha cho mày thì Tần Nam Tự sẽ bỏ qua cho tao sao? Sẽ để con trai tao yên? Tao và mày đều không biết hắn có thể buông tha cho ai hay không, Giang thị còn có ngày hưng thịnh dưới tay hắn sao?"
Giang Đăng bình tĩnh nói, "Nói cho cùng, Giang thị mới là gốc rễ quan trọng đúng không? Ông cũng không muốn thấy cơ nghiệp mấy đời của Giang gia vì ông mà huỷ đi.”
Giang Khải Sơn cười: "Mày đừng có đề cao tao, tao cũng chẳng còn mấy hơi tàn nữa, Giang thị để lại cho mày tao chết không nhắm mắt được, nếu đã không còn đường lui, vậy tao nhất định phải kéo mày xuống lót xác cho tao —— vậy cũng không uổng phí tao nuôi mày nhiều năm như vậy.”
Trong bóng tối họng súng giảm thanh lạnh lẽo âm thầm hướng về phía thái dương của Giang Đăng, Giang Đăng cố gắng điều hoà nhịp tim tránh mình xúc động, nhạy bén phát hiện mấy chỗ có thể ngắm bắn tới cậu, cậu luôn chú ý chuyển động của những nơi đó.
Giang Đăng không nắm chắc mình có thể thoát khỏi nơi này không, dáng vẻ bình tĩnh đối đáp vừa rồi chỉ là giả bộ, thật ra trong lòng cậu đã sớm sợ gần chết.
Hai năm nay tuy rằng từng bị Tần Nam Tự ép buộc học cách dùng súng cùng những lưu ý khi bị ngắm bắn, thế nhưng lúc ấy cậu chẳng mấy để ý học hành, Giang Đăng chẳng ngờ một ngày mình thật sự rơi vào tình thế nguy hiểm trước họng súng, cho nên hiện tại năng lực ứng đối của cậu không tốt lắm, còn may độ nhạy bén cùng phản xạ của cậu lại không tệ, nhưng chỉ dựa vào điểm này để thoát khỏi sát thủ được Giang Khải Sơn sắp xếp cẩn thận, cơ hội này cũng quá nhỏ đi.
Cậu vốn cho rằng dù gặp phải tình huống nguy hiểm nào thì Tần Nam Tự cũng nhất định sẽ tới kịp để cứu mình, càng không ngờ tới Giang Khải Sơn lại bất ngờ nhập viện, Giang Đăng hiện tại còn băn khoăn xem bệnh tình nguy kịch này của Giang Khải Sơn có phải chỉ là cái cớ để dụ cậu vào tròng hay không.
Từ đầu đến cuối, khi cậu bước chân vào bệnh viện đã định sẵn Giang Đăng cậu là kẻ thua trong cuộc đấu mưu kế với lão.
Đạn đã lên nòng, thanh âm bóp cò nhẹ nhàng vang lên, đạn trực tiếp bay thẳng về phía Giang Đăng.
Lỗ tai Giang Đăng vừa động, cậu làm một động tác lộn người ra sau, suýt soát tránh được viên đạn.
"Đáng chết."
Giang Đăng toàn thân lành lặng chẳng một vết xước, nửa quỳ trên mặt đất, trong lòng còn sợ hãi nhìn viên đạn bị mắc kẹt trong bức tường tuyết trắng.
"Mày đừng cố gắng vô ích nữa." Giang Khải Sơn điên rồi, thế mà từ trong chăn móc ra một khẩu súng lục, cánh tay già nua chậm rãi nâng lên, chỉa thẳng vào con ruột của lão. "Mày ngoan ngoãn... Chịu chết đi.”
"Ầm" một tiếng, Giang Đăng trừng to hai mắt, chẳng biết phải trốn đâu, cậu phát hiện sát thủ phía xa cũng đã nổ súng, nhưng lại không cảm giác được đường đạn, chỉ sợ bản thân né tránh lại thành chạy thẳng vào rọ.
Chẳng lẽ… đứng yên chịu chết sao?
Giang Đăng cắn môi, nhớ tới màn cầu hôn ngu ngốc của Tần Nam Tự lần trước.
"Đính hôn thì sao? Không bằng chúng ta trực tiếp kết hôn luôn đi. ”
"Anh đùa cái gì vậy." Giang Đăng đưa lưng về phía hắn, mân mê mấy trái nho xanh trên giàn, "Hai người đàn ông làm sao kết hôn được?"
Cuộc trò chuyện của hai người rất sinh động anh đùa tôi đáp, trên đường trở về Giang Đăng ấn tìm kiếm các quốc gia cho phép kết hôn đồng giới. Cậu kinh ngạc phát hiện, thế mà có không ít đất nước thừa nhận hôn nhân đồng giới, nói cách khác, cậu thật sự có thể cùng Tần Nam Tự trở thành gia đình chân chính.
Gia đình... Sao?
Giang Đăng nhớ đến mẹ của mình, thật ra mẹ đối với cậu cũng không tốt mấy.
Mẹ rất xinh đẹp, bà biết rõ điều đó nên không cam lòng sống cả đời trong con hẻm nhỏ, nhưng lại bị Giang Đăng kéo chân.
Lúc mẹ uống say sẽ tát vào mặt cậu rồi mắng cậu là đồ rắc rối, đồ của nợ, nhưng chưa bao giờ thực sự muốn vứt bỏ cậu.
Mà trước mặt Tần Nam Tự, tuy rằng Giang Đăng luôn tự nói mình chỉ là tình nhân của hắn, nhưng Tần Nam Tự đã cho cậu cảm giác an toàn cực lớn, cho cậu sức mạnh để làm bậy, là người thật lòng đối với cậu, cả hành động lẫn lời nói điều thể hiện rõ điều đó.
Giang Đăng không muốn chết. Bởi vì… khi tiếng đạn bay vang lên bên tai, Giang Đăng ngã người ra sàn, trước khi nhắm mắt lại dường như cậu nghe thấy tiếng của Tần Nam Tự.
Bởi vì - "Em tỉnh dậy đi! "Tần Nam Tự ôm lấy Giang Đăng, không khống chế được lắc lắc người trong ngực, "Đừng ngủ! Đừng ngủ! Làm ơn, đừng ngủ!" Giang Đăng nghe rõ, là Tần Nam Tự tới cứu cậu.
Là bởi vì —— cậu muốn cùng Tần Nam Tự già đi.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp.
—— Giang Đăng mở ra liền thấy trần nhà màu trắng, trong phòng ngào ngạt hương hoa quế.
Cậu nghiêng đầu nhìn, thì ra là do cửa sổ không đóng, ngoài cửa sổ có một cây hoa quế to đang nở rộ.
Tần Nam Tự vẫn luôn nhìn cậu, lẳng lặng chờ Giang Đăng hồi phục, nhớ lại hết thảy chuyện đã xảy ra.
Tần Nam Đồn nhất thời ngây ngốc, vội vàng đi tới cửa sổ, vừa đóng vừa nói: "Anh nhớ em thích hoa quế, còn đặc biệt tìm một bệnh viện như vậy..."
Giang Đăng ngẩn người, sau đó nói: "Quên đi, mở nó ra.”
Tần Nam Tự dừng động tác, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi trở lại vị trí cũ.
Giang Đăng duỗi tay, Tần Nam Tự theo phản xạ đưa cho cậu một quả quýt đã lột sẵn, Giang Đăng trợn mắt nhìn hắn, "Đưa tay cho em.”
Đến khi mười ngón tay hai người quấn quanh nhau, Giang Đăng mới hoàn toàn yên tâm.
Hóa ra cậu thực sự không chết.
"Giang Khải Sơn đâu?" Giang Đăng hỏi.
"Ừ." Tần Nam Tự xoa xoa bàn tay đang nắm, "Chết rồi.”
"Bị anh một phát bắn chết, ông già đó thật phiền, sắp chết còn muốn kéo em theo."
Giang Đăng rũ mi xuống nói: "Ừm, ông ta đó chết cũng coi như mọi chuyện kết thúc.”
"Yên tâm đi." Tần Nam Tự thu hồi ánh mắt tàn nhẫn của mình, nói: "Chuyện này anh đã sắp xếp xong xuôi, em dưỡng thương cho tốt là được rồi, đừng bận tâm chuyện khác nữa.”