Trước khi đi ngủ, Giang Đăng vẫn còn suy nghĩ về giấc mơ lúc chiều.
Thẳng đến khi được hắn ôm trọn cả người vào ngực, suy nghĩ hỗn loạn của cậu mới chậm rãi tan đi.
Tần Nam Tự híp mắt, lười biếng hỏi cậu: "Đang nghĩ gì vậy?"
Giang Đăng từ trước đến nay không giỏi che dấu, trực tiếp nói: "Đang suy nghĩ chuyện cũ."
Tần Nam Tự không đáp, nhưng cánh tay đang ôm Giang Đăng siết chặt lại, Giang Đăng nhếch môi hỏi: "Tần Nam Tự, lúc mười lăm tuổi anh làm gì?
"Đang..." Tần Nam Tự suy tư một hồi, "Đang đi học, đang học piano với hội hoạ, lúc đó đã bắt đầu tiếp nhận công ty, nên mỗi ngày đều không có nhiều thời gian riêng."
"Vậy à." Giang Đăng hôn lên khoé môi Tần Nam Tự, "Thế làm con nhà giàu cũng không dễ nhỉ."
"Ừm."
Đèn giường tắt, Tần Nam Tự xoa xoa tóc người trong lòng, nhỏ giọng nói, "Ngủ đi bé ngoan, ngủ ngon."
Giang Đăng không trả lời, qua hồi lâu, hoặc có lẽ chỉ qua vài phút, cậu mới nói: "Ngày mai, ngày mai đi với em đến một nơi."
"Được."
Sau khi nhận được câu trả lời không chút do dự của Tần Nam Tự, Giang Đăng mới an tâm ngủ thiếp đi.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp.
- -
Giang Đăng dẫn Tần Nam Tự đến một con phố cũ ngoài vành đai 3 thành phố B.
Nơi này xem như là một vùng thế ngoại đào nguyên của đô thị, cư dân đều là người địa phương, sở hữu một căn nhà của riêng mình, quanh năm chống lại văn phòng phá dỡ.
Xe rẽ trái rẽ phải, chuyển hướng đều có chút lộn xộn, cuối cùng Giang Đăng dựa vào chút ký ức khi còn bé tìm được điểm đến.
Đó là căn nhỏ nhỏ mà cậu từng sống với mẹ mình.
Cách nhiều năm lại bước chân tới nơi này, trong lòng bỗng chốc mềm mại hẳn đi, Giang Đăng cảm thấy thư thái hiếm có, thả lỏng cả người, cậu chậm rãi dùng chiếc chìa khóa mà cậu cất giữ đã lâu, cẩn thận tra vào ổ khóa sắt rỉ sét của cánh cửa.
"Anh đừng nhìn căn nhà này cũ mà chê, nó vào khu cần quy hoạch lâu lắm rồi ấy, không ít công ty nhìn trúng mảnh đất này, nó có giá lắm đấy."
Tần Nam Tự quả nhiên là một thương nhân, từ lúc xuống xe liền quan sát xung quanh, nghe cậu nói cũng đáp lại: "Nơi này thật sự không tệ, nhưng vẫn phải ước tính chi tiết, không thể định giá mù quáng."
Giang Đăng đảo mắt chề môi, nói: "Mời vào, chào mừng anh đến với... tuổi thơ của em."
Đây là một ngôi nhà nhỏ xây dựng trong con ngõ sâu, mang theo hơi thở của kiểu nhà theo thiết kế cũ với hai phòng ngủ một phòng khách.
Căn nhà đã lâu không có ai đến thăm, bụi bặm bám dày, nhưng từ cách bài trí đồ đạc có thể nhìn ra trước kia nơi này cũng là một ngôi nhà nhỏ ấm áp.
Tần Nam Tự cầm lấy khung ảnh đặt trên cửa sổ phòng khách, phía trên là ảnh chụp chung của tiểu Giang Đăng và mẹ cậu.
Giang Đăng trong ảnh thoạt nhìn tầm tám chín tuổi, đứng khép tay nghiêm túc như cây thông non bên cạnh người phụ nữ.
Giang Đăng rất giống mẹ mình, đều sở hữu ngoại hình nổi bật, dù đứng giữa đám đông cũng dễ dàng nhận ra.
"Đó là sinh nhật lần thứ tám của em." Giang Đăng đi tới, "Em không nhớ rõ ngày đó như thế nào, nhưng tấm ảnh này cũng là bức cuối trước khi studio đóng cửa."
Tần Nam Tự đặt khung ảnh xuống, nói: "Rất có ý nghĩa."
"Ừm."
Giang Đăng dùng ánh mắt lưu luyến nhìn từng đồ vật trong nhà, "Mỗi món đồ đây đều chứa đầy kỉ niệm, mặc dù có một số món em không còn nhớ rõ. Nhưng vừa nhìn thấy nơi này, lại cảm thấy món nào cũng rất thân thiết."
Đây có lẽ là do đã một thời gian dài cậu không quay lại, nhà của cậu.
Tần Nam Tự quan sát kỹ từng món đồ, hắn đối với nơi này rất có hứng thú.
Trước mắt tựa hồ còn có nhìn thấy dáng vẻ của tiểu Giang Đăng lúc sống trong căn nhà này, khi đó Giang Đăng cùng hắn vẫn là hai đường song song, nhưng trong bóng tối lại như có lực hút dẫn dắt hai người gặp nhau.
Hắn rất biết ơn vì đã gặp Giang Đăng.
Giang Đăng một mình đi ra sau nhà, ở đây có một giàn nho, nhiều năm trôi qua không ai chăm sóc thế mà vẫn giàn nho vẫn khoẻ mạnh còn mọc ra vài chùm, sắp chín nữa.
Phát hiện này làm cậu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Có thể ở nơi lâu không có hơi người gặp được một giàn nho đầy sức sống thế này, giống như thể tô điểm cho khoảng sân nhỏ trở nên sống động.
Cậu đang nhìn vui vẻ nhìn chùm nho này sờ chùm nho kia, đột nhiên nghe thấy tiếng "cọt kẹt--", cánh cửa nhỏ thông ra sân sau bị đẩy ra.
Giang Đăng nhìn về phía cửa, có một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông mặc áo phông trắng với quần bò, trông như một người anh trai, nhìn rất quen, giống một người bạn cũ.
Anh ta nhìn thấy Giang Đăng cũng rất ngạc nhiên, bước nhanh tới, hỏi: "Cậu là Giang Đăng?"
Giang Đăng vừa nhẹ nhàng gật đầu trả lời, một bên cố gắng kết nối hình dáng người này với dòng ký ức vụn vặt lúc bé.
"A, tôi là Chu Cảnh Hạo! Người đàn ông vô cùng kích động, "Khi còn bé tôi ở cạnh nhà cậu, buổi sáng chúng ta thường xuyên đi học chung đó!"
Ký ức theo lời nhắc nhở của anh ta cũng dần rõ hơn, Giang Đăng nhớ ra, kinh ngạc nói: "Tôi nhớ ra rồi! Anh là anh Chu!"
"Đúng, đúng rồi." Chu Cảnh Hạo nói, "Tôi vừa mới đi mua đồ về phát hiện đầu hẻm đậu một chiếc xe sang nên đoán là cậu đã trở về, tôi nhớ rõ lúc trước cậu cũng được một chiếc xe như thế đón đi, lúc ấy tôi đã biết cậu nhất định là người có tiền đồ nhất con hẻm này."
Giang Đăng xấu hổ cười cười, nói: "Không nói vậy được, tôi cũng chỉ đủ ăn đủ mặc thôi."
Chu Cảnh Hạo cười nói: "Từ lúc cậu chuyển đi cũng bảy tám năm rồi, thế nào, bây giờ cậu sống sao? Có bạn gái chưa?"
"Tôi..." Giang Đăng đang định trả lời, trong nhà truyền ra tiếng động, Tần Nam Tự đi ra.
Hắn mặc một cái áo gió cộng thêm khí chất hơn người của kẻ bề trên, dáng vẻ đỉnh đạc của hắn chẳng hợp với khoảng sân nhỏ này.
Màn chào hỏi của hai người như bị ấn nút dừng, Tần Nam Tự đi đến bên cạnh Giang Đăng, một tay kéo người vào lòng mình.
Mặt Chu Cảnh Hạo nhất thời thay đổi, nhìn hai người không nói nên lời.
Giang Đăng cũng sững người một lát, nhanh chóng mỉm cười nói với Chu Cảnh Hạo: "Tôi không có bạn gái, về sau cũng sẽ không có. Đây là bạn trai tôi - Tần Nam Tự."
Khóe miệng Chu Cảnh Hạo giật giật, hơn nửa ngày mới nghẹn được một câu: "Ừ, mấy ngày nữa tôi đính hôn với bạn gái, mời hai cậu đến uống rượu mừng."
Giang Đăng lịch sự gật đầu, sau khi người đi rồi, Giang Đăng mới quay sang tìm Tần Nam Tự tính sổ.
"Người ở đây chưa từng thấy đồng tính bao giờ, sao anh lại cho anh ta một cú sốc lớn vậy?"
"Em sẽ cảm thấy anh ta thật sự thể không tiếp nhận được chuyện hai người đàn ông mới biến sắc sao?"
Tần Nam Tự nâng cằm Giang Đăng lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp này, "Mục đích của anh ta là em..."
Giang Đăng kinh ngạc nhìn hắn, vỗ tay hắn, mất tự nhiên nói: "Anh nói cái gì, em và anh ta nhiều năm không gặp, quan hệ lúc bé cũng bình thường, làm sao anh ta có thể có suy nghĩ đó được."
Tần Nam Tự miễn cưỡng đáp một tiếng "Ừ", không phản bác nữa.
"Hơn nữa, anh không nghe thấy người ta sắp đính hôn sao? Mà em vẫn còn là tình nhân của anh."
Tần Nam Tự trêu chọc cậu: "Sao lại là tình nhân? Vừa rồi không phải là bạn trai sao?"
"Em..." Giang Đăng giận dỗi nói, "Em cũng muốn mặt mũi có được không?"
"Phốc." Tần Nam Tự hôn cậu, "Đính hôn thì sao? Bằng không chúng ta trực tiếp kết hôn luôn đi."