Tội Độc Thân

Chương 8: Chào chị dâu!



Buổi chiều là môn thể dục Đoàn Mộ Linh trông chờ nhất, cũng là lần đầu tiên từ sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu và Trình Tự lại học chung lớp thể dục.

Trình Tự như cũ chờ ở cửa cầu thang, thấy cậu đi tới, cũng không nói gì, hai người sóng vai đi về phía khu Tây.

Khi bọn họ đến vẫn còn khá sớm, khu Tây không một bóng người, Đoàn Mộ Linh thay quần áo xong thì chạy ra sân bóng, cùng Trình Tự ném vài quả vài rổ làm nóng người.

Không lâu sau cửa nhà thi đấu mở ra, vài đàn em xô đẩy nhau đi vào, vừa nhìn thấy Trình Tự và Đoàn Mộ Linh, sôi nổi gọi lớn.

"Anh Tự! Chào chị dâu!"

Tay Đoàn Mộ Linh run lên, quả bóng rơi khỏi tay, cú ba điểm không vào.

"???" Cậu hoang mang nhìn Trình Tự, rồi nhìn mấy đàn em vừa vào cửa, "Ai? Ai là chị dâu?"

Vừa nói xong, lại có thêm hai người chạy vào cửa.

"Anh Tự! Sao đến sớm quá vậy! Ơ? Chị dâu cũng đến à!"

Đoàn Mộ Linh: "..."

Giờ cậu mới nhận ra, nhờ ơn người bạn trong đội bóng rổ của Hàn Phong Nghiêu, giờ toàn bộ đội bóng đã biết cậu và Trình Tự ở bên nhau.

"Tôi..." Cậu hơi mở miệng, lời giải thích ra miệng lại biến thành ý khác, "Trình Tự mới là chị dâu!"

Nếu đã không thể làm sáng tỏ quan hệ của cậu và Trình Tự, vậy cậu cũng phải làm người ở trên.

Trình Tự cố ý không phản bác lại lời Đoàn Mộ Linh nói, ngược lại làm vẻ mặt bất đắc dĩ, "Mấy cậu đừng nói nữa, không cậu ấy giận tôi mất."

"Ồ ồ ồ--" Mấy người kia ồn ào kêu to, làm biểu tình chúng tôi hiểu mà, nháy mắt với Trình Tự, sau đó nhao nhao chạy vào phòng thay đồ thay quần áo.

Một đoạn "Ồ" dài khiến mặt Đoàn Mộ Linh đỏ bừng, cậu xoay người trừng mắt nhìn Trình Tự, "Anh có ý gì?"

"Hử? Ý gì? Không phải bảo bọn họ đừng nói nữa sao?" Trình Tự đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, lấy điện thoại trong cặp ra, mở ứng dụng giao hàng xem.

Đoàn Mộ Linh chống eo đứng trước mặt Trình Tự, "Anh nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm!"

"Hiểu lầm cái gì?" Trình Tự tranh thủ nhìn cậu một cái, tâm trạng hình như rất tốt, khoé miệng vẫn luôn ngậm ý cười, "Hiểu lầm cậu ở phía dưới sao?"

Anh vừa nói vừa đứng lên, cao hơn Đoàn Mộ Linh nửa cái đầu, "Chỉ cần không bị mù, chắc chắn có thể phân biệt được."

Đoàn Mộ Linh tức cười, cậu ngẩng cao đầu lên, đánh cược danh dự cả nhà họ Đoàn, "Người nhà họ Đoàn sẽ không bao giờ làm 0!"

"Đại Linh nhi!"

Giọng nói phát ra từ phía sau, thậm chí còn vang vọng khắp nhà thi đấu trống trải.

Đoàn Mộ Linh: "..."

Cậu nghiêng đầu nhìn qua, Hàn Phong Nghiêu nhảy lên vẫy tay với cậu, "Sao mày lại ở đây?"

Hàn Phong Nghiêu chạy đến, chỉ phòng bên cạnh, "Tao ở bên cạnh học môn bóng bàn, cho nên qua đây gặp mày một lát, tiện thể nói chuyện với thằng bạn bên đội bóng rổ luôn."

Hắn còn nhiệt tình hơn cả Hồ Dã, bắt lấy tay Trình Tự, "Chào anh, chào anh, tôi là bạn cùng phòng của Đại Linh nhi, tôi tên Hàn Phong Nghiêu."

"Chào cậu." Trình Tự gật đầu, anh có chút ấn tượng với Hàn Phong Nghiêu, sáng nay lúc đến ký túc xá của Đoàn Mộ Linh, Hàn Phong Nghiêu ngủ ở giường đối diện Đoàn Mộ Linh.

"Đại Linh nhi, sao tao nghe Hồ Dã bảo mày không cướp được lớp bóng rổ mà, vậy mày--" Hàn Phong Nghiêu đang nói, nhìn sang Trình Tự thì chợt hiểu ra, "À à, mày đến học ké lớp Trình Tự đúng không?"

Hiện tại Đoàn Mộ Linh không còn nghe lọt cái tên "Đại Linh nhi" này, cậu nhe răng, uy hiếp nói, "Sau này không được gọi tao là Đại Linh nhi!"

"Sao vậy?" Hàn Phong Nghiêu đang muốn tám chuyện tiếp, giáo viên dạy bóng rổ đã đến, gọi mọi người vào lớp học, hắn giờ mới trở về hưu ưu gvề phòng bên cạnh.

"Chạy vài vòng khởi động trước đi!" Giáo viên bóng rổ thổi còi, hai tay vỗ vài cái, mười mấy người trong đội bóng rổ chạy vòng quanh sân bóng.

Đoàn Mộ Linh chạy phía sau Trình Tự, chạy đến vòng thứ ba, đôi mắt cậu dần mất kiểm soát, cứ nhìn chằm chằm vào Trình Tự ở phía trước.

Tóc Trình Tự dài hơn cậu một chút, lúc anh chạy sẽ phập phồng lên xuống, Trình Tự mặc áo đồng phục ngắn tay, cánh tay lộ ra bên ngoài nhìn rắn chắc hơn cậu, trên tai Trình Tự đeo tai nghe Bluetooth màu đen, cậu đoán bên trong đang phát lặp lại bài hát tiếng Anh kia.

"Huýt--"

Một tiếng còi chói tai, cả đội nhanh chóng dừng lại, Đoàn Mộ Linh không kịp phản ứng, tay chân chưa dừng lại, đâm thẳng vào Trình Tự phía trước.

"Ui.." Cậu lập tức che mũi ngồi xổm trên mặt đất, cảm giác đau nhức xông lên trán, ép hai giọt nước mắt ấm nóng chảy ra.

"Sao ngốc vậy." Anh vội vàng ngồi xổm xuống, bỏ hai tay đang bịt mũi cậu ra, xác định không bị chảy máu mũi mới yên tâm, "Làm sao rồi? Nhân lúc tôi không chú ý định đâm chết tôi à?"

Đoàn Mộ Linh lại bịt mũi mình lại, nói nhỏ, "Đợi tôi lấy được bằng lái xe, việc đầu tiên làm là đâm chết anh."

"Vậy tôi chờ cậu." Trình Tự vươn tay, kéo Đoàn Mộ Linh từ dưới đất lên.

Giáo viên bóng rổ chắp tay sau lưng điểm danh xong, thổi một tiếng còi, "Được rồi, ai có căn bản thì tự mình chơi bóng đi! Những ai mới chơi bóng rổ thì qua bên đây tập tâng bóng với tôi."

Đoàn Mộ Linh có căn bản, nên tất nhiên chạy sang bên đám người trong đội bóng rổ của trường, vừa chạy được hai bước đã bị Trình Tự nắm cổ áo kéo về.

"Làm gì đó?" Cậu lườm Trình Tự.

"Lát nữa đánh năm năm, tôi với cậu một đội đi."

"Tại sao?"

"Cậu chung một đội với tôi, sẽ không ai dám chặn cậu."

Khi Đoàn Mộ Linh cầm bóng trong tay mới hiểu được lời Trình Tự nói có ý gì, cậu ở cùng một đội với Trình Tự, mọi người sẽ coi cậu như 'chị dâu', nên không ai dám tấn công cậu!

Đoàn Mộ Linh chơi bóng rất thoải mái, lơ là vỗ bóng chạy về phía rổ, đầu tiên làm động tác giả, sau đó thực hiện động tác ba bước đẹp nhảy lên, đập bóng vào rổ.

Do không ai phòng thủ, Đoàn Mộ Linh cảm thấy động tác giả kia hình như không cần thiết.

Lúc này phía đối diện tấn công, Đoàn Mộ Linh lùi lại chạy về phía rổ nhà, khi thay đổi vị trí phòng thủ, cậu nhìn thoáng qua phía Trình Tự, Trình Tự đang bước đi chậm rãi ở ngoài vạch ba điểm.

"Phòng thủ đi Trình Tự! Anh đang làm gì vậy?" Cậu hét to một tiếng, định bước về phía rổ, đã bị một người bất ngờ xuất hiện bên cạnh hất văng ra ngoài, lực rất mạnh, khi Đoàn Mộ Linh ngã xuống còn bị trượt ra xa vài mét, lưng đập vào trụ bóng rổ mới dừng lại.

Mấy đàn em hoảng sợ, vội vã nâng Đoàn Mộ Linh từ dưới đất lên, liên tục hỏi thăm, "Chị dâu không sao chứ?"

"Không có chuyện gì không có chuyện gì " Đoàn Mộ Linh bị đụng đến mờ mịt, không phản bác lại xưng hô, đỡ trụ bóng rổ đứng lên.

Trình Tự chạy nhanh đến, anh đẩy đám người đứng xung quanh ra, cúi xuống kiểm tra cổ chân và hai chân Đoàn Mộ Linh, "Ngã vào đâu?"

Đoàn Mộ Linh sờ người mình, lại đứng dậm chân, chính cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, "Hình như không bị sao, không đau chút nào cả."

Người hất bay Đoàn Mộ Linh cũng mờ mịt, hoảng hốt rất lâu mới chạy đến, không ngừng xin lỗi Trình Tự, "Anh Tự, rất xin lỗi tôi, tôi, tôi không cẩn thận va phải chị dâu, xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Đoàn Mộ Linh: "..."

Hình như người bị hất bay là cậu mà? Xin lỗi Trình Tự làm cái gì? Cậu bực tức quay lại nhìn Trình Tự, nhưng lại thấy vẻ mặt u ám của người phía sau.

Đoàn Mộ Linh giật mình, bỗng nhớ tới hồi cấp ba Trình Tự từng đánh nhau kịch liệt với người khác, vì thế theo bản năng bước lên một bước, che Trình Tự ở đằng sau, nhìn đàn em kia cười, "Tôi không bị sao, chỉ là ngã một chút mà thôi, chơi bóng rổ va phải nhau là chuyện bình thường, hơn nữa là do tôi không chú ý."

Người kia liên tục xin lỗi Đoàn Mộ Linh, "Thật sự xin lỗi, chị dâu!"

Trình Tự lúc này đột nhiên mở miệng: "Không sao, không cần xin lỗi, là do cậu ấy mắt mù nên mới va phải."

Đoàn Mộ Linh: "???"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.