Trong lúc múa hát, Đoàn Mộ Linh nháy mắt với Trình Tự, làm khẩu hình, "Đừng quay nữa."
Mà Trình Tự hình như không nhìn thấy, cuối cùng còn trực tiếp đứng lên, trong lúc đó có người không hài lòng với hành động của anh, vỗ vỗ cánh tay anh.
"Người anh em, che mất tôi rồi, cậu chụp ai thế?"
Vẻ mặt Trình Tự áy náy chỉ về phía trước, "Xin lỗi, người đang múa ở đầu kia là vợ tôi, tôi chụp xong ngay thôi."
"À..." Người kia thu tay, "Thì ra là vợ cậu, đáng yêu lắm."
Trình Tự: "Cảm ơn."
Vừa múa vừa hát xong một bài, cả người Đoàn Mộ Linh đầy mồ hôi, trong phòng học chỉ có quạt, thổi phần tóc trên trán che mắt cậu lại, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đã nghe thấy giọng nói tràn đầy chân thành của vị giảng viên kia, "Các bạn làm tốt lắm, thêm một lần nữa nào!"
"???" Đoàn Mộ Linh giống như học sinh tiểu học giơ tay phải lên, khủy tay đặt xuống lòng bàn tay trái, ra hiệu mình có chuyện muốn nói, "Thầy ơi, vì sao bọn họ không phải luyện tập?"
Cậu chỉ vào những người bên dưới bục giảng, còn nhấn mạnh chỉ vào vị trí Trình Tự.
Ai ngờ giảng viên lại nhìn cậu tán thưởng, "Bạn sinh viên này, điều em nói chính là nội dung buổi học tiếp theo của chúng ta, nhưng nếu em đã hỏi, vậy thầy đành sắp xếp trước vậy, tất cả mọi người tiết sau phải chuẩn bị bài trước một chút nhé."
Trong lòng Đoàn Mộ Linh có dự cảm không tốt.
Giảng viên cười tủm tỉm, "Tiết sau chúng ra sẽ học vũ đạo cho hai người, 'Điệu Waltz tình yêu'."
Đoàn Mộ Linh: "..."
Trình Tự để điện thoại xuống, khoé miệng bỗng cong lên, đôi mắt ẩn giấu sau tròng kính lộ ra tia mong chờ.
Thật vất vả mới học xong một buổi, cả người Đoàn Mộ Linh không còn sức, mặt đầy mồ hôi nằm liệt trên ghế, cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không, không nói một lời.
"Còn ổn không?" Trình Tự đưa một tờ khăn ướt qua, thấy Đoàn Mộ Linh không nhận, vì thế mở túi đồ ra, giúp cậu lau mồ hôi trên trán.
"Trình Tự..." Giọng nói Đoàn Mộ Linh khàn khàn, cậu nắm lấy tay Trình Tự, cùng anh thương lượng, "Lần sau nếu giảng viên lại kêu lên bục, anh có thể lên không?"
Sợ Trình Tự không đồng ý, cậu nói thêm một câu, "Chúng ta mỗi người một lần, thay phiên nhau."
Trình Tự cười nhẹ, "Có thể."
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, ngược lại khiến Đoàn Mộ Linh cảm thấy không bình thường.
Mà Trình Tự hôm nay cũng rất ân cần, lau mồ hôi cho cậu, lại còn vặn nắp chai nước đưa đến bên miệng cậu, dịu dàng nói: "Vất vả rồi."
Đoàn Mộ Linh: "..."
"Trình Tự anh, anh bị sao thế hả?"
Sao lại chu đáo như vậy?
Không ổn, đừng nói là Trình Tự bị biến thành người của tên lạc hậu rồi chứ?
Nghĩ đến đây, lông tơ trên người cậu dựng hết lên, thò người lại gần hỏi nhỏ, "Trình Tự, anh còn nhớ ám hiệu của chúng ta không?"
Trình Tự liếc cậu một cái.
Đoàn Mộ Linh còn cẩn thận nhắc: "Cái gì đông?"
"Đông lâm Kiệt Trạch, dĩ quan thương hải, thuỷ hà đạm đạm, sơn đảo tủng trĩ, yên tâm đi, không quên."
Đoàn Mộ Linh thở phào nhẹ nhõm, "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng anh bị biến thành NCP rồi."
Trình Tự mỉm cười, không nói gì, nhìn thoáng qua hai người Phương Hạo đang nhìn chăm chăm bọn họ, sau đó chậm rãi uống một ngụm nước mới bị Đoàn Mộ Linh uống qua.
Phương Hạo dữ tợn liếc anh một cái, Trình Tự cũng không yếu thế liếc lại.
Lúc này Đoàn Mộ Linh cũng phát hiện có hai người ở phía xa, cậu kéo Trình Tự, hỏi: "Trình Tự, đó là ai thế?"
Trình Tự hơi kinh ngạc, "Phương Hạo, cậu không quen?"
Đoàn Mộ Linh còn phản ứng kinh ngạc hơn, "Phương Hạo là ai? Tôi biết anh ta?"
Cậu lại quan sát người tên Phương Hạo kia một chút, đoán thử: "Anh ta cũng ở trong đội bóng rổ? Vậy sao tôi chưa từng thấy anh ta? Mới đến?"
Hai người kia mặc dù vạm vỡ nhưng dáng người không cao, hẳn là không thể vào đội bóng rổ của trường.
Chờ sau khi Phương Hạo kéo bạn trai rời đi, Trình Tự mới nói cho Đoàn Mộ Linh biết, "Một tháng trước, Phương Hạo từng theo đuổi cậu."
"Cái đệt!" Đoàn Mộ Linh trực tiếp chửi thề, sau đó ý thức được mình vẫn còn ở trong phòng học thiêng liêng, vội vàng sửa miệng, "Ý tôi là, sao có thể chứ, tôi còn không quen biết anh ta, với lại, một tháng trước thế giới còn chưa thay đổi, anh ta có điên mới đi theo đuổi một thằng con trai như tôi."
Trình Tự hơi híp mắt, "Cậu chắc chắn?"
"Tôi chắc chắn!"
"Sáng nay lúc tôi đi tìm anh ta, chính anh ta thừa nhận từng theo đuổi cậu."
Đoàn Mộ Linh nắm chặt góc áo phông của Trình Tự, nhíu mày, "Anh thà tin anh ta chứ không tin tôi? Tôi thật sự không có gì với anh ta cả!"
Lời này vừa nói ra, cả hai người đều giật mình.
Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Đoàn Mộ Linh lắc đầu, "Chuyện này anh còn không rõ à? Nhất định là tên lạc hậu giở trò!"
"Hiểu rồi." Trình Tự kéo Đoàn Mộ Linh đứng dậy, "Hôm nay để cậu vất vả rồi, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn, tiện thể có chuyện muốn nói với cậu."
Đoàn Mộ Linh thật sự cảm thấy đói bụng, cả một buổi học chỉ có nhảy nhót, khi uống thêm hai ngụm nước dạ dày lại càng trống rỗng, cậu vừa ngồi xuống đã gọi món cá sóc chua ngọt mình thích nhất.
Trình Tự gọi món xong, lấy một ít đồ ăn vặt đặt trước mặt Đoàn Mộ Linh, "Ăn lót bụng trước đi."
"Anh muốn nói chuyện gì với tôi? Là liên quan đến tên lạc hậu?"
"Ừ." Trình Tự mở một chai nước chanh, rót trước cho Đoàn Mộ Linh một ly.
"Ngày hôm qua ăn cơm, ký túc xá chúng tôi chỉ có ba người."
"Đúng rồi, trước đó tôi đã muốn hỏi, người thứ tư trong ký túc xá anh đâu?"
Trình Tự rót xong nước chanh, ngẩng đầu nhìn Đoàn Mộ Linh, "Vào rồi."
Đoàn Mộ Linh nhét vài viên bắp rang vào miệng, nghe thế chớp mắt, vô cùng ngây thơ hỏi, "Vào đâu?"
Trình Tự: "Vào tù ngồi."
Mắt Đoàn Mộ Linh trừng lớn, khi nhắc tới loại chuyện này, cậu theo bản năng cúi đầu gần Trình Tự, giống như đang ngồi tám chuyện nói xấu người khác, "Ngồi tù? Tại sao vậy? Trong ký túc xá mấy anh vậy mà có người ngồi tù?"
"Phạm tội độc thân."
Đoàn Mộ Linh trừng mắt lớn hơn nữa, "Phạm tội độc thân?"
"Nhưng đây chỉ là trong suy nghĩ của Lưu Giai Thước với Bàng Hâm."
"Có ý gì?"
"Bởi vì cậu ta đã ngồi tù từ trước khi thế giới thay đổi, chứ không phải bị bắt vì tội độc thân."
"Anh ta bị bắt khi nào?"
Động tác Trình Tự dừng lại, đôi mắt tối đen không rõ, bắp rang bị anh bóp qua lại trên đầu ngón tay, sau một lúc lâu anh mới trả lời câu hỏi của Đoàn Mộ Linh.
"Bởi vì ăn cắp thiết bị trong phòng thí nghiệm, lỗi rất nặng, kết án 5 năm."
Đoàn Mộ Linh tặc lưỡi.
"Nếu trí nhớ của tôi không bị sai, cậu ta phải ở trong đó 5 năm."
Đoàn Mộ Linh mơ hồ đoán được điều gì, cậu không chắc chắn hỏi, "Anh ta được thả ra sao?"
"Đúng vậy." Trình Tự cầm bắp rang ném vào trong miệng, nhưng đầu ngón tay đã trở nên dính nhớt, "Tôi nghe Lưu Giai Thước nói, cậu ta ở trong tù được chỉ định một người yêu, rất nhanh sẽ quay lại học tiếp."
Một kẻ vốn nên ở trong đó năm năm, lại bởi vì được phân phát người yêu, trốn thoát được hiểm hoạ nơi lao ngục, thậm chí còn được quay lại học.
Đoàn Mộ Linh cảm thấy không thể tin nổi, "Vậy ngoại trừ anh ta thì sao? Những kẻ giết người, cướp bóc, chẳng lẽ cứ tùy tiện phát cho một người yêu là có thể đi ra?"
Thứ Đoàn Mộ Linh hỏi, là điều Trình Tự suy nghĩ suốt hai ngày nay.
"Chào ngài, cá sóc chua ngọt ạ."
Người phục vụ bưng đồ ăn đi vào, hai người ăn ý dừng lại giao tiếp.
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai bọn họ, Đoàn Mộ Linh cảm thán một câu, "Thật đáng sợ."
"Chúng ta biết về thế giới này quá ít." Trình Tự nêu ví dụ cho Đoàn Mộ Linh nghe, "Ví dụ như chúng ta đang ở trong một trò chơi, mà trò chơi này thật sự rất phức tạp, phải chơi ít nhất một năm trở nên mới có thể hiểu rõ các quy tắc trong thế giới trò chơi, nhưng hiện tại chúng ta chỉ biết một cái trong số đó."
Anh dừng lại một chút, nói tiếp, "Ví dụ như các điều luật khác ngoài tội độc thân, hoặc ví dụ Phương Hạo rõ ràng từng theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không nhớ."
Đoàn Mộ Linh ban đầu im lặng suy nghĩ, qua một lúc mới nhận ra lời Trình Tự nói có vấn đề.
"Không phải tôi nói rồi à? Anh ta chưa từng theo đuổi tôi! Sao nói tôi không nhớ, rõ ràng việc này chưa từng xảy ra!"
"Ừ." Trình Tự gật đầu, gắp cho Đoàn Mộ Linh một miếng thịt ở bụng cá, "Tôi biết, nhưng chuyện này là Phương Hạo chính miệng nói với tôi, nên tôi mới nghĩ nói trước là đúng."
Đoàn Mộ Linh hơi cúi người xuống, cái miệng nhỏ đang thổi thịt cá, bất ngờ ngẩng đầu 'vụt' lên, "Không đúng, anh tự mình đi tìm Phương Hạo hỏi cái này?"
Trình Tự mặt không đổi sắc, "Đi ngang qua, tiện thể tán gẫu vài câu."
Trong lòng Đoàn Mộ Linh vẫn còn thắc mắc, "Đi ngang qua?"
"Cá nguội kìa."
"Gì?"
"Tôi nói, cá nguội, ăn được rồi."
Đoàn Mộ Linh bắt đầu nghiêm túc ăn cá, Trình Tự tiện thể gắp một miếng cá khác, đặt trên đĩa cho nguội trước.
Tối nay anh săn sóc chu đáo có hơi quá, ngay cả người thần kinh thô như Đoàn Mộ Linh cũng có thể mấy lần nhận ra.
"Trình Tự, anh... ám hiệu."
"Đông lâm Kiệt Trạch, dĩ quan thương hải, thuỷ hà đạm đạm, sơn đảo tủng trĩ."
Đoàn Mộ Linh im miệng, vội vàng ăn tiếp.
Trở lại ký túc xá, Đoàn Mộ Linh luôn cảm thấy mình quên làm chuyện gì đó, nhưng cả ngày mệt mỏi khiến cậu không thể suy nghĩ nhiều, gần như vừa đặt đầu xuống là cậu ngủ ngay.
Đang ngủ, cậu bất ngờ từ trong mơ tỉnh lại, ngồi thẳng người dậy.