Tội Độc Thân

Chương 1: Hai người họ thật sự ở bên nhau



[Đoàn Mộ Linh: Giờ ra chơi lúc 3:50, tầng 2 phía Tây, ai không đến thì ngày mai ăn mì gói không được dùng nĩa!]

Sau khi gửi xong tin nhắn, Đoàn Mộ Linh cầm điện thoại ném vào trong ngăn bàn, phát ra một tiếng 'cạch'.

Thầy Tôn đang giảng đạo hàm vi phân và tích phân trong bài thì bị cắt ngang, nheo mắt nhìn Đoàn Mộ Linh.

"Tôi nói này, bạn học Đoàn Mộ Linh..."

Sau khi nghe 'Tôi nói này', Đoàn Mộ Linh chỉ ước mình là người câm điếc.

Câu cửa miệng của Trình Tự cũng là 'Tôi nói này'.

Bạn cùng phòng Hồ Dã lo lắng nhìn Đoàn Mộ Linh, hỏi nhỏ: "Tao bảo này, Đoàn Mộ Linh, có chuyện gì vậy? Sao nhìn mặt mày giống như sắp đi đánh nhau vậy?"

"..." Đoàn Mộ Linh nhíu mày, cũng nói nhỏ trả lời lại, giọng nói nghe oan ức chết đi được. "Mày còn hỏi nữa? Im miệng đi."

"Còn không phải chuyện ngày hôm qua sao?" Gương mặt Hồ Dã làm biểu tình 'Tao hiểu rồi' nhìn Đoạn Mộ Linh, "Mày đừng có vội, chỉ là một lớp bóng rổ thôi mà, sang năm còn cơ hội khác, lại đây lại đây, để tao chơi với mày hai ván là lại vui ngay thôi đúng không?"

Đoàn Mộ Linh không những không thấy được an ủi, ngược lại còn đau lòng hơn. Cậu giơ tay sờ ngực, sợ bản thân đột tử luôn ở đây, cố gắng để mình thật bình tĩnh.

Một lúc lâu sau, Đoàn Mộ Linh sâu kín nói: "Lão Hồ à, mày không hiểu."

Bọn họ đều không hiểu.

Tùy tiện chọn đại một người cướp lớp bóng rổ của cậu, cậu cũng sẽ không tức giận đến mức cả đêm không ngủ được, nhưng cố tình lại là Trình Tự.

Đoàn Mộ Linh và Trình Tự biết nhau từ khá sớm, khoảng năm lớp 4 Tiểu học. Lúc đó có một giáo viên mới chuyển đến, dạy kiến thức thì ít mà tìm việc giúp học sinh chia nhóm làm thì nhiều.

Đoàn Mộ Linh ở nhóm hoa hướng dương, Trình Tự ở nhóm con tê tê, ngay từ đầu hai nhóm không hề liên quan đến nhau, bỗng một ngày, thầy giáo mới đến đột nhiên sôi sục ý chí, quyết định để các nhóm tự giao bài tập cho nhau.

Bài tập của nhóm lục bình và nhóm tắc kè hoa là trích dẫn những câu văn hay và làm mười bài toán số.

Bài tập của nhóm hoa oải hương và nhóm gấu trúc lớn là điền thành ngữ vào chỗ trống và tự làm bài toán ứng dụng.

Đến lượt nhóm con tê tê, nhóm trưởng Trình Tự đứng lên, nhìn một lượt từ đầu đến cuối các thành viên trong nhóm hoa hướng dương, rồi dừng lại nhìn Đoạn Mộ Linh, anh chậm rãi nói ra một câu tàn nhẫn "Học Quan Thương Hải" (1)

Toàn bộ thành viên trong nhóm hoa hướng dương bị cái tên cao siêu này làm cho đứng hình, chết lặng tại chỗ.

Trong lúc mọi người chăm chú suy nghĩ, Trình Tự tiếp tục nói thêm một câu, "Cả bài."

Đoàn Mộ Linh, một thằng nhóc mười tuổi bị khùng khi ấy còn chưa biết Quan Thương Hải là cái gì, nên cậu cũng không làm khó nhóm tê tê, chỉ giao đại một bài toán học.

Sau khi về nhà, đọc xong toàn bộ bài Quan Thương Hải trên điện thoại của cha Đoạn, cậu đầu tiên là vừa khóc vừa mắng Trình Tự, sau đó nức nở chạy về phòng ngủ học bài.

Cha Đoạn nghe bài tập về nhà là do Trình Tự giao, cười lớn một lúc lâu, sau đó gãi chóp mũi Đoàn Mộ Linh, nói cho cậu nghe sự thật tàn khốc, "Tiểu Tự lớn hơn con hai tuổi, đang ở một cấp độ khác, câu hỏi mà thằng bé giao cho con sẽ nằm ngoài chương trình con học, nhưng hiện tại con đang học lớp 4 cũng sắp vào cấp hai rồi nhỉ, học sớm một chút cũng tốt mà."

Đoàn Mộ Linh không chịu thua, lôi quyển Từ Hải (2) còn nặng hơn cả mình ra, tìm kiếm suốt nửa giờ, cuối cùng cũng tìm được một bài thơ siêu dài, rồi giao cho Trình Tự vào ngay ngày hôm sau.

Trình Tự cũng không chịu yếu thế, chọn 'Thủy điệu ca đầu' (3) đáp lại.

Từ đó cả hai bắt đầu chí chóe nhau, không chỉ ở hai nhóm hoa hướng dương và nhóm tê tê, mà còn cả ngoài sân trường trong giờ ra chơi.

Hai năm trưởng thành trong áp lực, Đoàn Mộ Linh cứ tưởng lên cấp hai sẽ thoát được Trình Tự, ai ngờ vào một ngày trời nắng đẹp, sét đánh một cái 'đùng', cả hai trở thành bạn bàn trước bàn sau. Một người đại diện cho lớp Ngữ văn, một người đại diện cho lớp toán, mở ra một kỷ nguyên mới về việc nhắc nhở và báo cáo lẫn nhau.

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Đoàn Mộ Linh còn cố ý đến chùa cúng bái, cứ tưởng sau lần này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng lại có một tiếng sét khác vào một ngày nắng đẹp, 'đùng' một cái cả hai trở thành bạn cùng bàn, tình chiến hữu 'không thể bị phá vỡ' được thành lập khi cả hai phải cùng nhau phê duyệt bài thi và sửa bài.

Đoàn Mộ Linh dần chấp nhận số phận, cũng may dù cả hai học chung trường Đại học nhưng lại ở hai khu khác nhau.

Nhưng loại may mắn này nhất định phải kết thúc trong hôm nay.

"Lớp bóng rổ rất khó đăng ký, mạng wifi ở ký túc xá quá kém, tao phải ra quán cà phê ngồi chờ trước một tiếng trước khi lớp mở, kết quả thì sao? Anh ta tự nhiên gọi điện thoại cho tao!" Đoàn Mộ Linh đau khổ kể cho Hồ Dã nghe, chun mũi.

Cậu không nghe cuộc gọi của Trình Tự, nhưng bị giật mình mất hai giây vì cuộc gọi đó, khi cậu tải lại thì chỉ còn mỗi lớp bóng chuyền.

"Anh ta nhất định là cố ý, Trình Tự không hề thích bóng rổ, anh ta chỉ muốn mình trông thật ngầu trước mặt các bạn nữ. Anh ta là sinh viên khoa Y, bên người có nhiều con gái vây quanh như vậy rồi sao còn muốn tranh với tao."

Hồ Dã bị thuyết phục: "Đúng thật, sinh viên nữ bên khoa Y nhiều hơn bên công nghệ thông tin bọn mình."

"???" Đoàn Mộ Linh phát điên, "Mày không thể nắm được trọng điểm à."

Hồ Dã: "Trọng điểm gì cơ?"

"Trọng điểm là..."

Chuông tan học vang lên khắp khu dạy học, Đoàn Mộ Linh đột nhiên dừng lại, cậu cười khằng khặc, nhìn y như bị tâm thần.

Sau đó cậu từ từ đứng lên, gằn từng chữ: "Trọng điểm là... Trình Tự hôm nay nhất định phải chết!"

Nói xong, cậu như đạn bắn phi nhanh ra ngoài, chạy một mạch về phía Tây như điên.

Trình tự đến muộn, còn chưa nhìn thấy cậu đã bắt đầu nói.

"Tôi nói này, Đoàn Mộ Linh, không phải chỉ là hẹn gặp nhau thôi sao, còn phải đi xa ra tận khu phía Tây làm gì?"

Đoàn Mộ Linh cười lạnh, nhìn về phía cầu thang, "Tôi còn tưởng người nào đó sợ nên không dám đến."

Trình Tự chậm rãi bước lên tầng hai, hai tay vẫn đút trong túi quần không lấy ra.

Đoàn Mộ Linh mỗi lần nhìn bộ dạng làm màu này của anh là lại thấy ghét, lời nói phun ra như súng bắn vào mặt Trình Tự.

"Trình Tự, rốt cuộc tôi với anh có thù oán gì? Khi còn nhỏ anh bắt nạt tôi thì không nói, lớn lên anh vẫn bắt nạt tôi là sao? Tại sao ngay lúc tôi đăng ký môn lại gọi cho tôi? Anh cố ý đúng không?"

Một tay Trình Tự đẩy mắt kính, không tỏ ý kiến, "Cậu nói vậy thì chính là vậy."

"Anh!" Đoàn Mộ Linh tức giận nghiến răng, nắm tay giơ lên không báo trước rồi xông về phía Trình Tự, "Hôm nay tôi phải làm một trận sống chết với anh, báo thù cho sỉ nhục của tôi."

Trình Tự phản ứng rất nhanh, anh giơ tay trái ngăn lại nắm đấm của Đoàn Mộ Linh, tay phải nắm lấy bàn tay còn lại chưa kịp ra chiêu của cậu, thậm chí còn chưa mất đến một câu.

"Tôi nói này, Đoàn Mộ Linh, cậu bị điên rồi à?"

Đoàn Mộ Linh thật sự điên rồi, cậu bất chấp đẩy về phía trước, hai người nhanh chóng dính lại một chỗ.

Đá qua đá lại một lúc, Đoàn Mộ Linh dần mất sức, cổ tay bị Trình Tự nắm chặt không thoát được, cậu tự biết không thể chết chung một chỗ với Trình Tự, nhất định phải tìm ra được điểm đột phá thì mới có thể một chiêu duy nhất giành chiến thắng.

Trong lúc giằng co, cậu nhìn chằm chằm vào cằm Trình Tự một lúc lâu, đầu óc nóng lên, cậu cắn một cái xuống.

"Xít--"

Cằm Trình Tự đau nhức, tay buông lỏng, không kịp ngăn Đoàn Mộ Linh lao đến, lồng ngực hai người đập vào nhau.

"Đệt!" Tim Đoàn Mộ Linh đau nhói, cậu ôm ngực ngã trên mặt đất, đau đến mức không dám thở ra.

Sắc mặt Trình Tự thay đổi, chạy đến ngồi xổm bên cạnh Đoàn Mộ Linh, "Cậu làm sao vậy? Bị thương ở đâu?"

Đoàn Mộ Linh hất tay Trình Tự ra, vành mắt đỏ lên, "Tim tôi đau! Nếu tôi chết ở chỗ này, anh chính là hung thủ giết người!"

Một lúc lâu sau cũng không thấy ai trả lời, Đoàn Mộ Linh quay đầu lại nhìn, Trình Tự đang ngồi trên mặt đất, cũng làm động tác ôm ngực giống hệt cậu.

"Anh có ý gì? Anh bắt chước tôi? Anh tốt nhất là chết ở chỗ này!"

Trình Tự không trả lời, nhưng môi dần trở nên trắng bệch.

Đoàn Mộ Linh nói nhỏ vài câu, thấy Trình Tự không giống giả vờ, nên cũng không dám nói nữa.

Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa lại gần, cuối cùng dừng lại dưới tầng khu Tây, Đoàn Mộ Linh mở to hai mắt không dám tin, ngón tay run rẩy chỉ vào Trình Tự.

"Anh hẹn đánh nhau mà còn dám báo cảnh sát?"

Trình Tự nhỏ giọng phản bác: "Tôi khôn--"

"Tôi không điếc!" Đoàn Mộ Linh lảo đảo đứng đậy, dựa vào lan can nhìn xuống, thấy hai xe cảnh sát đang đậu dưới cửa khu Tây, bảy tám người cảnh sát bước xuống xe, một lúc sau mang theo hai người đưa ra ngoài.

Một người trong đó giãy dụa: "Con có đối tượng! Con có đối tượng! Chú cảnh sát ơi con xin chú, con thật sự có đối tượng mà!"

Một người khác khóc lóc: "Con chưa hai mươi! Con mới mười chín! Hôm nay là sinh nhật con! Con còn cơ hội mà! Mấy chú bắt nhầm người rồi!"

Đoàn Mộ Linh không hiểu gì hết, nhưng cũng không ảnh hưởng cậu làm một người ăn dưa chuyên nghiệp, cậu nằm bò trên lan can đến khi xe cảnh sát hú còi rời khỏi cổng Tây.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng nói phát ra bên tai khiến Đoàn Mộ Linh giật mình, nhanh chóng trốn ra xa.

"Anh không thể cách xa tôi ra một chút được à? Tôi thấy anh sống cũng không được bao lâu nữa, đừng có ăn vạ lên tôi."

Trình Tự xoa ngực, "Tôi không sao, chắc do vừa nãy cậu đâm phải tôi thôi."

Nói xong, anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ngực Đoàn Mộ Linh.

Đoàn Mộ Linh suýt nữa nhảy dựng lên, "Tôi đâm anh? Nếu tôi có thể đâm chết anh tôi nhất định đâm thêm lần nữa!"

"Cậu tốt nhất nên bình tĩnh lại đi, cẩn thận đột tử." Trình Tự nói với cậu xong, tiến lên phía trước, một tay đặt trên lưng cậu, một tay nắm lại đập lên mu bàn tay kia.

"Ở đây có đau không?"

Lúc này Đoàn Mộ Linh mới nhớ ra Trình Tự là sinh viên khoa Y, mặt cậu đỏ lên, bởi vì Trình Tự khám cho mình, nên miễn cưỡng trả lời.

"Không đau."

Trình Tự đổi chỗ khác, vỗ nhẹ, "Chỗ này thì sao?"

"... Cũng không đau."

"Không bị sao, chắc vừa nãy do cậu giận quá thôi, hôm nay về nghỉ ngơi cho tốt, ợ mấy cái, thả vài quả bom là ổn."

Đoàn Mộ Linh hất tay Trình Tự ra, "Anh nói mà còn không thấy xấu hổ à? Tôi tức giận là do ai?"

Môi Trình Tự lúc này vẫn còn trắng bệch, trên cằm còn có dấu răng, Đoàn Mộ Linh nhìn một lúc, do dự hỏi: "Này, anh không sao đó chứ. Có muốn đi bệnh viện không?"

"Không có việc gì." Trình Tự xoa ngực, hỏi: "Tôi nói này, còn đánh tiếp không, nếu không đánh thì tôi về ngủ tiếp đây."

Đoàn Mộ Linh sau khi bình tĩnh lại tự thấy bản thân mình có chút ngây thơ, xoay người đi xuống lầu, bỏ lại Trình Tự ở phía sau.

Nhưng hai người ở chung một toà ký túc xá, không bao lâu sau Trình Tự đã đuổi kịp, sóng vai đi cùng cậu.

Bầu không khí hơi kỳ lạ, hai người tuy rằng đi cùng nhau nhưng lại không trò chuyện gì, thậm chí một lần nhìn nhau cũng không có.

Vì muốn thoát khỏi Trình Tự, Đoàn Mộ Linh bước nhanh hơn, không ngờ Trình Tự lại giống như keo chó cứ dính sát cậu, muốn trốn cũng không được.

"Trình Tự." Đoàn Mộ Linh dừng lại, trừng mắt, "Anh có tật xấu gì vậy? Anh cứ đi theo tôi làm gì?"

Đôi mắt phía sau mắt kính của Trình Tự chớp chớp, bộ dạng rất vô tội, "Tôi nói này, tôi chỉ là đi ăn cơm thôi mà? Đây không phải đường đến nhà ăn sao?"

Đoàn Mộ Linh: "..."

Đúng là... đường đến nhà ăn chỉ có một đường này.

Cậu cắn môi, làm bộ như không nhìn thấy Trình Tự, bước nhanh hơn về phía nhà ăn, cuối cùng gần như là chạy chậm.

Mà Trình Tự vẫn theo sát cậu, giữ khoảng cách trước sau 1m.

"Cậu muốn gì?"

Đoàn Mộ Linh tỉnh lại, chỉ vào món gà cay, "Chị ơi, cho em một phần này."

Người được gọi là chị năm nay đã 68 tuổi, ở nhà ăn lắc muôi đã được mười năm, lòng dạ vô cùng cứng rắn, bà lắc món gà cay trên muôi đến khi còn đúng 5 tệ mới đổ vào khay cơm.

Trong lòng Đoàn Mộ Linh đau đớn, gọi thêm hai món nữa mới tìm chỗ ngồi xuống.

Cậu vừa cầm đũa lên, phía đối diện đã có người ngồi xuống, Đoàn Mộ Linh ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là Trình Tự.

"Anh... Không phải anh không ăn ở lầu 1 sao?"

Trình Tự hơi ngạc nhiên, cười khẽ nói: "Cậu làm sao biết tôi không ăn cơm ở lầu 1? Cậu để ý tôi sao? Tôi đúng là không thích đồ ăn ở lầu 1, nhưng hôm nay đánh nhau mệt rồi, không muốn leo cầu thang, ăn đại thôi."

Đoàn Mộ Linh trừng mắt: "Vậy anh ngồi với tôi làm gì! Nhà ăn lớn như vậy, anh tìm đại một chỗ rồi ngồi không được à?"

"Tôi nói này, Đoàn Mộ Linh, chỉ cần tìm được chỗ khác ngồi, tôi có chết cũng không ngồi đối diện cậu." Trình Tự vừa nói vừa chỉ xung quanh, "Cậu nhìn xem còn chỗ trống nào không?"

Đoàn Mộ Linh bắt đầu nhìn từ phía Trình Tự, nhìn quanh nhà ăn một lượt, cũng không hiểu tại sao, nhà ăn lầu 1 bình thường không có ai, giờ lại chật kín người, mỗi bàn chỉ ngồi hai người, ngay cả thằng bạn cùng phòng của cậu chỉ cần đối mặt với con gái thôi cũng có thể đỏ mặt, lại đang ngồi đối diện một cô gái.

Lúc này Trình Tự cũng phát hiện ra có điều không đúng, anh cầm đũa chậm rãi ăn cơm, kỳ thật đang im lặng quan sát xung quanh.

"Tôi nói này, Đoàn Mộ Linh, cậu có phát hiện có cái gì không đúng ---"

Giọng nói Đoàn Mộ Linh kích động cắt ngang Trình Tự: "Không thể nào! Hồ Dã sao lại tìm được bạn gái rồi!"

Hồ Dã là một chàng trai nhút nhát ngủ ở giường dưới cậu.

Trình Tự: "..."

Đoàn Mộ Linh vô cùng đau lòng: "Hồ Dã còn có em gái thích! Tại sao tôi không có!"

Nghe vậy, Trình Tự liếc nhìn gương mặt Đoàn Mộ Linh vài lần.

Đoàn Mộ Linh lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, đường nét khuôn mặt mềm mại, ngũ quan tinh xảo, cậu có đôi mắt hai mí lớn, mắt to nhưng lại hơi dại, nhất là khi cậu nghiêm túc làm gì đó rồi đột nhiên kêu tên cậu, ánh mắt cậu lại càng thêm ngây thơ. Trong suy nghĩ của Trình Tự, Đoàn Mộ Linh không thu hút con gái.

Mà thu hút con trai nhiều hơn.

Nhưng suốt cấp hai và cấp ba, Đoàn Mộ Linh chỉ mải đắm chìm trong tranh đấu với Trình Tự, căn bản không còn sức lực nghĩ đến chuyện yêu đương, đến tận lúc lên đại học, thấy người khác có bạn gái, cậu mới bắt đầu xem xét chuyện của bản thân.

Không phải không có con gái ra tín hiệu tình cảm với cậu, nhưng chỉ cần vừa tiến vào giai đoạn mập mờ, còn chưa kịp bước thêm bước nữa họ đã vội vàng cắt đứt liên lạc với cậu.

Vì thế nên Đoàn Mộ Linh hơi buồn rầu, nhưng cậu lại không biết vấn đề nằm ở đâu.

"Hồ Dã tìm được bạn gái cũng không nói với tôi một tiếng."

Vừa nói xong, cửa nhà ăn đột nhiên bị mở sang hai bên, một đám người đeo băng tay đỏ (4) đi vào, các sinh viên đang ăn trong nhà ăn lộ rõ căng thẳng.

Đoàn Mộ Linh cũng căng thẳng theo, hỏi nhỏ Trình Tự ngồi đối diện: "Này Trình Tự, anh cũng ở trong hội sinh viên, đám người này là ai vậy? Điều tra vi phạm gì?"

Trình Tự lắc đầu, gắp một miếng gà đút vào miệng, "Không quen, ăn cơm đi, quan tâm bọn họ làm gì?"

"Nhưng..."

"Chính là cậu ta!" Một người đeo băng tay đỏ đột nhiên hét lên, chỉ vào cậu sinh viên ngồi bàn bên cạnh Đoàn Mộ Linh, "Sao cậu lại ăn một mình?"

Cậu sinh viên rụt cổ, gương mặt đỏ bừng: "Tối hôm qua tôi với bạn gái vừa chia tay, hôm nay không thể ăn một mình sao?"

"Không phải không được, nhưng cậu đã viết đơn xin chưa?"

Cậu sinh viên ấp úng: "Tôi...tôi..."

Cánh tay đeo băng tay đỏ giơ lên, "Đến phòng giáo vụ giải thích! Đi!"

Một nhóm người đưa cậu sinh viên kia đi, người cầm đầu băng tay đỏ chuẩn bị xoay người rời khỏi, đột nhiên nhìn Đoàn Mộ Linh và Trình Tự.

Đoàn Mộ Linh: "..."

Cậu từ từ rời mắt, cố gắng né tránh sự chú ý của băng tay đỏ, nhưng qua khoé mắt, cậu thoáng trông thấy băng tay đỏ đang đi về phía bàn mình.

"Hai người các cậu?" Băng tay đỏ nhìn Trình Tự sau đó nhìn Đoàn Mộ Linh.

Đoàn Mộ Linh: "Ờm, hai chúng tôi..."

Đám người này bắt vi phạm kiểu gì vậy? Cậu nên nói thế nào mới không bị vô cớ tóm đến phòng giáo vụ?

Lúc Đoàn Mộ Linh đang hoang mang lo sợ, Trình Tự ngồi đối diện cậu đột nhiên đẩy kính, gặp miếng thịt gà từ đĩa của mình, đưa đến bên miệng Đoàn Mộ Linh.

Đoàn Mộ Linh: "???"

Trình Tự: "A--"

Đoàn Mộ Linh: "!!!"

Đột nhiên cậu nhìn thấy miệng Trình Tự mấp máy, hình như nói 'ăn'.

Băng tay đỏ còn đứng bên cạnh, Đoàn Mộ Linh đành phải từ từ há miệng, cắn miếng thịt gà vào miệng, nhai chậm.

Trình Tự rút đũa về, làm như không có ai, cũng gắp một miếng thịt gà đút vào miệng mình, không thèm để ý chiếc đũa vừa bị Đoàn Mộ Linh cắn.

Băng tay đỏ cười khúc khích, nhìn gương mặt hai người, sau đó quay người đi khỏi, khi bọn họ đi được khá xa, Đoàn Mộ Linh hình như nghe thấy người đàn ông đó nói một câu rất đáng sợ.

"Hai người bọn họ thật sự ở bên nhau à?"

________________

Tác giả:

Đoàn Mộ Linh là một người không có đầu óc, không có trái tim, chỉ dám mắng chửi Trình Tự (*)

Trình Tự là kiểu người phúc hắc, cường thế, nhưng chỉ cần gặp Đoàn Mộ Linh là sẽ biến thành một tên ấu trĩ trong đầu chỉ biết yêu đương.

________________

(*): 只敢对着程叙吆五喝六的怂逼 (tui không hiểu ý lắm 😓)

(1) Tên gốc: 观沧海, tên theo Hán Việt: Quan Thương Hải, tên dịch nghĩa: Ngắm Biển Xanh. Sáng tác cuối thời Đông Hán, trích từ tập Lạc Phủ Thi Tập. Thể thơ tứ ngôn cổ. Tác giả: Tào Tháo.

Hán Việt

- Quan Thương Hải -

Đông lâm Kiệt Thạch,

Dĩ quan thương hải.

Thuỷ hà đạm đạm,

Sơn đảo tủng trĩ.

Thụ mộc tùng sinh,

Bách thảo phong mậu.

Thu phong tiêu sắt,

Hồng ba dũng khởi.

Nhật nguyệt chi hành,

Nhược xuất kỳ trung.

Tinh hán xán lạn,

Nhược xuất kỳ lí.

Hạnh thậm chí tai,

Ca dĩ vịnh chí

- Nguồn: Đoản Văn (fb)

(2) 辞海, "Từ Hải" là một quyển từ điển toàn diện quy mô lớn bao gồm từ điển tiếng Trung và bách khoa toàn thư. (Nguồn: zh.m.wikipedia)



Nguồn ảnh: Yahoo

(3) Thuỷ điệu ca đầu - Tô Thức:

Phiên âm Hán Việt:

Minh nguyệt kỷ thời hữu,

Bả tửu vấn thanh thiên?

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên.

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Duy khủng quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xứ bất thắng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

Hà tự tại nhân gian.

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ, chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thời viên.

Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,

Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.