Mạc Tầm Quy hôn hôn lên thái dương mướt mồ hôi của cô, mình cũng nghẹn đến khó chịu, giọt mồ hôi nóng hổi từ sau cổ cậu chảy xuống, dừng trên bờ lưng căng thẳng, cậu khắc chế muốn động, giọng nói bị tình dục nhuốm đầy, khản đặc: “Tôi sợ cậu đau.”
Chúc Mịch Hồi: “……”
“Cậu như vậy tôi càng đau.”
Bàn tay cô chậm rãi lướt xuống đường cong dưới bụng cậu, giống như con hồ ly tinh câu dẫn hoà thượng hoàn tục, cô thở hổn hển nói:
“Cậu rốt cuộc có thể hay không?”
Giây tiếp theo, cô liền thở dốc, sức lực chẳng còn.
Có chàng trai nào chịu được lời con gái nói ở trên giường: “Cậu rốt cuộc có thể hay không?”
Huống chi là người thông minh tuyệt đỉnh kiêm học sinh giỏi Mạc Tầm Quy, kiêu ngạo sư tử gặp gỡ kiêu ngạo khổng tước, nhất định phải giao chiến một phen.
Cậu bóp vòng eo thon mà một bàn tay có thể ôm hết, nâng lên hạ xuống chọc vào rút ra.
“A a a a……” Chúc Mịch Hồi hét một tiếng chói tai, không ngừng kêu, cậu nhẹ thôi, cậu chậm một chút…
Chàng trai trên người ngoảnh mặt làm ngơ, mỗi một cú thúc vào vừa nhanh vừa mạnh, linh hồn của cô như sắp bị đâm nát.
Tính dục của chàng trai tựa như không thầy dạy cũng hiểu, dựa vào bản chất tàn nhẫn mới khai trai, đánh vào sâu bên trong tử cung yếu ớt của cô gái, cô thít chặt làm bụng nhỏ căng lên thành một hình dạng, bàn tay to rộng của cậu sờ vào hình dáng đó, nhẹ nhàng hợp lại xoa nắn.
Chúc Mịch Hồi bị đâm cho nói không nên lời, lúc nông lúc sâu, cô chỉ cảm thấy vừa tê dại buồn buồn, vách trong không ngừng co rút cắn hút lấy cậu, bị cậu hung hăng đỉnh vào.
Cô đánh mất thần trí, ngâm nga liên tục.
Mạc Tầm Quy dừng lại vào lúc này, rút ra một nửa, những giọt mồ hôi trên đầu rơi rớt xuống đôi vú trắng trẻo, cậu cúi đầu liếm đi, đầu lưỡi lưu luyến ở đỉnh cao không muốn về, nhẹ nhàng hé miệng, hút vào một viên anh đào đỏ bừng.
Chúc Mịch Hồi bị cậu hút đến tê rần, dưới thân không có tiền đồ tràn ra một dòng nước, nhưng cậu cố tình không nhúc nhích, chỉ dùng đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh đầṳ ѵú, thấm ướt cả một bên ngực, bắt đầu không nhanh không chậm dùng hàm răng cắn cắn.
“A!” Quá kích thích, cô không nhịn được kêu lên một tiếng: “Cậu là cẩu sao?”
Dưới thân tê tê dại dại cảm giác như có như không cắn nuốt ý chí, cô quấn chặt cổ cậu, kéo đầu lên trên, cố gắng ngậm lấy cánh môi: “Sao cậu lại không động…”
Khi nói chuyện, hai bờ môi dán vào nhau, mỗi một chữ tựa như một nụ hôn.
Mạc Tầm Quy cười nhẹ một tiếng, có giọt mồ hôi dọc theo sườn mặt chảy xuống cằm, gợi cảm trí mạng, cậu hé miệng cắn môi dưới của cô, hơi thở hoàn toàn tiến vào trong miệng.
Cậu ở trong cơ thể cô nghiền nát đảo quanh, là một sự tra tấn thâm sâu: “Tôi rốt cuộc có thể hay không? Hửm?”
Chúc Mịch Hồi: “……”
Người này, đúng là mang thù, không muốn ăn nửa phần thiệt.
Nhưng cô nguyện ý cúi chiếc đầu cao ngạo xuống thấp hèn trước cậu, mở miệng xin tha:
“Tôi sai rồi, sai rồi, cậu động đi…”
Mạc Tầm Quy hôn chóp mũi cô, một tay nâng người cô lên ngồi trên người mình, môi mỏng cọ cọ cánh mũi, chậm rì rì sai sử: “Muốn thì chính mình động.”
Sợi tóc cô hỗn độn, xõa tung trên vai, giống như một nàng yêu tinh xinh đẹp, giờ phút này yêu tinh đang khóa ngồi lên người cậu, hai tay vòng lấy cổ, một chút một chút phun ra nuốt vào đồ vật cứng rắn, nơi ấm áp gắt gao hút lấy đồ vật nam tính to lớn. Tư thế này vào rất sâu, cô hút đến ngày càng chặt, Mạc Tầm Quy không nhịn được, bóp bờ mông cô đỉnh thật mạnh, cậu hít sâu một hơi, khàn khàn nói:
“Đừng cắn.”
Chúc Mịch Hồi chỉ nhè nhẹ nâng lên ngồi xuống vài cái, liền dừng lại bất động, nói là nữ thượng nam hạ, ra chiêu vẫn nên là cậu. Mạc Tầm Quy dùng sức đỉnh lên trên, hàm răng cô cắn vài vết lên vai cậu, chín sâu một nông, dưới thân cô lầy lội thấm ướt một mảnh nơi hai người đang dán vào nhau. Cậu trai mới được mở, cuối cùng cũng nắm giữ được chút kỹ xảo, dưới thân đưa đẩy có tiết tấu, mồ hôi cọ qua má cô, tiếng thở dốc trầm đục bên tai, cậu nói:
“Đã sớm muốn làm cậu.”
Chúc Mịch Hồi vẫn chưa kịp tự hỏi xem “Đã sớm” này có ý nghĩa như thế nào, cây gậy chôn trong cơ thể đang đỉnh đến nơi nào đó, làm cô không nói thành lời, dưới thân ngăn không được cơn run rẩy, điên cuồng co rút lại hút cậu vào trong.
Mạc Tầm Quy giống như phát hiện cái gì mới lạ ở chuyện này, bắt đầu chuyên chú đỉnh thật mạnh vào nơi đó, nhẹ nhàng ma sát.
Chúc Mịch Hồi giọng nói càng ách, móng tay khảm sâu vào làn da sau lưng cậu, tạo vài vệt đỏ như sợi chỉ, cô mắng: “Cậu…đồ khốn.”
Cô ngứa ngáy khó nhịn, mềm oặt ngồi ở trên người cậu, mắng cũng không dùng được, cầu cũng không chẳng xong, không bao lâu khóc lóc tiết ra.
Đây là lần đầu tiên Mạc Tầm Quy nhìn thấy nước mắt của Chúc Mịch Hồi, khoảnh khắc cậu phá thân đâm vào kia cô cũng chưa từng rơi lệ, chàng trai vẫn không nhịn được trêu đùa cô, nụ hôn dày đặc dừng trên khóe mắt, liếm đi giọt nước:
“Chỉ có tiền đồ như này thôi?”
Chúc Mịch Hồi vẫn chưa khôi phục thần trí, còn đang du đãng ở nơi lốc xoáy cao trào, bị động phập phồng theo cậu, leo lên đỉnh núi, rồi rơi vào vực sâu.
Cô lại nhịn không được muốn khóc: “Ưm ư huhu…cậu nhanh lênnn…!”
Chàng trai cười, nhanh chóng kích thích eo bụng, hướng bên trong đưa đẩy mấy chục lần, cuối cùng cũng tha cho cô.