"Nhưng Serina, tôi không muốn em bị thương."
Đây là những gì anh ấy muốn nói. Đôi mắt anh ấy ánh lên.
"Hôm nay tôi đã phạm sai lầm. Tôi xin lôi. Mắt tôi biến đổi [đỏ] khi tôi thấy em bị thương. "
".........."
"Tôi không có ý trách móc em đâu. Tôi chỉ lo lắng rằng em có thể bị thương một lần nữa như hôm nay vậy — nhưng tôi sai rồi. "
Giọng anh trầm ấm. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
"Đó là lý do tại sao tôi không thích em cố gắng giải thoát tôi khỏi cuộc tẩy não này. Tôi không muốn em làm điều đó. Tôi biết kiểu gì em cũng sẽ bị thương mà. "
Anh đang cố gắng nói với tôi rằng từ bỏ những gì tôi đang làm sao? Về vấn đề tẩy nào nảy mà giữa chúng tôi xuất hiện rạn nứt.
"Anh đang cố gắng khuyên tôi dừng lại à?"
"Nếu tôi bảo em dừng lại, em có làm theo không?"
"Không bao giờ."
Anh ta hành động như một người đàn ông biết tôi rất rõ và đáng tự hào, nhưng tôi lại chỉ nghe thấy như đang chửi bới tôi vậy.
Khi tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, anh ta mỉm cười.
"Tôi sẽ không ngăn cản em. Làm những gì em muốn đi. Nhưng nếu nó nguy hiểm, chỉ cần tránh nó và đừng làm mình bị thương. "
"......"
"Đây là điều tôi muốn nói."
Anh ấy thật lòng quan tâm đến tôi.
Vì vậy, có lẽ đó là lý do tại sao tôi luôn hướng về anh ấy.
Anh ấy quan tâm đến tôi hơn cả gia đình ruột thịt của tôi.
Mặc dù tôi biết rằng sống theo ý muốn của mẹ mình - Công tước xứ Melford là cách dễ dàng và an toàn nhất. Lý do chọn anh ấy rất rõ ràng.
Tuy nhiên, tôi biết đó không phải là 'chân thành' mà là vì tẩy não. Thừa nhận sự thật đó dễ dàng phá vỡ sự gần gũi mà tôi cảm thấy khi ở bên anh.
Mối quan hệ của chúng tôi rất sâu đậm và nghiêm túc, nhưng lại dễ vỡ như thủy tinh.
Đó là lúc tôi nhận ra sự thật.
Ngay cả khi tôi bị ám ảnh bởi việc hoá giải tẩy não của anh ấy, thì tôi không muốn làm anh ấy thấy đột ngột, với tình cảnh này tôi phải chú tâm đến anh ngay cả sau này.
"····· Tôi xin lỗi, Alastair."
Cái ôm của anh thật ấm áp. Tôi càng lún sâu vào vòng tay anh.
Tôi ôm anh ấy một lúc rồi thả anh ấy ra.
"Vậy chúng ta nên về thôi."
Tôi đứng dậy khỏi giường.
Alastair trông có vẻ thất vọng nhưng vẫn đi theo tôi.
Bên ngoài có gió lạnh thổi qua.
Tôi bất giác nắm chặt lấy chiếc áo khoác đang che mình.
"Công tước Agernia!"
Một người hầu chạy vội vàng xuống một hành lang trống trải.
"Bệ — Bệ hạ triệu tập!"
Người hầu hít một hơi thật sâu như thể anh ta phải chạy rất lâu. Cái cau mày của Alastair không có biểu hiện sẽ sớm thoả hiệp.
Hôm nay, anh đã thất bại trong việc kiểm soát cảm xúc của mình.
May mắn thay, hành lang tối và người hầu cận sẽ không nhìn thấy biểu hiện của anh.
Đó sẽ trở thành một cuộc phản nghịch— một quý tộc khó chịu trước mời của Hoàng đế.
"Serina, em có thể đợi một chút không?"
Anh ta có vẻ hối lỗi.
"Tôi mệt rồi. Tôi muốn đi trước, nên anh có thể tự chăm sóc bản thân bằng cách dịch chuyển tức thời ".
Tôi cười một cách tinh nghịch nhưng thẳng thừng từ chối. Tôi đã quá mệt mỏi trong ngày hôm nay.
Tôi muốn về biệt thự càng sớm càng tốt và nghỉ ngơi.
Trông anh ấy có vẻ khó chịu, nhưng anh không ngăn tôi rời khỏi.
***
Alastair ấn các ngón tay lên vầng trán rộng và rắn chắc.
Nó không khó chịu đến vậy.
Nhờ Serina, anh đã lấy lại được sự ổn định của mình.
Anh không biết mình đã mường tượng trong đầu bao nhiêu lần về khoảng thời gian anh sẽ dành cho cô sau khi trở về.
Nhưng hiện tại nó đã bị Hoàng thượng quét sạch.
Nơi mà người hầu dẫn đến là phòng giam.
Khoảnh khắc anh bước vào ngục tối, một mùi máu tanh nồng nặc bốc ra.
"Thưa người."
Hoàng đế nhìn thấy Alastair bắt đầu cúi đầu, đã ngăn lại bằng cử chỉ tay không mấy hứng thú.
"Không có gì đặc biệt đối với lý do tại sao ta cho gọi ngươi."
Hoàng đế quay đầu lại và gật đầu với các tù nhân bị giam giữ. Phía sau song sắt là những chiếc khóa nòng được bắt từ sảnh tiệc.
Họ đã bị tra tấn nặng nề. Một trong những lính canh đã dội gáo nước lạnh vào những tù nhân đang ngất xỉu.
Họ co giật và đảo mắt.
Khi tỉnh lại, họ giật mình nhìn thấy Hoàng thượng.
"Là bọn chúng. Có lẽ Facius đang hành động trở lại ".
Còn tiếp...