- Chỉ biết đánh bài, chút tiền lương ấy của ngươi còn không đủ chúng ta ăn cơm!
- Nào có, ta chỉ là tùy tiện chơi đùa, lần sau không đánh nữa.
- Hừ, có thể tin ngươi sao? Con trai muốn ăn thịt nướng, lúc nào dẫn con đi?
- Cuối tuần a.
Phía trước truyền tới tiếng mắng đùa của một đôi vợ chồng trẻ tuổi, Tần Quân phất tay, ba người trở nên vô hình, phàm nhân không cách nào nhìn thấy.
Theo phương hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy một đôi vợ chồng tuổi trẻ tay kéo tay đi tới
Nam tử cực kỳ tương tự Tần Quốc Khôn, chính là Tần Quốc Khôn thời kỳ tuổi trẻ, nữ tử có chút giống Tần Quân, chính là mẹ của hắn.
Hai vợ chồng một bên cãi nhau, vừa đi vào trong hành lang.
Tần Quốc Khôn cảm thán nói:
- Trước kia tuy khổ, nhưng thật tốt đẹp.
Tần Quân không có mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu chung cư phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
- Trước kia, chính sách nơi ở còn không có rõ ràng, không giống vùng này của các ngươi, không cần cân nhắc phòng ở, khi đó chúng ta đều thuê nhà, tiền lương một tháng miễn cưỡng đủ một nhà ba người ăn cơm, chỉ biết cắm đầu làm thuê, không có náo nhiệt như vậy hiện tại, cả nhà tề tụ.
Tần Quốc Khôn bắt đầu cảm thán, nhìn Ngọc nhi giảng giải sinh hoạt của bọn hắn.
Trước kia Ngọc nhi không thể nào tin, không thể nào hiểu được phòng ở sao có thể trở thành áp lực lớn nhất của mọi người, bởi vì ở thời đại của nàng, mỗi người vừa ra đời liền sẽ được quốc gia tặng một căn phòng, bước chân của nhân loại đã đi ra Trái Đất, phần lớn người sẽ không thỏa mãn đợi ở địa cầu
Tần Quân nghe được cũng hơi xúc động, hôm nay hắn là Thiên Đế chí cao vô thượng, cũng sẽ không có phiền não như vậy
Trước kia là đếm lấy thời gian màsống, hiện tại còn sống không hỏi thời gian, truy cầu giấc mộng hư vô phiêu miểu.
- Trước kia ta và bà cố của ngươi rất khổ, nhưng rất ngọt ngào, cho dù khi đó ta không giỏi giang, nhưng không có bỏ ta, người cả đời này, rất khó gặp được bạn đời như vậy, ta không biết nàng có tính toán bỏ ta không, nhưng nàng chưa bao giờ rời đi, cho đến chết
- Đồng cam cộng khổ, một lòng thủy chung, hi vọng kiếp sau không còn ăn chút đau khổ nữa.
Tần Quốc Khôn cười nói, hắn đã 116 tuổi, dù chua xót cũng có thể cười nói, tuy hốc mắt có chút ướt át
Ngọc nhi cái hiểu cái không, lòng nàng tràn đầy lo lắng việc học, đối với tình yêu, tuy có ảo tưởng, nhưng không có trải qua, không hiểu trong lời nói bình thản của ông cố có khắc khổ ghi sâu trong lòng
Tần Quân yên lặng nghe, trong đầu cũng đang nhớ lại cả đời này của mình
Hắn luân hồi nhìn như phức tạp, nhưng ở trong trí nhớ của hắn chỉ có một đầu dây, từ Trái Đất đến Huyền Đương đại thế giới, đến Hỗn Độn, đến Hồng Mông, sau cùng trở về, hắn đã nhìn qua quá nhiều thương hải tang điền, sinh ly tử biệt đối với hắn mà nói, đã rất bình thản
Thật lâu sau, sắc trời chậm rãi tối lại.
Tần Quốc Khôn cũng không còn tự thuật, hắn quay đầu nhìn Tần Quân nói:
- Chúng ta trở về đi.
Trong màn đêm, trên cửa sổ khu chung cư đều sáng đèn, bình thường mà ấm áp.
Tần Quân gật đầu, liếc qua ngôi nhà cũ kia, chợt phất tay
Ba người lần nữa trở lại trong công viên, bọn hắn chỉ rời đi một giây.
- Thu hồi lực lượng này đi.
Tần Quốc Khôn chậm rãi ngồi vào trên xe lăn, rõ ràng đã khôi phục trung niên, nhưng thân thể của hắn còn hơi run rẩy.
- Thật phải như vậy sao? Bắt đầu lại từ đầu rất khó sao?
Tần Quân nhíu mày hỏi.
- Quá khứ cho tới bây giờ đều không cách nào quay lại, ngươi có thể bắt đầu lại từ đầu sao?
Tần Quốc Khôn cười hỏi.
Ngọc nhi nghe không rõ, nhưng tâm lý vô cùng khó chịu
Nàng không rõ vì sao Tần Quốc Khôn một lòng muốn chết, đối với tuổi trẻ như nàng nà nói, nàng sợ hãi cái chết.