Tối Cường Hệ Thống

Chương 710: Xin Lỗi, Ta Là Nhân Tộc!



Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Kiệt dứt khoát cắt đứt ý nghĩ của Lâm Phàm.

-Kiệt, tuy ta là Nhân tộc, nhưng anh hùng cũng có nỗi buồn, ôm một cái có chết đâu. Coi nó là cử chỉ thể hiện sự tôn trọng giữa hai bên đi.

Lâm Phàm nói.

-Ha ha, ôm ư? Cổ Tộc của ta trời sinh là cường giả, hoặc là chết, hoặc là sống. Không có mấy cái cử chỉ thân mật đáng ghét như Đại Thiên tộc các ngươi.

Kiệt lạnh lùng nói.

-Luyện hóa.

-A!

-Keng, chúc mừng Vĩnh Hằng Thần Khu của kí chủ, tăng 150000 điểm kinh nghiệm.

Không hề có điềm báo trước, nói chuyện không hợp liền luyện hóa một phen. Toàn thân Lâm Phàm run lên một cái, coi như cường độ thân thể của hắn vừa tăng cường, cũng không làm nên chuyện gì, đau vẫn rất đau.

-Kiệt, ta vô cùng kính trọng ngươi, nên mới muốn ôm ngươi một cái. Mà ngươi còn từ chối, chính là không nể mặt, nếu đã thế thì tiếp tục luyện hóa thôi.

Lâm Phàm nổi giận.

Kiệt nhìn Lâm Phàm vô sĩ như vậy, trong lòng vô cùng giận dữ. Thế gian nơi nào sinh ra được một cái tên như vậy, hắn muốn ôm Cổ Tộc. Đồng thời, Kiệt không qua được cửa ải kia, cùng một tên giun dế ôm ấp, đối với hắn, chính là sự sĩ nhục.

-Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày.

Kiệt lần thứ hai cự tuyệt, hắn thân là Cổ Tộc Chí Cao, tồn tại chí cao vô thượng. Sao có khả năng ôm một tên giun dế, cho dù chết, cũng không có khả năng đó. Thế nhưng lúc này, hắn đang bị lực lượng của Thiên Địa Dung Lô luyện hóa, dằn vặt hắn vô cùng thê thảm, sâu trong nội tâm của Kiệt, bắt đầu run rẩy.

-Hừ, tiểu gia đã nhượng bộ như thế, mà ngươi vẫn không biết điều, tự tìm đường chết, cùng ngươi đồng quy vu tận ở chổ này có làm sao. Tiểu gia có thể chôn cùng Cổ Tộc Chí Cao đã không lỗ. Mà ngươi sẽ tiêu tan, tất cả những thứ của người trở thành của người khác, đồng thời, ngươi là chuyện cười của các thiên hạ.

Lâm Phàm liên tục công kích nội tâm Kiệt. Cổ Tộc tuy rất ngông cuồng, nhưng nội tâm tràn đầy cảm tình, đương nhiên, đại đa số đều là các loại tâm tình tiêu cực. Bát đại Chí Cao Cổ Tộc nhìn bên ngoài, có vẻ rất là hài hòa, nhưng thực chất, trong đó tràn đầy câu tâm đấu giác, âm mưu trùng điệp. Nếu như bọn họ đoàn kết, Thánh đã không sĩ nhục Kiệt như vậy, mà Kiệt sẽ không oán hận Thánh như vậy.

-Hừ, đáng ghét, ngươi đừng tưởng rằng là nói những này, liền có thể dao động bản Chí Cao.

Kiệt oán giận gào thét, còn trong lòng lại lo lắng được mất không nguôi. Vì hắn cảm thấy không cam lòng. Nếu như hắn thật sự chết ở chỗ này, tất cả những thứ đã từng thuộc về hắn sẽ tan thành mây khói.

-Tiểu gia không phải đang kích động ngươi, mà nói sự thực. Ngươi nhìn đi, bây giờ Thánh đang sĩ nhục ngươi bên ngoài kìa.

Lúc này, bên ngoài Thiên Địa Dung Lô, đang xảy ra đại chiến, Thánh vẫn ăn nói ngông cuồng.

-Các ngươi trong mắt bản Chí Cao đều giống như cùng Kiệt vậy, tất cả chỉ là một đám giun dế nhỏ bé.

Kiệt nghe Thánh nói như thế, nhất thời cuồng nộ, vô cùng điên cuồng, hai con mắt của hắn trở nên đỏ như máu, quát to.

-Thánh...

Lâm Phàm thở dài bất đắc dĩ. Thánh và Kiệt kiếp trước chắc là đôi oan gia. Hai người này đều trào phúng lẫn nhau. Bất quá cũng tốt, điều này thành toàn Lâm Phàm.

-Kiệt, ngươi sao có thể nhịn được vậy. Nếu như ngươi cùng tiểu gia chết ở chỗ này, ngươi sẽ mất tất cả, sẽ không còn lại thứ gì. Nếu như là ta, ta nhất định sẽ nuốt giận vào bụng, chờ đợi thời cơ, đánh cho hắn không nhất đầu lên được.

Lâm Phàm nói.

-Ôm một cái đi!

Lâm Phàm nhìn Kiệt sắp không chịu nổi, nhẹ nhàng nói.

-Không... Tuyệt đối không thể.

Kiệt điên cuồng hét lên.

-Luyện hóa!

-A!

-Ôm một cái đi!

-Không...

-Luyện hóa!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giờ khắc này, Lâm Phàm muốn qua đời rồi. Thân thể của hắn rách tả tơi, bầm dập khắp nới. Mà Kiệt cũng không khá hơn, vô cùng thêm thảm. Mà Lâm Phàm đối với Thiên Địa Dung Lô do hệ thống tặng, cũng hận đến tuyệt đỉnh. Cái gì mạnh nhất hệ thống chứ. Tiếng kêu thê thảm nối liền không dứt, như những tiếng sầu bi ai, đau đớn không nguôi. Lâm Phàm chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác này.

Trong đầu, chỉ có thể nhớ lại lúc hắn ở Huyền Hoàng Giới, hắn cũng bị luyện hóa một lần, thế nhưng với cường độ thân thể vô địch của mình, nên cơ bản không bị làm sao. Nhưng lần này bất đồng, tuy cường độ thân thể của hắn đang từ từ tăng cường, nhưng lực lượng luyện hóa vẫn đang chậm rãi tăng lên. Chuyện này đối với Lâm Phàm mà nói, đúng là thống khổ không gì bằng.

-Ôm hay không ôm.

-Không...

-A.

Kiệt bây giờ đang nửa quỳ nữa ngồi, hắn thực sự không chịu nổi nữa. Thậm chí ngay cả bàn tay đang nắm giữ Thiên Địa Thần Đan của Lâm Phàm bắt đầu bắt đầu run rẩy.

-Luyện hóa...

-Đừng, đừng…

Giờ khắc này Kiệt đã không chịu nổi nữa, lập tức hô to.

-Ngươi đồng ý?

Lâm Phàm nhìn Kiệt, khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Hỏi.

Kiệt cũng không nói thêm gì, sau đó yên lặng gật gật đầu. Thế nhưng trong lòng hắn lại tức giận không nguôi, giống như nước sông cuồn cuộn. Thậm chí hắn đã thề, chỉ cần có thể ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ hung hăng chà đạp cái tên Nhân tộc đáng ghét trước mặt này một phen.

-Sao ngươi không nói sớm, ngươi mà nói sớm, chúng ta đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Tuy rằng ngươi là Cổ Tộc Chí Cao, nhưng anh hùng cũng có phút yếu lòng, ôm ta một cái thì chết sao. Bây giờ ngươi ra quyết định đúng đắn như vậy, không uổng công quen biết một hồi.

Lâm Phàm nói.

Lúc này, thiên địa bình tĩnh lại. Đây đúng là kỳ tích. Cổ Tộc Chí Cao và Nhân tộc Đại đế ôm nhau một cái, quả là chuyện thiên cổ chưa từng có.

Sau khi hai người ôm nhau, Lâm Phàm nhắm mắt cảm thán, hắn có cảm giác hết thảy những nỗ lực của mình đều không uổng phí a.

-Đây chính là cảm giác được ôm ư?

Trong lòng Kiệt đang vô cùng bi phẫn, nhưng vào thời lúc này, sắc mặt của hắn hơi đổi. Hắn chưa bao giờ cảm thụ qua cảm giác này. Được ôm ấp, cái cảm giác vô cùng xa xôi và lạ lẩm, hắn chưa bao giờ hắn cảm nhận được cảm giác giống như vậy. Cổ Tộc sinh ra, đều là do Thiên Ý sắp đặc, mỗi một vị Cổ Tộc đều lấy Thiên Ý làm cha mẹ. Nhưng giờ khắc này, lúc hắn cảm nhận được cảm giác này, lại không nói ra lời. Lâm Phàm phát hiện nhịp tim Kiệt đã hơi chậm lại, đột nhiên, Kiệt lại khoát tay ra sau lưng Lâm Phàm. (má, ta đang biên bộ gì thế này ~.~)

-Cảm giác làm sao?

Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi, một tay đặt sau cái ót Kiệt.

Kiệt không nói gì, như đang trầm mặc. Anh hùng cũng có phút yếu lòng. Kiệt thừa nhận mình là anh hùng, anh hùng của Cổ Tộc.

-Hết sức...

-Đùng!

Kiệt vừa muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên lại ngậm miệng không nói được, hắn cảm thấy long trời lở đất, sau đó mất đi tri giác, ngất đi. Lâm Phàm cầm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên trong tay, một đòn đánh Kiệt bất tỉnh. Lúc này, Lâm Phàm liền ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt, môi hơi di chuyển, nói.

-Kiệt, tiểu gia biết cảm giác được ôm rất mỹ hảo, nhưng xin lỗi, ta là Nhân tộc.

Thời khắc này, Lâm Phàm thật sự khóc. Mình sẽ hối hận cả đời?

-Rốt cục mình đã hàng phục được tên Chí Cao đầu tiên.

Tuy rằng tên này nhỏ yếu nhất bên trong Bát đại Chí Cao, nhưng đối với Lâm Phàm, đã tiến bộ rất lớn rồi. Lâm Phàm liền lật ngửa Kiệt ra, viên Thiên Địa Thần Đan vàng lóng lánh kia, lại lần nữa bồng bềnh bên trong nội thiên địa.

-Nguy hiểm thật, lần này thật sự quá nguy hiểm, nếu như bị người khác cướp đi Thiên Địa Thần Đan lần nữa, chắc mình chết mất.

Nghĩ tới một màn vừa nảy, lông tơ Lâm Phàm dựng lên lần nữa.

-Kiệt thân là Cổ Tộc Chí Cao, vẫn có tác dụng rất lớn. Hơn nữa hắn còn là cường giả Vĩnh Hằng Thần vị, giết hắn tuy có rất nhiều chỗ tốt, nhưng vẫn có chút đáng tiếc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.