Tối Cường Hệ Thống

Chương 307: Trời Phạt Tới Rồi



“Các ngươi chết không được tử tế a...”

“Trần Huyền ta chính là Thiên Mệnh chi tử, các ngươi làm vậy với ta, sẽ gặp phải báo ứng.”

Trần Huyền khôi phục từng tia tri giác, thế nhưng cái cảm giác đau đớn như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trong linh hồn, để cho toàn thân hắn căn bản không có một sự chống đối.

Đối với Trần Huyền đang gào khóc thảm thiết, bọn Lâm Phàm cũng không có để ở trong lòng, một mực ở nơi đó tinh tế nghiên cứu.

Nhưng đối với Hàn Mai các nàng, thì cảm giác dị thường khủng bố, từng trận tiếng kêu thảm thiết thê lương như chịu đủ dày vò của Cửu U làm người ta sợ hãi.

Hàn Mai muốn xem một chút, Trần Huyền đến cùng thế nào rồi, thế nhưng nhóm người kia đem Trần Huyền bao vây đến gió thổi còn không lọt, căn bản không nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ có thể nghe được từng thanh âm thảm thiết mà thôi.

...

“Thì ra là như vậy, hôm nay nghe lão đại giảng một bài, vượt qua mấy chục năm kinh nghiệm a.” Sa mạc thập tứ phỉ không ngừng gật đầu.

“Đúng vậy a, không nghĩ tới đánh cướp lại có nhiều học như vậy.”

...

Lâm Phàm giờ khắc này rất là thoả mãn gật gật đầu, lấy Trần Huyền làm vật thí nghiệm vì bọn họ giảng giải một ít kỹ xảo đánh cướp, sa mạc thập tứ phỉ cũng được ích lợi không nhỏ.

“Lão Đại, người này, bây giờ nên làm gì?” Sa Độc Long hỏi, lần đánh cướp này để bọn hắn rất là kích động, bọn họ làm giặc cướp lâu như thế nhưng chưa bao giờ đánh cướp qua gia hỏa giàu có như vậy.

Trong nhẫn chứa đồ của tên này, phảng phất như là một kho báu vậy, công pháp, đan dược, binh khí, bảo giáp, không thiếu gì cả.

Hơn nữa Lão Đại cũng không giữ cửa, đem không ít thứ tốt cho bọn họ, đối với sa mạc thập tứ phỉ mà nói, hận không thể liền đem sự tình giải quyết, sau đó tìm một chỗ cố gắng tu luyện một phen.

Lão Đại phân cho bọn họ những đan dược kia, cũng đủ để cho cảnh giới của bọn họ tăng lên một cấp bậc.

“Thù này xem như đã kết, hắn vốn muốn giết chúng ta, nhưng tài nghệ không bằng người, bị chúng ta bắt lại, vậy chúng ta giết hắn, tự nhiên cũng là hợp tình hợp lý.” Lâm Phàm nói ra.

Những bốn mươi sợi quy tắc, ngu sao không cầm a, huống hồ Lâm Phàm đối với người Trang Bức Phạm, là ghét cay ghét đắng.

Tinh tướng là việc cao cấp, thần thánh mà trang nghiêm ngành nghề, làm sao có thể để một con chuột nhỏ làm hỏng rồi gây hỗn loạn đây.

Giờ khắc này Trần Huyền vận chuyển chân nguyên, muốn đem phong ấn lại nơi đó, không cho cảm giác đau đớn ảnh hưởng đến đại não, nhưng cái cỗ Hạo Nhiên chân nguyên tràn vào đũng quần lại bị một luồng sức mạnh thần bí vô tình thôn phệ.

Lâm Phàm nhìn Trần Huyền, khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười.

Mà sa mạc thập tứ phỉ giờ khắc này nhìn Trần Huyền, đứng ở một bên cười gian.

“Lão Đại, để cho chúng ta động thủ là được.” Sa Độc Long nói ra.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, “Không được, cái tên này thực lực rất mạnh, cường độ thân thể có thể không phải là các ngươi có khả năng phá vỡ, vì lẽ đó việc này phải dựa vào ta mới được.”

Lâm Phàm nói cũng là lời nói thật, Trần Huyền thực lực rất mạnh, ngưng tụ bốn mươi sợi quy tắc, coi như không có hết sức tu luyện thân thể thì ở dưới quy tắc rèn luyện, cường độ thân thể này cũng tuyệt đối không phải bọn Sa Độc Long có khả năng phá vỡ.

Thực lực chênh lệch, quả thực không phải dễ dàng vượt qua như vậy.

Bất quá đối chính mình nắm giữ BUG nhân vật thì tất cả những thứ này cũng đều là hư huyễn.

“Ngươi sẽ gặp trời phạt.” Trần Huyền hai mắt đỏ như máu, trần truồng tức giận gầm rú, nhưng sau đó liền bị cái cảm giác đau đớn dằn vặt cho tinh thần tan vỡ.

Đây rốt cuộc là công pháp gì, tại sao lại như vậy.

“Trời phạt? Tiểu gia ta cũng không sợ trời phạt, loại nhân vật như ngươi tiểu gia cũng không biết chém giết bao nhiêu, cũng chưa từng gặp cái trời phạt nào hạ xuống.” Lâm Phàm cười nói.

“Oanh...”

Vừa lúc đó, nguyên bản vẫn là một mảnh trời nắng, lại đột nhiên phát sinh ra biến hóa.

Bên trong hư không mây đen lan tràn, lôi đình lấp loé.

“Lão Đại, chuyện gì thế này?” Sa mạc thập tứ phỉ nhìn dị tượng hư không, thất kinh mà hỏi.

Vừa mới nói được trời phạt, khí trời liền biến thành như vậy, chẳng lẽ thật sự có cái gọi là trời phạt.

“Oanh... Oanh.”

Trong hư không lôi đình càng thêm dày đặc, trong mây đen, phảng phất có nhân vật gì nào đó đang tức giận gào thét.

“Ha ha...Thiên phạt, người muốn giết Thiên Mệnh chi tử, ắt gặp trời phạt...” Trần Huyền nằm trên đất cuồng tiếu, nhưng trong tiếng cười vẫn nương theo lấy từng tiếng kêu thảm thiết.

“Này không phải là ngày tận thế chứ?”

“Những cái lôi đình kia quá lớn, chúng ta vào nam ra bắc, cái cảnh tượng tự nhiên nào là chưa từng thấy, đã khi nào gặp cảnh tượng như vậy a.”

“Oanh...”

Lúc này, một dãy núi phương xa, bị lôi đình trong nháy mắt san thành bình địa, uy lực khủng bố, làm cho tất cả mọi người trong lòng run lên, nếu như lôi đình vừa rồi đánh vào trên thân, đó là kết quả cỡ nào a.

Hàn Mai và bọn người ở tại nơi này đột nhiên mục kích dị tượng phía dưới, cũng là sợ hãi đến run lẩy bẩy, bên trong đôi mắt đẹp lập loè vẻ vô cùng hoảng sợ.

Lâm Phàm đứng tại chỗ, chăm chú nhìn phía hư không, khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười.

“Thiên Mệnh chi tử? Thú vị, thú vị a...” đồi với việc Trần Huyền nói tới Thiên Mệnh chi tử, làm Lâm Phàm thật là có chút tin tưởng, trong điển tịch tông môn có chỗ ghi chép, thế gian tà ma dập dờn, thời gian thì sẽ có chúa cứu thế thai nghén mà sinh.

Đối với Đông Linh châu hiện tại, tuy nói ở bề ngoài gió êm sóng lặng, thế nhưng lén lút có nguy cơ tứ phía.

Thú triều, tuyên cổ các loại chuyện kỳ quái phát sinh, không khỏi chứng minh là Đông Linh châu hiện tại đang trong nguy cơ.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, những cái này lại có thể thế nào.

Thiên Mệnh chi tử lại có thể thế nào.

“Câm miệng cho ta.” Lâm Phàm một cước đem Trần Huyền đạp ở dưới chân, sau đó nhìn thẳng hư không, “Thiên Mệnh chi tử thì có thể thế nào, tiểu gia chẳng lẽ còn có thể sợ, phải không?”

Vừa nghĩ tới Trần Huyền là Thiên Mệnh chi tử, Lâm Phàm cũng có chút khó chịu.

Nếu như không có mình, Trần Huyền nói không chắc thì đúng là nhân vật chính, thần cản giết thần, phật cản giết phật, vương bát chi khí bộc phát ra, vạn giới thần phục.

E sợ nếu như không có mình, Thánh Tông Tông chủ cũng có thể bị cái tên này nhấc đầu lên đánh.

“Gia hỏa trốn ở trong hư không, có dám đi ra cho tiểu gia xem, tiểu gia đánh cho ngươi lỗ mũi phun máu.” Lâm Phàm một cước đem Trần Huyền đạp ở dưới chân, một tay chỉ vào hư không.

Sa mạc thập tứ phỉ nhìn Lão Đại thô bạo như vậy, từng cái từng cái cũng đều trầm mê.

Đối với bọn hắn mà nói, chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung Lão Đại.

“Thô bạo trắc lậu.”

“Ha ha, ta là Trần Huyền, chính là Thiên Mệnh chi tử, cái tên nhà ngươi chỉ là chướng ngại vật của Trần Huyền ta đạp leo lên đỉnh cao...” Trần Huyền nhìn thấy hư không dị tượng đại biến, cũng cuồng tiếu.

“Câm miệng.” Lâm Phàm nhìn Trần Huyền còn lớn lối như vậy, không thể nhẫn nhịn, trực tiếp lại là một cước “Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước”.

“A...”

Trần Huyền kêu thảm một tiếng, ánh mắt lồi lên, phảng phất như nhận phải 1 cái đả kích hủy diệt, thần thức cũng bắt đầu hỗn loạn cả lên.

“Ta là Thiên Mệnh chi tử, ngươi không giết chết được ta.” Trần Huyền đại hãn rơi xuống, thở hổn hển, bảo lưu lấy một tia lý trí cuối cùng.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn, trứng cứng vậy sao, không tệ, không tệ, thời khắc này Lâm Phàm nghĩ đến một cái trò chơi vui.

“Tốt, không sai, bất quá chờ xem ngươi có bản lĩnh gì chống đối.”

Thời khắc này, Lâm Phàm quả quyết lấy ra “Đại Phàm Ca”, nhét vào miệng Trần Huyền.

Trần Huyền muốn giãy dụa, thế nhưng dưới sức mạnh bá đạo của Lâm Phàm, vẫn phải ngoan ngoãn đem “Đại Phàm Ca” vô địch dũng mãnh nuốt vào.

Lâm Phàm một cước đem Trần Huyền đá đến một bên, đợi lát nữa ở tới thu thập hắn, chỉ là không biết trúng hai phát “Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước”, còn có thể hay không thể cứng được nữa.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ringo__
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.