Sau đôi ba câu kia, hai cậu nhóc nhỏ cũng vẫy tay tạm biệt nhau.
Giấc mơ kết thúc, hồi ức cũng dừng lại. Lục Phong tỉnh dậy với một nụ cười vừa ấm áp vừa mãn nguyện.
...***************...
Du Hàn bên này cũng thức dậy, cậu đánh răng rửa mặt rồi nhánh chóng xuống lầu.
Không biết hôm nay có chuyện gì nhưng trông có vẻ Du Hàn rất vui.
Thật ra, cậu định nói với Lục Phong chuyện bản thân muốn đi học đại học lại. Năm đó vì ba mẹ mất, em gái thì bệnh nặng nên cậu buộc phải quyết định nghỉ học.
Nhưng bây giờ tình hình đã ổn hơn năm đó rất nhiều. Em gái cậu khoảng chừng ba tháng sau sẽ được phẫu thuật. Nghĩ đến chuyện này thì Du Hàn lại thầm cảm ơn Lục Phong một lần nữa.
Về vấn đề tiền học phí thì cậu có thể xin Lục Phong ứng trước khoảng tiền hợp tác từ hợp đồng kia. Mặc dù theo thoả thuận thì sau một năm cậu mới có thể nhận được tiền. Nhưng hẳn Lục Phong sẽ cho cậu ứng trước một khoảng, dù sao thì cậu ấy vốn rất tốt.
Tiền nhà thì có lẽ một năm tới đây cậu không cần lo nghĩ. Vì trong khoảng thời gian hợp đồng còn hiệu lực, cậu có thể ở ké nhà Lục Phong mà.
Sau một hồi nghĩ ngợi chu toàn, Du Hàn liền vui vẻ mà đi xuống lầu. Thậm chí vừa đi cậu còn vừa ngâm nga đôi ba câu hát.
Lục Phong đã ngồi chờ Du Hàn trong phòng ăn từ trước đó. Anh ngồi thẳng tắp trên ghế, mắt chăm chú nhìn cầu thang.
Sau một lúc, cuối cùng Lục Phong cũng có thể nhìn thấy người anh mong ngóng. Du Hàn bước xuống cầu thang cùng với nụ cười rạng rỡ. Chắc hẳn cậu đang có chuyện gì đó rất vui nên ngoài cười cậu còn hát.
Hình ảnh cậu thiếu niên rạng ngời như ánh mặt trời này đối với Lục Phong thật đúng là mỹ cảnh.
Lục Phong vì vậy mà thất thần hồi lâu. Mãi cho đến khi Du Hàn tiến lại gần anh rồi lên tiếng chào hỏi đầy phấn khởi: "Buổi sáng tốt lành." Vừa nói cậu vừa nhanh chóng ngồi xuống ghế, cậu ngồi đối diện với Lục Phong.
Ngay sau đó, dì giúp việc liền nhanh chóng dọn bữa sáng lên. Bữa sáng cũng rất đơn giản gồm có bánh mì lát ăn kèm với trứng ốp la cùng cà phê nóng.
"Hôm nay cậu có chuyện vui?" Lục Phong dùng giọng điệu tò mò hỏi.
Du Hàn vừa cắn miếng bánh mì vừa lia lịa mà gật đầu. Mãi cho đến khi cậu nhai và tiêu hoá xong miếng bánh mì kia thì mới lên tiếng vui vẻ nói: "Ừm, đúng là có chuyện rất vui."
Lục Phong đối diện nghe vậy cũng bất giác mà vui theo. Anh cũng từ tốn ăn xong miếng bánh mì rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Là chuyện gì vậy? Tôi có thể nghe được không?"
Du Hàn vừa gật đầu vừa nói: "Được chứ, tôi còn đang định nói chuyện này với cậu mà."
Du Hàn dừng một lát, rồi lại lên tiếng nói một mạch ý định của cậu: "Chuyện là tôi muốn học đại học, cậu đồng ý chứ?"
"Tôi đương nhiên đồng ý. Nhưng vì sao cậu lại hỏi quyết định của tôi?" Lục Phong nghi hoặc nhìn Du Hàn mà hỏi.
Du Hàn nhỏ giọng đáp lời: "Thì là vì...vì hiện tại cậu là ông chủ của tôi mà."
"Tôi không phải ông chủ của cậu. Tôi là, tôi là...." Lục Phong lên tiếng phản bác nhưng giữa chừng lại ngập ngừng không nói tiếp.
Một lát sau, Lục Phong lại nói tiếp: "Nói tóm lại, tôi không phải ông chủ của cậu."
Du Hàn nghe vậy cảm kích nói: "Tôi biết ngay mà, cậu rất tốt."
Lục Phong nghe Du Hàn nói vậy thì chỉ cười với cậu một cái chứ không nói gì.
"Tôi còn một chuyện nữa. Cậu, cậu có thể cho tôi ứng trước tiền hợp đồng để đóng học phí không?" Du Hàn ngập ngừng nói tiếp.
"Tại sao cậu phải ứng tiền trước? Nếu cậu muốn đi học thì cứ đi. Còn những vấn đề khác cậu chỉ cần nói với trợ lý của tôi, chú ấy sẽ giải quyết." Lục Phong bình thản nói.
Du Hàn nghe vậy thì liền vội nói lại: "Như vậy không ổn lắm."
"Không có chuyện không ổn. Chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn rồi. Chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi." Dứt lời, Lục Phong cũng tự nói trong lòng: "Cậu cũng là của tôi."
"Nhưng mà...." Du Hàn ấp úng nói.
Không đợi cậu nói hết câu Lục Phong đã vội cắt ngang. Lần này không hiểu sao Lục Phong lại vô cùng bạo gan, anh nói: "Cậu không cần phải khách sáo với tôi. Tôi là chồng cậu."
Du Hàn sững sốt hỏi lại: "Chồng?"
"Trên giấy đăng ký kết hôn không phải đã ghi rõ ràng rồi sao?" Lục Phong bình thản như không có chuyện gì mà hỏi.
"Thì đúng là vậy nhưng mà đó cũng chỉ là một phần của hợp đồng."
Trông thấy Du Hàn còn có ý định từ chối, Lục Phong bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Nếu cậu vẫn muốn ứng tiền để tự chi trả tiền học phí thì cũng được. Nhưng tôi có một điều kiện."
Du Hàn ngay lập tức hỏi lại: "Điều kiện gì?"
Lục Phong cười xấu xa nói: "Cậu phải gọi tôi bằng chồng hoặc chồng ơi."
Như dự đoán, Du Hàn đỏ mặt, cả người đóng băng tại chỗ. Trông thấy bộ dáng dễ thương này của Du Hàn, Lục Phong quyết định trêu cậu thêm chút nữa: "Cậu thấy sao? Gọi chồng ơi đi nào."
Lục Phong còn tưởng rằng Du Hàn sẽ bất động như vậy một lúc lâu nữa. Nào ngờ cậu bỗng nhỏ giọng lên tiếng: "Chỉ cần gọi một lần thôi phải không?"
Lục Phong cũng chẳng nghĩ ngợi gì gật đầu nói: "Ừm, chỉ cần gọi một lần thôi."
"Chồng, chồng ơi..." Du Hàn ngập ngừng nhỏ giọng gọi. Mặt cậu bây giờ đỏ không khác gì trái cà chua.
Lục Phong không ngờ vậy mà Du Hàn lại gọi thật. Bây giờ đến lượt anh sững người, bất động. Đầu óc anh như bị chết máy, chẳng nghĩ chẳng nghe được gì ngoài tiếng "chồng ơi" của Du Hàn.