Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 82



Buổi chiều, đơn hàng Tô Vân Cảnh đặt mua trên mạng được giao đến. Thấy chiếc hộp rất lớn, Phó Hàn Chu đang định bước tới giúp thì đã bị Tô Vân Cảnh từ chối.

“Anh đứng lại đó.” Tô Vân Cảnh dùng người mình chắn trước cái hộp: “Anh đừng qua đây.”

Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh khó hiểu.

“Đây là đồ tặng cho anh. Bây giờ em không để anh xem được, đến tối mới được.” Tô Vân Cảnh nhìn anh cười thần bí.

Tô Vân Cảnh tìm một miếng vải, che chiếc hộp lại rồi để ở phòng khách.

Mặc dù Phó Hàn Chu rất tò mò, mỗi lần đi qua phòng khách đều liếc mắt nhìn thử chiếc hộp đó một lần.

Nhưng nhóc cool ngầu từ trước đến giờ vẫn là một người nghe lời và giữ chữ tín, cho dù Tô Vân Cảnh không có bên cạnh, anh cũng không lật tấm vải đó lên.

Ăn cơm tối xong, Tô Vân Cảnh dọn dẹp phòng bếp với Phó Hàn Chu xong rồi mới bê chiếc hộp đó vào trong phòng ngủ.

Cậu bảo Phó Hàn Chu đợi ở cửa, lúc nào cậu bảo được thì anh hãy vào.

Từ đầu Phó Hàn Chu đã rất mong chờ món quà bí mật này của Tô Vẫn Cảnh, hai mươi phút trôi qua, cậu vẫn chưa có ý định cho anh vào, Phó Hàn Chu không kìm được hỏi.

“Được chưa?”

“Chưa, anh đợi thêm một lát nữa.”

Phó Hàn Chu đứng đợi ở cửa một lúc lâu, bên trong mới vang lên tiếng của Tô Vân Cảnh: “Anh vào đi.”

Ở ngoài chờ đợi, Phó Hàn Chu vô cùng lo lắng, sau khi đẩy cửa bước vào, anh lại sững sờ.

Tô Vân Cảnh mặc bộ đồ hóa trang hình gấu màu nâu.

Bộ hóa trang này được làm riêng cho Tô Vân Cảnh, rất giống với chú gấu cậu mua cho Phó Hàn Chu lần đầu tiên.

Tô Vân Cảnh tự vỗ phần da bụng mềm mại, tơi xốp của mình rồi dang hai tay ra, ra hiệu rằng Phó Hàn Chu có thể tới ôm cậu.

Hàng mi dài của Phó Hàn Chu nhấp nháy hai cái, anh im lặng đi qua, đưa tay ra ôm lấy Tô Vân Cảnh.

Người đàn ông trong lòng dáng người cao lớn thẳng tắp nhưng hiện giờ lại giống như một đứa trẻ, vùi mình vào lớp lông mềm mại, Tô Vân Cảnh mỉm cười.

Gấu có một ý nghĩa đặc biệt với nhóc cool ngầu. Trong thời gian 10 năm Tô Vân Cảnh rời đi, những chú gấu cậu đã tặng cho anh luôn ở bên cạnh Phó Hàn Chu.

Đối với Phó Hàn Chu, chúng không dễ dàng biến mất như Tô Vân Cảnh.

Phát hiện quần áo nhóc cool ngầu làm riêng cho những chú gấu đó đều là quần áo cậu từng mặc, Tô Vân Cảnh liền đặt một bộ quần áo hóa trang hình gấu trên mạng về.

“Bây giờ em tặng chú gấu này cho anh.” Tô Vân Cảnh thủ thỉ bên tai Phó Hàn Chu: “Nó sẽ không dễ dàng biến mất đâu.”

“Nó sẽ giống như những con gấu bông hóa trang luôn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn ở trong tầm tay của anh.”

Nhóc cool ngầu rất dễ dỗ nhưng cảm xúc của anh thường xuyên trở nên rất tệ mà không biết lý do gì. Thậm chí còn đến mức sẽ tự làm tổn thương bản thân mình.

Bệnh về tâm lý nên sẽ thường xuyên lặp đi lặp lại như vậy. Nhưng sở dĩ bệnh tình của Phó Hàn Chu nghiêm trọng như thế là vì Tô Vân Cảnh rời khỏi anh hai lần, khiến Phó Hàn Chu không có được cảm giác an toàn.

Trong hơn nửa tiếng cậu bắt anh đợi bên ngoài, Phó Hàn Chu giục cậu hai lần.

Nhóc cool ngầu giục cậu không phải sốt ruột vì món quà mà là lo lắng Tô Vân Cảnh sẽ biến mất.

Đây chính là nút thắt trong lòng Phó Hàn Chu.

Cho dù Tô Vân Cảnh nói với anh bao nhiêu lần thì anh cũng không thể hoàn toàn yên tâm được. Lúc bệnh tái phát vẫn sẽ cảm thấy bất an, thậm chí còn không biết được đâu là hiện thực đâu là ảo giác.

Nghe thấy những gì Tô Vân Cảnh nói, môi Phó Hàn Chu run rẩy, anh buông Tô Vân Cảnh, gỡ đầu của bộ hóa trang ra.

Bộ trang phục này mặc rất khó, lúc Phó Hàn Chu đứng một mình bên ngoài đợi, trong lòng Tô Vân Cảnh cũng rất sốt ruột, sốt ruột đến mức trên đầu đầy là mồ hôi.

Phần tóc trước trán ướt đẫm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng chan chứa một nụ cười.

Nhìn thấy vẻ dịu dàng trong mắt Tô Vân Cảnh, hàng lông mày đen như mực của Phó Hàn Chu run rẩy, sương mù trong mắt anh càng lúc càng dày đặc, nước mắt bắt đầu tí tách rơi xuống.

Phản ứng của anh làm cậu giật mình, trái tim co rút, cậu vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Hàn Chu không nói gì, anh dựa vào vai Tô Vân Cảnh, nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống.

Tô Vân Cảnh không biết làm sao, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhóc cool ngầu khóc nhưng những lần trước đều là trong lúc bệnh tình của anh tái phát.

Nhưng lần này Tô Vân Cảnh không nhìn ra tinh thần của anh gặp vấn đề gì, hiện giờ không giống như anh đang gặp ảo giác.

Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng anh sẽ vui nhưng không ngờ anh lại buồn như vậy.

“Đừng khóc, anh cảm thấy không thoải mái ở đâu à?” Tô Vân Cảnh lo lắng hỏi anh: “Sao vậy Hàn Chu?”

Phó Hàn Chu như một chú mèo con đáng thương bị nước mưa làm ướt hết cả lông, dụi đầu vào trong lòng Tô Vân Cảnh để tìm kiếm sự an ủi và hơi ấm.

Mỗi lần anh cọ vào người Tô Vân Cảnh một cái, trái tim Tô Vân Cảnh lại run lên một nhịp, vô cùng đau đớn.

Tất cả tâm tư của Tô Vân Cảnh đều đặt hết lên người Phó Hàn Chu nên cậu không hề phát hiện ra dây kéo phía sau bộ đồ hình gấu đã bị kéo ra, cậu chỉ thấy lưng mình hơi lạnh.

Mãi đến khi bị nhóc cool ngầu ép xuống giường, lưng chìm sâu vào chiếc giường lớn mềm mại, bộ đồ gấu tụt từ trên người xuống, đồng tử của Tô Vân Cảnh mới hơi mở to hơn.

Cậu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Phó Hàn Chu.

Đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh long lanh ánh sáng cùng nước mắt sóng sánh, hàng lông mi dày, ướt đẫm nước trĩu xuống, từng giọt lệ rơi xuống không một tiếng động.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh, trái tim của Tô Vân Cảnh bỗng dưng mềm nhũn.

Mắt Phó Hàn Chu vẫn ầng ậng nước, anh nghiêng người cúi xuống, hôn Tô Vân Cảnh đầy tủi thân.

Phó Hàn Chu không ngừng gọi tiếng “anh ơi” bên tai của Tô Vân Cảnh.

Âm thanh này không giống những tiếng gọi ngọt ngào, mềm đến tận xương như trước kia, tiếng kêu lần này vô cùng đáng thương, như một đứa bé đã phải chịu đủ những nỗi tủi thân.

Tô Vân Cảnh không kìm được, nhớ lại hình ảnh Phó Hàn Chu lúc nhỏ đứng ở cửa cô nhi viện nhìn cậu chăm chú.

Đứa bé gầy nhỏ yếu đuối lúc đó trông vô cùng đáng thương, còn người đàn ông trước mắt lại mạnh mẽ đến đáng sợ.

Lông mi của Tô Vân Cảnh run rẩy rũ xuống, bên cạnh vang lên tiếng nước chảy tí tách và những tiếng “anh ơi” khiến da đầu cậu tê rần.

Phó Hàn Chu luôn có thể tìm ra nơi mềm yếu nhất trong lòng Tô Vân Cảnh, rồi không ngừng cọ xát vào đó khiến trái tim cậu mềm nhũn, tan chảy thành nước.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng không kìm được, lên tiếng: “Em ở đây.”

Cậu ôm lấy chàng trai hay nhõng nhẽo này, âm thanh khản đặc không ra tiếng: “Em đang ở bên cạnh anh đây.”

Cậu vẫn luôn ở bên anh.

Đối với Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh đã rời xa anh 20 năm rồi.

Còn đối với Tô Vân Cảnh, cậu chưa từng rời xa anh, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời xa. Lần nào cậu cũng đều cố gắng nghĩ hết mọi cách để tìm được anh, được ở bên cạnh anh.

Tô Vân Cảnh ôm Phó Hàn Chu, vỗ về anh, khiến anh hiểu được cậu rất yêu, rất yêu anh.

Bộ quần áo hóa trang vốn dĩ đang bị vứt sang một bên, mọi chuyện xong xuôi lại được Phó Hàn Chu xếp ngay ngắn vào trong một góc của phòng ngủ.

Tô Vân Cảnh nằm trên giường, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Phó Hàn Chu nằm bên cạnh cậu, vẫn không muốn ngoan ngoãn nằm ngủ mà hít hà, tỏ ra rất thích thú.

Tô Vân Cảnh ôm chặt lấy chàng trai nhõng nhẽo, không thành thật này, cậu nói chuyện, giọng mũi khản đặc: “Ngủ đi, em buồn ngủ rồi.”

Phó Hàn Chu hơi thất vọng nhưng vẫn nằm ngoan ngoãn bên cạnh, không làm phiền đến Tô Vân Cảnh nữa.

Đợi đến khi cậu ngủ, Phó Hàn Chu điều chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu, mũi cọ vào hõm cổ của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu làm cho tỉnh giấc, cậu ngáp một cái rồi sờ vào gáy anh, thỉnh thoảng vỗ về một cái.

Phó Hàn Chu nheo mắt thoải mái, giống như một chú mèo lười nằm phơi nắng chiều, sau đấy nhắm hẳn mắt lại.

Nhìn thấy nhóc cool ngầu đã ngủ, Tô Vân Cảnh kéo chiếc chăn dém lại cho anh rồi cũng ngủ thiếp đi.



Hứa Hoài ngậm một điếu thuốc ở miệng, uể oải ngả lưng trên chiếc ghế sofa bọc da thật.

Chiếc điện thoại màu đen đặt trên bàn uống nước đang rung, Hứa Hoài để mặc nó kêu một lúc, trước khi tiếng chuông thứ tư biến mất, anh ta mới nhận điện thoại.

Điện thoại vừa được nhấc máy, bên kia lập tức vang lên tiếng gào thét tức giận: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Hứa Hoài nhả một ngụm khói vòng quanh, cười nhạt rồi lên tiếng: “Là tiêu đề tôi đặt không hay, hay là nội dung viết không được tốt?”

Văn Yến Lai siết chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, sự thù địch trong lòng gần như tràn ra ngoài.

Hứa Hoài gửi một bài viết vào hòm thư của bà, tiêu đề được đặt rất khoa trương: Tô Vân Cảnh giống hệt cháu trai của Văn Yến Lai.

Với độ hot và số lượng fan hiện giờ của Tô Vân Cảnh, những chuyện gì có liên quan đến cậu đều thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Càng không nói đến việc trong bài viết này Hứa Hoài ngầm ám chỉ đứa cháu này rất giống Văn Yến Lai, một khi có người đào sâu vào chuyện này thì e rằng có một số chuyện không thể che giấu được nữa.

“Nếu cậu còn ép buộc tôi hết lần này tới lần khác như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Văn Yến Lai nghiến răng nói: “Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách.”

Hứa Hoài cười cười: “Lúc đầu khi bà phá hoại gia đình người khác, sao bà không biết khách sáo?”

“Bà nói thử xem nếu tôi tung bài viết này ra rồi gửi riêng một bản cho ba mẹ bà thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Hứa Hoài!” Văn Yến Lai chỉ muốn nghiền nát cái tên này rồi nuốt vào trong bụng.

Cách màn hình điện thoại, Hứa Hoài vẫn có thể cảm nhận được nỗi hận của Văn Yến Lai, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác sung sướng quái dị.

Văn Yến Lai càng thảm thương, càng tức giận thì anh ta càng vui sướng.

Vẻ mặt Hứa Hoài vô cùng nham hiểm, anh ta thấp giọng nói: “Bà là đồ tiện nhân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tôi sẽ không để bà được sống dễ dàng đâu.”

Nói xong anh ta lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng ngắt máy trong điện thoại, Văn Yến Lai tức giận đến mức toàn thân run lên, bà đập điện thoại xuống đất.

Hứa Hoài là một tên điên có lý trí, hành động của anh ta nằm bên ranh giới của pháp luật. Anh ta sẽ không làm ra những chuyện của một kẻ nhược trí như đánh nhau hay giết người.

Anh ta lấy việc giày vò tinh thần của Văn Yến Lau ra làm trò vui, khiến bà ngày đêm đều phải sống trong nỗi sợ hãi.

Vậy nên chưa chắc Hứa Hoài đã thực sự tung bài viết này ra. Anh ta càng không có động tĩnh gì, Văn Yến Lai càng bị giày vò trong thời gian đợi quả bom này nổ.

Văn Yến Lai không làm gì được Hứa Hoài vì bà không muốn để lộ chuyện sinh con trai riêng ra ngoài.

Văn Từ đã qua đời bao nhiêu năm nay, bà không muốn sau khi cậu mất lại phải mang trên người một cái tên khó nghe như vậy, cũng không muốn mấy người Quách Tú Tuệ bị làm phiền.

Nhưng Văn Yến Lai thật sự không biết tên điên Hứa Hoài này sẽ làm ra chuyện gì.

Bao nhiêu năm nay Văn Yến Lai bị anh ta ép bức, thần kinh bà càng ngày càng căng thẳng, bà phải dùng tới thuốc ngủ hoặc chất cồn thì mới ngủ được.

Đầu bà lại bắt đầu đau dữ đội, bên trong giống như có một chiếc rìu rất lớn đang chém lung tung. Văn Yến Lai đau đớn, nằm co quắp trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu.

Trong vô thức bà nghĩ đến chuyện phải gọi điện cho Mộ Ca nhưng vừa chạm tới được điện thoại, ngón tay bà dừng lại rồi quăng điện thoại ra xa.

Bà lục tủ đầu giường lấy thuốc ra, uống hai viên rồi nằm vật ra đất một lúc, cơn đau đầu mới có dấu hiệu thuyên giảm.

Văn Yến Lai không liên hệ với Mộ Ca không phải vì chuyện năm đó Mộ Ca không cứu Văn Từ mà chỉ là vì bà không chấp nhận được một số chuyện.

Sau khi vụ tai nạn xảy ra, vì túi khí bật ra nên Văn Hoài Sơn ngất đi, ông cũng không biết về sau đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không nhớ mình đã được cứu thế nào.

Mộ Ca là người đầu tiên chạy tới ứng cứu, cô là người biết rõ tình hình nhất.

Chiếc xe lao vào thanh chắn đường, cả chiếc xe lật ngửa.

Tô Vân Cảnh bị đè ở bên dưới, lúc đó cậu vẫn còn rất tỉnh táo, nhìn thấy Mộ Ca tới, cậu bảo cô cứu Phó Hàn Chu trước.

Mộ Ca nhớ rất rõ, lúc Phó Hàn Chu ngất đi, anh nắm chặt tay Tô Vân Cảnh không rời, cả hai người họ đều không kéo được.

Tô Vân Cảnh là người tách tay của Phó Hàn Chu ra trước, giúp bọn họ cứu anh ra ngoài.

Về sau chiếc xe bị cháy, không ai dám cứu Tô Vân Cảnh nhưng Phó Hàn Chu mặc kệ tất cả nguy hiểm lao và trong xe, kéo Tô Vân Cảnh ra.

Văn Yến Lai nghe tới đây, trong một giây bà đã nghi ngờ, nghi ngờ không biết liệu tình cảm Văn Từ dành cho Phó Hàn Chu có phải là loại tình cảm đó không?

Bà không muốn thừa nhận, cũng không dám nghĩ sâu về vô số manh mối giữa hai người bọn họ trong quá khứ.

Bởi vì bà không chấp nhận được, lúc đó Văn Từ yêu Phó Hàn Chu, thậm chí yêu đến mức có thể hy sinh tính mạng của mình vì Phó Hàn Chu.

Và Phó Hàn Chu cũng dành cho cậu một tình cảm sâu nặng như vậy.

Đầu Văn Yến Lai lại bắt đầu đau nhói, bà nắm chặt lấy tấm ga giường, nghiến răng cố chịu đủ mọi đau đớn.



Sự thật đã chứng minh phần cosplay của Tô Vân Cảnh vô cùng thành công, hai ngày gần đây rõ ràng Phó Hàn Chu đã vui hơn rất nhiều.

Anh rất thích Tô Vân Cảnh mặc bộ đồ hóa trang này.

Để dỗ dành nhóc cool ngầu vui vẻ, ban ngày Tô Vân Cảnh sẽ mặc bộ đồ này, nhưng có lẽ sợ làm cậu ngạt nên Phó Hàn Chu không để cậu đội mũ.

Lúc Tô Vân Cảnh đặt làm bộ đồ này, nhân viên nói muốn bộ trang phục nhìn bông xốp thì phải nhét thật nhiều bông vào bên trong ruột của nó.

Tô Vân Cảnh rất thích nhìn Phó Hàn Chu vùi mình vào bộ đồ này, nhìn anh vô cùng đáng yêu nên cậu cũng bỏ thêm tiền nhồi bông vào bên trong.

Mỗi lần Tô Vân Cảnh mặc bộ trang phục hóa trang này, Phó Hàn Chu rất thích gối đầu lên phần da bụng, thậm chí cả người anh quấn lấy, ôm chặt Tô Vân Cảnh mềm như bông.

Anh không chỉ thích ôm gấu mà còn thích thiết kế cho bộ đồ gấu này những trang phục linh tinh.

Tô Vân Cảnh thấy Phó Hàn Chu mua về cả một đống quần áo, khóe miệng cong lên. Cậu không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên cậu mua gấu cho nhóc cool ngầu.

Lúc đó Tô Vân Cảnh muốn đổi chiếc giường trong phòng thành giường tầng, vì chuyện này mà Phó Hàn Chu cãi nhau với cậu suốt.

Để cho anh vui, Tô Vân Cảnh dẫn nhóc cool ngầu tới trung tâm thương mại mua một con gấu rất lớn.

Lúc trở về, Tô Vân Cảnh còn nói đùa với anh rằng, nếu ngày nào anh cũng thay quần áo cho con gấu thì chuyện đó nghĩa là mỗi ngày đều có một con gấu mới nằm ngủ với anh.

Hiện giờ câu nói này đã ứng nghiệm với Tô Vân Cảnh.

Mỗi ngày anh thay một bộ quần áo cho chú gấu bông Tô Vân Cảnh thì ngày nào anh cũng được một Tô Vân Cảnh hoàn toàn mới nằm ngủ bên cạnh mình.

Cảm giác trải nghiệm vô cùng xuất sắc.

Tô Vân Cảnh không ngờ mình lại có khả năng dự đoán như thần thế này. Lúc đó cậu chỉ muốn dỗ dành cho nhóc cool ngầu vui mà không nghĩ đến những con gấu kia, xem người ta có thích cảm giác mới mẻ này hay không.

Những con gấu khác thế nào cậu không biết nhưng cậu thì không muốn rồi đấy.

Tô Vân Cảnh đúng là tự mình làm khổ mình mà.

Mấy ngày hôm nay Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu giày vò rất nhiều, đủ kiểu dày vò khác nhau, có những lúc cậu không hiểu nhóc cool ngầu đang suy nghĩ cái gì nữa.

Phó Hàn Chu bỗng dưng ấn Tô Vân Cảnh với cái bụng nhô cao kia xuống đất.

Tô Vân Cảnh không nghĩ tới nước này, lại còn cửa hàng bán đồ kia nữa, nhồi quá nhiều thứ vào bên trong bộ đồ này, nhìn còn cồng kềnh hơn cả bộ đồ Pikachu.

Vậy nên lúc ngã ngửa ra, Tô Vân Cảnh giống như con rùa bốn chân chổng lên trời.

Lúc này nhóc cool ngầu còn lăn cậu.

Một tay của Phó Hàn Chu bảo vệ phần đầu cậu, một tay đẩy cậu lăn về phía trước.

“Chu Chu!” Tô Vân Cảnh nghiến răng nghiến lợi, cậu quấn lấy tấm thảm lông cừu trong phòng sách rồi lăn hai vòng.

Nghe thấy tiếng của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu dừng lại, ôm lấy phần bụng mềm mại của cậu rồi vùi mặt vào bên trong.

Không lâu sau, có tiếng cười vui vẻ truyền từ phần bụng của Tô Vân Cảnh ra.

Phó Hàn Chu hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp vừa đen vừa sáng. Bên trong thấp thoáng nụ cười, khóe mắt cong lên, đúng cảm giác của một cậu thiếu niên.

Đã rất lâu rồi Tô Vân Cảnh không nhìn thấy một Phó Hàn Chu như vậy, cậu không khỏi ngẩn người kinh ngạc.

Sau khi hoàn hồn lại, Tô Vân Cảnh cố tình tỏ ra hung dữ, cậu rít lên từ kẽ răng: “Thích chơi đúng không?”

Một tay Tô Vân Cảnh giữ chặt lấy eo của Phó Hàn Chu, một tay cù vào nơi anh buồn nhất.

Tô Vân Cảnh vẫn mặc bộ trang phục hóa trang đó. Bộ đồ cồng kềnh khiến cậu di chuyển không tiện lắm, tay cũng không được linh hoạt nhưng Phó Hàn Chu vẫn ngoan như trước kia, gần như không hề phản kháng.

Nụ cười trong mắt anh lan tràn, cả người co rúm lại như một con tôm bị luộc chín, lắc lư qua lại trên phần da gấu mềm mại.

Tiếng cười không ngừng vang lên.

Tô Vân Cảnh nghiến răng hỏi: “Còn lăn em như vậy nữa không?”

Những tia sáng nhỏ lấp lánh trong đôi mắt đen của Phó Hàn Chu, niềm vui như muốn trốn ra khỏi đáy mắt anh.

Anh “Ừm” một tiếng.

Tô Vân Cảnh bị sắc đẹp của anh làm cho mê hoặc, sau đó phản ứng lại mới thấy tiếng “Ừm” này không đúng lắm.

“Ừm nghĩa là sao?” Tô Vân Cảnh tiếp tục xoa Phó Hàn Chu: “Vẫn còn nghịch như vậy à?”

Đột nhiên Phó Hàn Chu ôm chặt lấy Tô Vân Cảnh, tựa trán vào trán cậu. Anh cúi xuống nhìn Tô Vân Cảnh chăm chú, đuôi mắt ửng đỏ.

Rõ ràng rất đẹp nhưng ánh mắt nhìn người khác chăm chú đến áp bức thế này lại rất đáng sợ: “Em phải nghe lời anh.”

Tự nhiên Phó Hàn Chu nói vậy làm Tô Vân Cảnh nhất thời không phản ứng lại được.

“Cái gì?”

Lúc trước Tiểu Kiều Kiều đều ngoan ngoãn nghe lời cậu, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy anh nói như vậy.

Thái độ của Phó Hàn Chu rất nghiêm túc: “Em là gấu của anh, em phải nghe lời anh.”

Tình yêu chính là ích kỷ, muốn chiếm hữu, muốn khống chế.

“Em là gấu của anh.” Phó Hàn Chu áp trán xuống trán của Tô Vân Cảnh, âm thanh khản đặc lặp lại, giống như vô cùng cố chấp: “Em là của anh.”

Nên bị anh chiếm hữu, bị anh khống chế.

Giống như những con gấu khác, phải ở lại bên cạnh.

Những con gấu Tô Vân Cảnh đã tặng cho Phó Hàn Chu đều được anh trân trọng giữ gìn đến hôm nay.

Vừa nãy anh làm đủ trò với Tô Vân Cảnh như vậy là định thông qua những trò đó nắm được quyền khống chế.

Điều đó có thể chứng minh Tô Vân Cảnh giống như những chú gấu kia, sẽ ở lại bên cạnh anh.

Tô Vân Cảnh nhìn đôi mắt khép hờ của Phó Hàn Chu, cậu thả lỏng bản thân mình, nằm thẳng xuống đất rồi nói: “Đúng, em là của anh.”

Thái độ ngoan ngoãn, nghe lời này của cậu khiến Phó Hàn Chu càng ôm chặt cậu hơn.

Phó Hàn Chu tựa vào hõm cổ của Tô Vân Cảnh, không nói một lời nào, tận hưởng sự vỗ về của cậu.

Đối phương vỗ nhẹ lưng của anh giống như đang dỗ một đứa trẻ, lại vừa là một cách thức đơn giản khiến anh cảm nhận được sự tồn tại của cậu.

Phó Hàn Chu dựa vào Tô Vân Cảnh, trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Tô Vân Cảnh tưởng rằng anh đã ngủ mất.

Bộ đồ này không khác gì một lớp khóa với Tô Vân Cảnh, làm hạn chế sự tự do của cậu khiến Phó Hàn Chu dễ dàng làm được rất nhiều chuyện.

Nhưng lớp khóa này là tự Tô Vân Cảnh đeo lên người mình, cũng là vì cậu muốn dỗ cho anh vui, muốn cho anh cảm giác an toàn.

Phó Hàn Chu cọ vào cằm Tô Vân Cảnh, ngoan ngoãn nói: “Em là của anh.”

Nhưng anh nghe lời em.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.