Đỗ Cửu dẫn theo hai thuộc hạ cũng không đi xa mà tới thẳng quán rượu nơi lần trước y và Tần Cửu Chiêu gặp nhau.
Khi Diệp Bình Chi bị đày tới Mãng Vực mới 13 tuổi, mười năm trôi qua hiện giờ đã 23, nhưng mà vì tu luyện tiên quyết khiến dáng vẻ dừng lại ở tuổi thiếu niên, lúc này đây cũng giống vậy.
Tần Cửu Chiêu nhỏ hơn Diệp Bình Chi rất nhiều, lúc xuất hiện chỉ 16 tuổi, hiện giờ qua một năm đào vong cũng mới 17.
Lần trước Đỗ Cửu vì thiết lập mà gọi Tần Cửu Chiêu là đại ca gần ngàn năm, lần này thế nào cũng phải đổi lại để y làm đại ca.
Quán rượu cách nơi y đáp xuống không xa, chẳng mấy chốc một tòa nhà gạch gỗ 3 tầng đã xuất hiện trước mắt y, phần lớn nhà cửa ở Mãng Vực đều dựng nên từ gạch và gỗ, cực kỳ kiên cố.
Đỗ Cửu vừa tới cửa quán rượu thì hai mắt của tiểu nhị đón khách đã lập tức sáng rực, cười đi lên dẫn đường: "Chào công tử, mời công tử vào trong!"
Loại quán rượu này lầu một hai thường là sảnh lớn, lầu 3 là phòng riêng, Đỗ Cửu không chọn phòng riêng mà lên lầu 2 tìm một góc ngồi xuống.
Bởi vì chưa đến giờ cơm nên người ở đây không quá đông, hơn nữa quán rượu này cũng không ở trung tâm, vị trí tương đối hẻo lánh, chả trách tiểu nhị kia nhìn thấy Đỗ Cửu mắt lập tức sáng ngời.
Đỗ Cửu cũng rất nể mặt gọi một đống đồ, lại thưởng thêm cho tiểu nhị bảo gã đừng tới quấy rầy.
"Các ngươi cũng ngồi đi." Y nhìn La Nhất La Nhị bảo.
La Nhất La Nhị đã theo Đỗ Cửu rất lâu nên hiểu được tính cách y, hơn nữa sinh tử đều chỉ dựa vào một suy nghĩ của Đỗ Cửu, bèn không do dự ngồi xuống hai bên y.
Nếu diễn phải diễn cho tới, bệnh nghề nghiệp trước kia của Đỗ Cửu tái phát, rõ ràng không cần ăn đồ ăn của người thường nhưng vẫn cầm đũa lên nếm thử.
Không thể không nói nguyên liệu nấu ăn thật sự không tồi, mà hương vị cũng chấp nhận được.
Chờ y cơm no rượu say mới tới giờ người khác ăn cơm, khách khứa lục tục kéo tới, chỗ Đỗ Cửu ngồi vốn là góc khuất lại bị che chắn nên người khác chỉ nhìn thấy được dáng người mà không thấy được mặt y, nhưng thật ra cũng không ai chú ý tới chỗ này.
Đỗ Cửu không tản thần thức ra, chỉ nâng ly trà bần thần chờ đợi.
Cuối cùng cũng nghe được giọng nói quen thuộc.
"Sao cũng được."
Chỉ có mấy từ lạnh nhạt nhưng Đỗ Cửu lập tức nhận ra được, thậm chí còn không cần xoay người sang đã biết được người đi theo tiểu nhị bước lên chắc chắn là Tần Cửu Chiêu.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi hướng về phía y, sau đó dừng lại ở bàn bên cạnh.
"Khách quan mời ngồi, ngài muốn gọi món gì?"
Tiểu nhị đứng giữa lối đi nhỏ vừa lúc chặn lại tầm nhìn của y, Đỗ Cửu nghiêng đầu chỉ nhìn thấy được một góc áo đen.
Y có hơi hoảng hốt, cảnh này tựa như trở về khi ấy, Tần Cửu Chiêu năm 17 tuổi có dáng vẻ thế nào nhỉ? Y hồi tưởng lại, một bóng dáng dần dần trở nên rõ ràng.
Cùng lúc đó, tiểu nhị rời đi không còn che khuất tầm mắt nữa, bóng dáng trong đầu chợt hòa làm một với người trước mắt.
Áo vạt ngắn màu đen bó sát người, mái tóc đen được cột chỉnh tề cùng chiếc mặt nạ bạc nửa mặt chỉ lộ ra cằm và môi, tay cầm thanh trường kiếm đơn sơ cũ kỹ dường như đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng khí thế lạnh băng trên người hắn khiến kẻ khác phải e dè, đặt biệt là đôi con ngươi đem thẫm kia, mỗi lần bị nó nhìn vào làm người ta cảm thấy kẻ đứng trước mặt mình không phải người mà là ưng sói, ngay sau đó sẽ có cảm giác bản thân bị nó vồ tới xé nát, sợ hãi không thôi.
Đây là Tần Cửu Chiêu 17 tuổi, trải qua đại nạn hai tay nhuốm máu, tính tình thay đổi dữ dội, hoàn toàn trở thành kẻ sa vào giết chóc.
Đỗ Cửu đánh giá hắn một lúc lâu mà hắn lại tựa như không nhìn thấy, ôm kiếm cụp mi rủ mắt đắm chìm trong thế giới riêng, tự hình thành một vòng tròn ngăn cách, dường như không ai có thể khiến hắn lay động dù chỉ một chút.
Đỗ Cửu hốt hoảng, lần trước y chỉ nghĩ làm sao để diễn cho tròn vai nên ban đầu không hề nghiêm túc quan tâm tới Tần Cửu Chiêu, mãi tới sau này hắn bỗng dưng lật mặt...
Vòng đi vòng lại gặp nhau lần nữa, đủ loại cảm xúc trong lòng thật sự phức tạp.
Y chỉ có thể chia sẻ với hệ thống: "Hóa ra năm đó Tần Cửu Chiêu trông thế này, tuổi còn nhỏ đã rất có cá tính, nhìn mặt nạ kìa, ánh mắt kìa, ta thích!"
Hệ thống: "Ta nhớ rõ hồi đó ngươi còn sỉ vả hắn trẻ trâu đấy."
"Có sao? Sao vậy được?!" Đỗ Cửu từ chối nhận, "Nhất định là mi nhớ lầm rồi, rõ ràng vừa ngầu vừa ngon trai, trẻ trâu gì chứ?"
Hệ thống: "Ta có ghi âm lại nè, nghe không?"
Đỗ Cửu chính trực đáp: "Ta không tin, ta chắc chắn mình không có nói vậy, ghi âm có thể làm giả mà, mi không thể vu oan cho người vô tội, ta đối với Đại Tần nhà ta hết lòng hết dạ..."
Hệ thống: "... Chịu, ngươi vui là được."
Tuy Đỗ Cửu lầu bầu với hệ thống nhưng vẫn giữ một phần chú ý lên người Tần Cửu Chiêu, hắn đột nhiên ngước mắt lên nhìn y, trong mắt có kinh ngạc cùng nghi ngờ lóe qua.
Đỗ Cửu và hệ thống đồng thời im bặt, y ngoái đầu nhìn lại bắt gặp được ánh mắt của Tần Cửu Chiêu, cũng bắt đầu nghi ngờ.
Đây...
Y thử hỏi hệ thống: "Trước kia làm sao Tần Cửu Chiêu phát hiện ra mi?"
Hệ thống chần chừ đáp: "... Ta cũng không biết nữa, lúc hắn cùng với ngươi... Đột nhiên ra tay bắt lấy ta... Khoan đã, chẳng lẽ ý ngươi là..."
"Ngay từ đầu hắn đã phát hiện ra mi!"
Đỗ Cửu sực tỉnh, hóa ra là vậy!
Hóa ra là như vậy! Đúng thật là vậy!
Cho nên khi đó lần đầu gặp được Tần Cửu Chiêu hắn đã biết y không phải Diệp Bình Chi thật, dựa vào y và hệ thống không hề kiêng dè nói nhăng nói cuội không biết đã để lộ ra bao nhiêu chuyện nữa!
Khi đó y không có tu vi hiện tại, cũng không chú ý quan sát phản ứng của Tần Cửu Chiêu nên đã bỏ lỡ chút thay đổi thoáng chốc này, thế nên mới bị Tần Cửu Chiêu bóc ra được sự thật.
Đỗ Cửu hoàn hồn lại, trước tiên không thể không thán phục tâm tư Tần Cửu Chiêu sâu kín, vậy mà có thể nhịn được xem trộm lâu tới vậy, y cũng không nghi ngờ vì sao hắn có thể nhìn thấy mà lập tức hỏi hệ thống: "Đệch đệch đệch!! Hồi xưa ta có từng nói cái gì quá trớn không?!"
Làm sao giờ làm sao giờ, y nhớ mang máng là mình không chỉ sỉ vả Tần Cửu Chiêu có một lần đâu, từ chuyện ăn mặc tới gu phụ nữ của hắn, ỷ vào Tần Cửu Chiêu không nghe được mà không ít lần nói xấu hắn với hệ thống.
Tiêu rồi tiêu rồi, chờ Đại Tần trở về không biết sẽ đòi nợ y thế nào nữa.
Đỗ Cửu mang gương mặt không thiết sống nữa.
Hệ thống cũng góp một tụ nói xấu sau lưng bày tỏ, chả trách Tần Cửu Chiêu sẽ đối xử với nó như vậy, đây là trả thù trắng trợn đó!
Mà giờ phút này Tần Cửu Chiêu đột nhiên đứng lên đi tới bàn y, ngồi ngay vào chỗ đối diện: "Ngươi biết ta."
Câu hắn nói là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Đỗ Cửu còn đắm chìm trong cảm xúc lúc nãy, trái tim thót một cái nơm nớp lo sợ, muốn nhìn ra chút gì từ vẻ mặt của Tần Cửu Chiêu nhưng hắn lại mang mặt nạ, cơ bản không thể nhìn ra được, suy nghĩ trong đầu y lao nhanh, ánh mắt lấp lóe rồi lại trở nên thâm trầm, mang theo chút hoài niệm: "Đúng, ta quen biết ngươi."
Ngữ điệu Tần Cửu Chiêu vẫn đều đều: "Ta không quen biết ngươi."
Đỗ Cửu ra vẻ do dự sau đó lại thở dài một hơi: "Hiện giờ ngươi không quen biết ta nhưng không có nghĩa là tương lai cũng thế."
"Ồ." Tần Cửu Chiêu lên tiếng.
Xong rồi à? Ồ là sao?
Một hơi của Đỗ Cửu khựng lại giữa chừng, y đã nghĩ kỹ hết tất cả đáp án đối phó chỉ đợi hắn hỏi thôi, cuối cùng hắn chỉ ồ một tiếng là sao?
Phong cách này, đúng thiệt... rất Tần Cửu Chiêu.
"Ngươi không tò mò à? Không muốn hỏi gì sao?"
Tần Cửu Chiêu nhìn y một cái, Đỗ Cửu từ cái liếc mắt này thấy được một tia cạn lời: "Ngươi biết ta, cho dù là ta của hiện tại hay tương lai thì quan hệ cũng chúng ta cũng không cạn, thậm chí rất có khả năng là người yêu hoặc vợ chồng, mà hiện giờ ngươi xuất hiện ở đây dĩ nhiên là tới tìm ta."
Ý là hắn đoán ra hết rồi, tò mò gì nữa chứ.
"Ta cảm thấy Tần Cửu Chiêu 17 tuổi..." Đỗ Cửu trách móc với hệ thống theo phản xạ, nói tới một nửa mới nhớ người ta cũng có thể nghe được nên đành nuốt ngược vào.
... Không đáng yêu tí nào.
Nhưng Tần Cửu Chiêu lại thật thà nheo mắt, dường như đang chờ y nói tiếp.
"Ta nói là, ngươi thật thông minh." Đỗ Cửu như thấy hiện tượng lạ gật đầu, "Thiệt đó."
Trong mắt Tần Cửu Chiêu thoáng qua vui thích: "Nếu ta nói thật ra ta cũng tới đây chờ ngươi, ngươi tin không?"
??
Đỗ Cửu kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nhớ lại hết rồi?
Tần Cửu Chiêu đáp: "Ta chỉ biết ta cần tìm được một người, nhất định phải tìm được, hiện giờ ta chắc chắn rằng người ta muốn tìm là ngươi."
Đỗ Cửu nhớ tới Tần Cửu Chiêu từng nói, quả nhiên số mệnh đã sắp đặt sẵn cho hắn tới bên y, ngẫm lại cho dù y không đi tìm Tần Cửu Chiêu thì hắn cũng sẽ tới tìm y.
Đồng thời y cũng nhớ tới câu nói "Hắn ngưng tụ từ tất cả cố chấp cực đoan cùng bất an của ta" kia, tim hẫng một nhịp.
Tần Cửu Chiêu bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta đã đoán được nhân quả đầu đuôi rồi, ngươi không cần lo, nếu trước khi gặp ngươi ta còn do dự thì hiện giờ đã hết, ta rất vui mừng."
Dáng vẻ nhìn rất bình thường này lại giống hệt với Tần Cửu Chiêu năm đó trong trí nhớ y...
Đỗ Cửu thầm nhủ.
"Một khi đã vậy ngươi có đồng ý theo ta không?" Y đáp, "Có vài chuyện hiện giờ ta không tiện nói cùng ngươi..." Ta gọi ngươi là đại ca gần ngàn năm chắc chắn không thể nói ra được, ta phải lừa ngươi thôi!
"Trước kia lúc mới quen ta và ngươi vừa gặp đã thân, kết làm anh em, ta lớn còn ngươi nhỏ..." Đỗ Cửu trơ mặt đổi trắng thay đen, "Vậy ngươi cứ gọi ta là đại ca như xưa là được."
Trong lòng âm thầm bật ngón cái.
Sau đó trơ mắt nhìn Tần Cửu Chiêu mở miệng, một tiếng đại ca sắp vang lên bên ngoài bỗng xôn xao, cùng với tiếng rầm rầm 6 tên to con vọt tới bên này, nói ngay ra là tiến về phía Tần Cửu Chiêu, đao lớn lăm lăm trong tay, hung thần ác sát nói: "
"Đứa nào là Tần Cửu Chiêu?!"
Ta!@#$...
Chuyện tốt bị cắt ngang khiến Đỗ Cửu giận sôi, hừ lạnh một tiếng lập tức muốn ra tay, Tần Cửu Chiêu lại đứng dậy trước y: "Tìm ta làm gì?"
Tên đô con dẫn đầu cười khẩy: "Ta còn tưởng rằng đứa nào to gan dám quậy phá ở địa bàn nhà ta, hóa ra chỉ là tên nhãi gầy nhom, bây giờ quỳ xuống cho ông, ông tạm thời tha mạng mày!"
Đỗ Cửu nhíu nhíu mày, xém chút là quên mất vụ này.
Đám người này không phải do Tần Cửu Chiêu vừa chọc tới mà là do nhà họ Khúc vì nhổ cỏ tận gốc bỏ tiền ra mua chuộc để không dính dáng tới mình, dàn cảnh Tần Cửu Chiêu ẩu đả dẫn tới tử vong.
Nhưng mà Tần Cửu Chiêu là vai chính, dựa theo định luật của cốt truyện nam tần chắc chắn có thể vả mặt lại, mà lúc này vừa hay được Diệp Bình Chi bắt gặp bèn tiện tay giúp hắn một phen, còn mời hắn đi cùng giúp hắn chặn những kẻ đuổi bắt.
Lần trước Đỗ Cửu chỉ ngồi bên cạnh cắn hạt dưa xem trò, lúc tới lượt mình lên sàn mới chường mặt ra, thậm chí còn sỉ vả cái cốt truyện cũ rích này, mà bây giờ nghe thấy bỗng dưng cảm thấy cực kỳ chói tai.
Y không đợi Tần Cửu Chiêu ra tay đã thẳng thừng phất áo ném hết 6 tên kia ra ngoài bằng đường cửa sổ, chết ngay tại chỗ, sát khí trên người những kẻ này tận trời, mạng người trên tay không hề ít, huống hồ gì bọn họ tới giết Tần Cửu Chiêu đương nhiên y không thể nương tay rồi.
Y tiến tới cạnh bên Tần Cửu Chiêu, vỗ vỗ vai hắn: "Đừng sợ, có đại ca ở đây, sau ai dám hiếp đáp đệ ta giúp đệ đánh ngược trở lại!"
Thoáng chốc Đỗ Cửu thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, khiến Tần Cửu Chiêu gọi y một tiếng đại ca quả thật so với ăn quả nhân sâm còn muốn sướng hơn, y cười tủm tỉm nhìn Tần Cửu Chiêu, đợi đó, anh nhất định sẽ dẫn em đi làm màu còn nâng em lên!