Người đàn ông trả lời xong vấn đề của cô liền xách cái rương màu đen rời đi.
Mặt anh vô cùng lạnh nhạt, so với người bình thường cô nhìn thấy đều khác nhau.
Chiêu Tịch ngẩn người.
Cũng không phải cô tự cảm thấy bản thân mình quá tốt, thật sự là phản ứng này của anh quá hiếm thấy.
Lúc Chiêu Tịch ở năm ba đại học quay 《Mộc Lan》đã trở thành hiện tượng của cấp bậc điện ảnh, cô cũng nhờ vậy mà nổi tiếng khắp đại giang nam bắc. Về sau im hơi lặng tiếng bốn năm, giống như mai danh ẩn tích vậy, không có tác phẩm nào.
Bốn năm sau, bộ điện ảnh《Cuối Xuân Giang Thành》ra mắt, đạo diễn rõ ràng là một người mới, lại có thể mời tới ảnh đế ảnh hậu gia nhập liên minh, ngay cả vai phụ cũng đều là diễn viên gạo cội đã đoạt được danh hiệu vai phụ kim bài.
Một năm kia,《Cuối Xuân Giang Thành》đoạt được vô số giải thưởng lớn ở trong nước, thậm chí còn được nhận đề cử giải Oscar cho bộ phim nước ngoài hay nhất. Mặc dù chỉ là đề cử nhưng cũng đã mang muôn vàn hào quang.
Mà người đạo diễn mới này lại chính là Chiêu Tịch.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cô không phải là nữ diễn viên thiên tài năm đó ư? Làm sao lắc mình một cái đã trở thành nữ đạo diễn thiên tài rồi?
Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?
Nhưng tại lễ trao giải, cái người mặc dạ phục, trong tay cầm giải đạo diễn xuất sắc nhất, còn không cẩn thận so với nữ diễn viên xuất sắc nhất bên cạnh đẹp hơn 180 lần không phải Mộc Lan năm đó sao?
Paparazzi ngay lập tức ra tay đào thông tin.
Tiếp theo đó là hàng loạt tin tức ùn ùn kéo đến.
Hóa ra Chiêu Tịch đang cực kỳ nổi tiếng kia là con cháu đại viện tiêu chuẩn. Ông nội năm đó là tám một (?) ban lãnh đạo nhà sản xuất, bà nội là nhóm diễn viên đầu tiên cấp quốc gia. Cha là diễn viên kinh kịch nổi tiếng, khi tham diễn《Mai Lan Phương》thì quen biết rồi cùng mẹ cô đính ước.
Cả nhà đều là người có quyền.
Sau khi thảo luận xôn xao liền đưa ra một câu kết luận chắc chắn: Có bối cảnh giống như cô, không nổi tiếng thì đúng là thiên lý khó dung.
Đương nhiên, lời nói khó nghe kéo nhau mà tới.
"Nữ đạo diễn bỏ tiền mua giải thưởng."
"Tài nguyên gia truyền."
"Nếu như ông nội tôi cũng là ông lớn trong vòng Bắc Kinh..."
Những năm nay, đề tài có liên quan tới cô không dứt. Tuy cô không đến mức đi đến chỗ nào bị người nhận ra chỗ đó nhưng so với loại chuyện như lúc này thì đúng quá hiếm thấy.
Chiêu Tịch cũng chỉ sửng sốt một lúc, ngay sau đó đuổi theo gọi, "Làm phiền anh chờ một chút."
Người đàn ông dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, "Còn có chuyện gì?"
"Chuyện tối nay mong anh hãy giữ bí mật, đừng nói cho người khác."
Ánh đèn hành lang mờ tối hơn nhiều, người đàn ông cúi đầu nhìn cô, trong mắt mơ hồ lướt qua vẻ không kiên nhẫn.
"Cô lo lắng nhiều rồi."
Lúc vừa muốn nhấc chân đi thì phát hiện trước mặt xuất hiện một cái tay để ngang trước ngực, cực kỳ nhỏ nhắn, trắng đến mức gần như trong suốt, dường như chỉ cần gập lại sẽ gãy.
Chiêu Tịch khẽ mỉm cười, lễ phép nói: "Xin lỗi, chậm trễ anh lần nữa, xin hỏi anh có tiện ký một bản thỏa thuận giữ bí mật không?"
"..."
Bôn ba cả một ngày, xe từ công trường trở về cũng mất chừng mười phút, anh đã nhịn không được mà muốn ngủ thiếp đi rồi. Ấy vậy mà trước mắt cứ bị dây dưa mãi không thôi, anh thực sự bắt đầu tức giận.
"Không tiện." Lông mày anh nhíu lại, rét lạnh quanh thân lộ ra không sót chút nào, giống như đao tuốt khỏi vỏ.
Thấy Chiêu Tịch còn muốn nói chuyện, anh giương mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải nói cho người khác biết? Ăn no rửng mỡ à?"
Loại giọng điệu mỉa mai này, anh thật là...
Chiêu Tịch hỏi: "Anh không biết tôi là ai sao?"
"Tôi cần phải biết cô à?"
"..."
Tốt.
Rất tốt.
Chiêu Tịch không biết bao nhiêu lần vì quá nổi tiếng mà nổi trận lôi đình, bốc cao ba trượng. Đây là lần đầu tiên vì mình không đủ nổi tiếng mà tự kiểm điểm chính mình.
Cô giương mắt cẩn thận tỉ mỉ nhìn trong chốc lát
Nếu người đàn ông này thật sự là chó săn, có loại kỹ thuật diễn này thì đúng là ngay cả giải kim mã cũng có thể giành được, còn làm cẩu tử gì chứ.
Huống chi dáng vẻ kia của anh, diễn xuất cũng dư sức.
Nắm tay Chiêu Tịch bỏ lại vào túi, khách khí kết thúc cuộc đối thoại: " Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của anh lâu như vậy."
Người đàn ông gật đầu, một giây cũng không muốn ở lại thêm nữa, xách rương rời đi.
Từ thang máy trở lại phòng cũng chỉ chừng mười bước.
Đi được một nửa, Chiêu Tịch thấy lạ, cô đi anh cũng đi, người đàn ông vẫn còn song hành với cô.
Ủa?
Lại đi mấy bước, cô dừng lại ở cửa phòng, phát hiện người đàn ông cũng dừng bước.
Có ý gì?
Cô lại cảnh giác, chẳng lẽ không phải là chó săn mà là trong lòng có ý xấu?
Trước tiên, Chiêu Tịch ngẩng đầu quét mắt nhìn quanh, cách đó không xa, đèn đỏ của camera theo dõi vẫn đang sáng, khẳng định hai người đang ở trong phạm vi theo dõi.
Sau đó mới nghiêng đầu nhìn anh, "Còn có việc gì sao?"
Người đàn ông đem hết phản ứng của cô thu vào trong mắt, không lên tiếng. Buông cái rương màu đen trên tay xuống, anh dứt khoát từ trong túi trước ngực mò ra thẻ phòng, tích một tiếng cà mở cửa đối diện cô.
Lại cầm rương lên, vào nhà, xoay người đóng cửa.
Trước khi cánh cửa khép lại, hai người đối mặt.
Người đàn ông lãnh đạm nói: "Còn có thể có chuyện gì?"
Ầm ——
Cửa đóng.
Chiêu Tịch: "..."
Sao cô cứ kìm nén đến hoảng vậy kìa? QAQ
*
Nhờ vào phúc của Lâm Thuật Nhất, Chiêu Tịch ngủ không hề ngon.
Nhưng ngày hôm sau có cảnh diễn mặt trời mọc, trời còn chưa sáng, Tiểu Gia và Ngụy Tây Diên đã ở ngay ngoài cửa, vừa thấy vành mắt màu đen của cô đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Ngụy Tây Diên: "Mắt làm sao sưng như gấu trúc thế kia?"
Tiểu Gia: "Melatonin mới mua không có tác dụng sao chị?"
Chiêu Tịch cầm chìa khóa xe, vừa dẫn người đi xuống bãi đậu xe dưới thang máy, vừa cau mày: "Gặp ác mộng."
"Mơ thấy cái gì?"
Mơ thấy cái gì?
Chiêu Tịch cười nhạt: "Mơ thấy Lâm Thuật Nhất NG không ngừng, NG đến tóc của tôi cmn đều trắng toát."
Ấy thế mà hai người muốn đi quá giang xe lại chẳng có chút biết ơn nào, ha ha cười to.
Dù sao cũng đang ở lòng chảo Tarim, vị trí khách sạn tuy là ở bên quốc lộ, nhưng cũng chỉ có khách đường dài lui tới sẽ nghỉ chân ở đây.
Bãi đậu xe rất trống trải, giữa lác đác xe cộ, Land Rover SV màu đỏ sậm đặc biệt nổi bật.
Đàn ông yêu xe cũng giống như đàn bà yêu túi xách.
Cho dù mỗi ngày Ngụy Tây Diên đều ngồi xe này nhưng cũng vẫn không nhịn được mà sờ qua sờ lại.
"Phiên bản sưu tầm kỷ niệm 50 năm đó!"
"Bảo bối, để cho anh ngửi hương vị của em một chút!"
Chiêu Tịch cài chắc dây an toàn, từ trong kính chiếu hậu liếc anh: "Ngửi ra được mùi gì chưa?"
"Mùi thơm của nhân dân tệ."
"Phải không?" Chiêu Tịch từ chối cho ý kiến, vừa đạp chân ga vừa nói, "Em ngửi từ nhỏ đến lớn, cũng quen rồi."
Ngụy Tây Diên: "..."
Sáng sớm đã bắt đầu bực bội?
Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi âm, "Đến đây, đem mấy lời vừa nãy của em lặp lại đi."
"Làm gì?"
"Hai ta làm bạn nhiều năm vậy rồi, giúp anh kiếm thêm chút thu nhập đi —— 'Nữ đạo diễn thiên tài buông lời ngông cuồng, từ nhỏ đã lớn lên trong đống tiền' —— hotsearch anh cũng đã nghĩ xong cho cưng rồi, đi bán cho đám chó săn kia, ít nhất phải có thêm bốn con số vào sổ nhỉ? Để cho anh cũng quen với mùi nhân dân tệ chút đi."
Tiểu Gia không sợ hãi chê bai, ngáp một cái, ngả lên lưng ghế dựa.
"Hai người cứ từ từ trò chuyện, em ngủ đây."
Ngụy Tây Diên cũng là đạo diễn trẻ đẳng cấp những năm gần đây, chuyên về phim văn nghệ.
Năm đó tác phẩm tốt nghiệp nghiên cứu sinh của hắn kể về câu chuyện tình yêu của một đôi bị mù, không có kinh tâm động phách nhưng bằng vào việc nương tựa lẫn nhau tiếp tục dài lâu đã đánh động rất nhiều người.
Lúc Chiêu Tịch đang học diễn kịch, có cùng một thầy dạy với hắn nên phải kêu hắn một tiếng sư huynh.
Lần đầu gặp mặt là ở trong bữa tiệc của thầy, rượu qua ba tuần, thầy dặn dò cô: "Sau này có cái gì không biết, cứ hỏi Ngụy sư huynh của em."
"Em quả thật có một vấn đề muốn hỏi sư huynh từ rất lâu rồi."
Ngụy Tây Diên rất trượng nghĩa: "Hỏi đi, sư huynh biết gì nói nấy!"
Chiêu Tịch không quanh co lòng vòng nói: "Sư huynh cũng đã quay không ít phim văn nghệ rồi, ngoại giới đều đồn rằng thế giới nột tâm của anh phong phú, tình cảm tinh tế tỉ mỉ, anh không sợ một ngày nào đó thiết lập nhân vật của anh sụp đổ rồi bị người ta nhìn ra thực tế mình là một đồ đần* sao?"
*đậu bức: Tiếng Việt không có từ tương đương, nhưng có thể hiểu là ngớ ngẩn, ngố, đần, ngu,...
Ngụy Tây Diên đang uống rượu, phụt một tiếng liền phun ra ngoài.
Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vị "Mộc Lan" nhà nhà đều biết này, mà người đó lại thẳng thắn chờ hắn trả lời.
Sau đó, quan hệ của hai người bước một bước thích hợp, thành đôi nam nữ tuyệt không có tình yêu, chỉ có tình sư huynh muội cách mạng hữu nghị.
*
Khi đến phim trường, ánh mắt trời còn chưa sáng, bờ sông Tarim vẫn đang ngủ li bì.
Phim trường đã chuẩn bị ổn thỏa, người phụ trách đang tiến hành đợt kiểm tra cuối cùng, bên cạnh lều hóa trang, các diễn viên cũng đang khẩn trương trang điểm.
Người phụ trách vừa thấy xe của Chiêu Tịch liền vội vàng chạy đến, nhìn vào trong xe, "Chiêu đạo diễn, Ngụy đạo diễn, thầy Lâm không tới cùng mọi người sao?"
Chiêu Tịch từ trên xe bước xuống, nhướng mày, "Lâm Thuật Nhất còn chưa tới?"
Lâm Thuật Nhất đúng là vẫn chưa tới.
Hôm nay cảnh diễn mặt trời mọc là quan trọng nhất, Lâm Thuật Nhất lại đóng vai vua Ô Tôn, tự mình tới thảo nguyên nghênh đón đội ngũ hòa thân, lần đầu gặp nhau với công chúa.
Nữ chính và nữ hai đều đang ở đây hóa trang, nhóm diễn viên cũng đã đến phim trường từ sớm, chỉ có mình cậu ta còn chưa tới.
"Gọi điện thoại chưa?"
"Gọi rồi nhưng không có nhận."
"Trợ lý cậu ta đâu?"
"Lần đầu tiên thì kết nối được, nói là đã lên đường rồi nhưng sau đó máy lại tiếp tục bận, gọi không được."
"Lần gọi được đầu tiên từ khi nào?"
"Nửa tiếng trước!"
Chiêu Tịch nổi giận lôi đình: "Từ khách sạn lái xe đến phim trường cũng chỉ mất có mười phút, nửa tiếng? Bọn họ cưỡi xe đạp đến à?"
Thời gian mặt trời mọc hôm nay là sáu giờ rưỡi sáng, bây giờ đã gần năm giờ rồi.
Tạo hình cổ trang vốn đã phức tạp, nếu Lâm Thuật Nhất thật sự không tới thì chắc chắn sẽ bỏ qua cảnh mặt trời mọc.
Chiêu Tịch dặn dò Tiểu Gia phải liên tục gọi điện thoại cho Lâm Thuật Nhất, chính mình ngồi vào trong xe chuẩn bị quay về khách sạn tìm người.
Mới vừa khởi động thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe của Tiểu Gia, "Đến rồi đến rồi!"
Lâm Thuật Nhất muộn nửa giờ, cuối cùng cũng tới phim trường.
Lúc xuống xe còn than phiền với trợ lý, trời lạnh như thế này, không để yên cho người ta ngủ ngon lại còn quay phim.
Chiêu Tịch chịu đựng một lúc lâu, nhanh chóng sải bước về phía hắn lại bị Ngụy Tây Diên kéo lại ——
"Ôi ôi, thầy Lâm tới rồi, thợ trang điểm, thợ trang điểm nhanh lên!"
"Anh làm cái gì đấy?"
"Tính toán một chút, người cũng đã tới rồi, giờ em đi lên cáu kỉnh một trận thì còn muốn hóa trang nữa hay không?" Ngụy Tây Diên giống như dỗ trẻ con nói, "Có tức giận gì thì quay xong cảnh này lại nói sau, nếu không tí nữa không nhập diễn được, nhiều người vất vả như vậy không phải công cốc rồi sao?"
Được.
Nhẫn một lúc gió êm biển lặng.
Chiêu Tịch quay đầu bước đi, đi mấy bước vẫn là không có nhịn được ——
Gió êm biển lặng cút con mẹ nó đi!
Cô cuốn kịch bản thành một cuộn, chỉ về phía lều hóa trang, "Tôi đem lời này nói ra luôn, hôm nay hắn còn mẹ nó cho tôi hai mươi mấy lần NG nữa thì tôi đánh vỡ đầu chó của hắn."
Tiểu Gia gấp đến độ nhảy dựng lên bịt miệng của cô, "Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút! Vạn nhất bị tuồn ra ngoài thì chị lại được lên đầu đề đấy!"
"Chị sợ cái rắm ấy, chị —— "
"Cô dĩ nhiên không có gì phải sợ." Ngụy Tây Diên cười đến phúc hậu vô lại, "Dù sao đến lúc đó bị đồn lên mạng, vé phòng không tốt thì không tốt, nhà cô tràn đầy mùi nhân dân tệ, cô là Thiên hoàng lão tử mà, tiếp tục đốt tiền quay tiếp một bộ nữa là xong."
Hắn chỉ chỉ nhân viên công tác đang bận rộn thật lâu ở hiện trường.
"Chỉ có bọn họ sợ thôi."
Chiêu Tịch im lặng một lúc.
Sắc trời vẫn tối, bên cạnh dòng sông lại sáng lên đốm nhỏ ánh đèn trong gió lạnh dưới âm độ, đó là vô số người yêu thích phim ảnh chạy tới đồng cỏ cách đó không xa tự tay chế tạo phim trường hòa thân.
Đây là bộ phim của cô, cũng là câu chuyện của bọn họ.
Kết quả định luật Murphy*, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
*Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ nêu ra rằng: Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra thì nó SẼ xảy ra vào thời điểm tệ nhất (Anything that can go wrong, will go wrong.)
Một giờ sau, dưới sự trông mong của toàn bộ đoàn làm phim, cuối cùng đã hoàn thành hóa trang —— Ô Tôn quân chủ, Quân Tu Mỹ.
Bộ phim《Ô Tôn Phu Nhân》, là bộ phim thứ ba của Chiêu Tịch, chủ yếu giải thích câu chuyện về Phùng Liễu, vị nữ ngoại giao đầu tiên trong lịch sử nước ta ——
Thời Tây Hán, Giải Ưu công chúa bị gả xa tới đất nước Ô Tôn, Phùng Liễu là thị nữ hồi môn của nàng.
Nàng tự học ngôn ngữ Ô Tôn, bầu bạn với công chúa trải qua hai vị trượng phu, lấy thủ đoạn ngoại giao xuất sắc tăng cường giao bang giữa triều Hán cùng các nước Tây Vực, sâu sắc kính phục nên được các nước Tây Vực xưng là Phùng phu nhân.
Sáng sớm 5:40, cảnh quay thứ mười ba của《 Ô Tôn phu nhân 》chính thức bắt đầu ——
Quân Tu Mỹ dẫn đầu đại quân Ô Tôn đi đến nghênh đón công chúa.
Đây là một trong ít phân cạnh trọng yếu của Lâm Thuật Nhất, uy phong lẫm liệt cưỡi ngựa tới cùng công chúa gặp mặt.
Trên bờ sông Tarim, bầu trời không sáng, mấy chục chóp lều vải ẩn núp ở trong cỏ xanh.
Đội ngũ hòa thân còn đang ngủ say, xa xa lại truyền tới tiếng ầm vang của vó ngựa, lính gác đêm tức khắc giật mình tỉnh dậy.
Không tốt, có quân địch bất ngờ!
Nhất thời, trong doanh trại đèn đuốc chập chờn, binh hoảng mã loạn.
Cũng may chẳng qua là một trận sợ bóng sợ gió.
Đại quân từ trong bóng tối chạy nhanh đến, rất nhanh dừng ở phía xa, đối mặt chờ binh lính Tây Hán xuất phát, một bước cũng không bước tiếp.
Trong đám người, có người một mình cưỡi ngựa tới, ngừng ở bên ngoài trăm bước.
Người nọ lớn tiếng nói: "Ô Tôn Quân Tu Mỹ, tới đón công chúa Hán triều."
Doanh trại ồn áo náo động nhất thời an tĩnh lại.
Binh lính cầm kiếm đối mặt nhau: "Ngươi có bằng chứng gì không?"
Người nọ cười cười, tung người xuống ngựa, cởi bỏ đao kiếm ném lên trên lớp cỏ xanh thấm nhuần hạt sương, chậm rãi đi tới.
Bầu trời từ một mảnh đen nhánh đến dần sáng cũng chỉ trong chốc lát. Hạt sương trên cỏ phát ra ánh sáng trong suốt tựa như trân châu tản mạn đầy đất.
Chẳng biết tự lúc nào, công chúa cũng từ trong lều đi ra, đám người tự động nhường ra một con đường cho nàng.
Cuối đường là người nam nhân một mình đi đến, nàng giương mắt nhìn lên: "Ngươi là Ô Tôn quân chủ?"
Mặt trời đỏ ửng ẩn nấp đã lâu bỗng nhiên nhảy lên núi xa, trong phút chốc chiếu sáng con sông, chiếu sáng đồng cỏ, cũng chiếu sáng bầu trời mênh mông vô tận.
Quân Tu Mỹ ngừng ở bên ngoài mười bước, trong như nhật nguyệt, sáng như sao trời.
Tất cả mọi người nín thở mà đợi.
Tựa hồ hết thảy chờ đợi cũng đều vì giờ phút này.
Lúc này nên là Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số [1].
[1] Dịch nghĩa: Gió vàng sương ngọc tìm nhau. Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
- Thước Kiều Tiên - Tần Quan
Cho đến khi hắn lộ ra vẻ lúng túng cười: "Cái đó, câu tiếp theo... là cái gì nhỉ?"
Mọi người: "..."
Phía sau máy giám sát, Chiêu Tịch ầm một tiếng từ trên ghế rơi xuống.
Hôm nay Chiêu Tịch đã ngủ với Trình Hựu Niên chưa?
—— Chưa có. ngôn tình tổng tài
Cám ơn mọi người hăng hái lên tiếng bày tỏ hết tình yêu tràn đầy đối với tôi (cũng không có.):((
Editor có lời muốn nói:
Sorry mọi người, vốn dĩ đăng lâu rồi, mà t không để ý, tưởng là mình đăng rồi, giờ vào lại mới phát hiện:((
Nói thế nào thì nói, qua chị nhà mới thấy, nhà có quyền có thế đôi khi thực sự không phải điều tốt đẹp gì bởi thành công mình tự làm ra cũng chỉ khiến người khác nghĩ rằng tất cả đều nhờ vào gia đình. Haizz