Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm

Chương 23: Chương 23




6 giờ chiều, Lâm Ngữ tự mình thu dọn đồ đạc trong ký túc xá và chuẩn bị đi chơi.

“Lão đại, làm cái gì mà lâu thế, đi nhanh lên!”“Thôi thôi, đẹp trai rồi, định bôi 2 cân phấn, muốn làm Bạch Tuyết à?”Trước đây dù đã từ chối cuộc đi chơi này bằng mọi giá nhưng bây giờ Chu Kiệt và Trịnh Vĩ thậm chí còn tích cực hơn Hứa Triều Dương, hào hứng hối thúc anh ấy.

“Xong rồi đây, làm gì mà vội” Hứa Triều Dương vốn còn chần chừ trong phòng tắm, mấy phút sau mới xong việc, đang chuẩn bị xuất phát thì liếc nhìn Lâm Ngữ một cái rồi nói: “Lão tam, sao cậu còn đeo ba lô? Đem về ký túc xá trước đi.

Đúng rồi, cậu có muốn thay quần áo không? Dáng người chúng ta trông cũng giống nhau.

”“Không được, hát hò xong có thể tớ vẫn phải ở lại, để ở ký túc xá thì lại phải quay về một chuyến nữa.

” Lâm Ngữ lắc đầu, cười nói: “Tớ lười thay quần áo lắm, chỉ làm nền thôi, không dám nổi bật hơn cậu.

”“Cậu chỉ cần ăn mặc đẹp một tí là nổi bật hơn tớ liền.

” Hứa Triều Dương cười khẩy, không dây dưa nữa, đôn đốc một nhóm sáu người ra cửa.

“Lão Hứa, anh định làm gì vậy? Thầu quán net sao?”“Quán net cái gì chứ, tôi có lịch họp với bên kế toán!”“Ơ hay thế, các anh, cho em đi theo với, em cũng sắp nổi tiếng rồi.

”“Về đi, cậu không đủ trình đâu, phân công như nào trong ký túc xá đã ghi rõ , không liên quan đến cậu, về phòng mà thủ d@m một mình ấy.


”Dọc đường, bọn họ cùng người quen ở cùng khu ký túc xá tán dóc vài câu, sau cũng rời khỏi ký túc xá, chạy đến đến cổng sau trường học chờ đợi.

Trong lúc đợi, Hứa Triều Dương mở điện thoại gọi điện qua WeChat, sau khoảng mười phút, một cô gái hơi gầy đeo kính lon ton chạy đến.

“Lão tam cũng gọi là tầm cỡ mới có thể làm quen với cô gái này.

” Nhìn cô gái đeo kính, Chu Kiệt, lúc này đang đứng bên cạnh Lâm Ngữ, huých vào vai anh, nháy mắt và lẩm bẩm.

“Quả nhiên có bản lĩnh.

” Lâm Ngữ gật đầu tán thành.

Cô gái đeo kính này không quá xinh đẹp, trên mặt căn bản không có dấu vết của son phấn, nhìn qua thì sẽ đánh giá là kiểu người hướng nội và hiền lành, những người con gái như này bình thường rất khó tiếp xúc.

“Lưu Hân!”Trong lúc hai người họ thì thầm với nhau, Hứa Triều Dương đã niềm nở cười nói vẫy chào cô gái, cũng may mà không vô tình phát cơm chó, đến mãi sau mới dừng lại: “Sao em lại ở một mình, bạn cùng phòng của em đâu?”“Bọn họ còn đang trang điểm, hai người khác trong số đó cũng đã đi ra ngoài, em đã nói cho họ biết chỗ hẹn, lát họ sẽ tới, chúng ta tới nhà hàng trước đi.

”“Được rồi.

”Hai người trò chuyện vài câu, liền mang theo nụ cười tràn ngập vị mùi mẫn của tình yêu mà nhập vào hội của Lâm Ngư, dẫn bọn họ tới một nhà hàng.

Tên của khách sạn rất tao nhã và giàu ý nghĩa - Phong Lâm Muộn.

Đáng tiếc trong số đó có mấy người là học sinh, đừng nói đến ô tô, xe đạp cũng không có, đương nhiên không dám khoác lác, ngược lại Hứa Triều Dương thì khác, anh rất ra dáng của một người giàu có lại phong lưu nên rất được Lưu Hân để mắt tới.

Mọi người được Hứa Triều Dương mời vào rồi chọn chỗ, gọi món không lâu, mấy người bạn cùng phòng của Lưu Hân cũng lần lượt xuất hiện.

Không phải là một hội mỹ nhân như trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng về cơ bản đều ở trên mức tiêu chuẩn.

Ba người trong số họ trông khá bình thường, nhưng nhìn kỹ cũng hấp dẫn, người còn lại có khuôn mặt tròn hơi mũm mĩm, trông dễ thương và khá gần gũi, có lẽ là kiểu người hòa đồng nên sẽ dễ kết bạn với người khác.

Vậy mà người cuối cùng, từ miệng của Hứa Triều Dương và Lưu Hân là “Học bá”, đã khiến Lâm Ngữ và những người khác kinh ngạc.

Tóc ngắn ngang tai, kiểu tóc không cầu kỳ này thường mang đến cho các thiếu nữ vẻ ngoài tomboy, nhưng nó lại tôn lên khuôn mặt ngây thơ của cô gái này, tạo cho người ta cảm giác ngoan ngoãn và an toàn.


Chà, có lẽ là cảm giác mang đến từ một học sinh giỏi, một lớp trưởng ở trường cấp hai và cấp ba, một cô bé ngoan ngoãn trước mặt thầy cô và cha mẹ, cũng có tính khí của thiếu nữ nhà bên.

Điều tuyệt vời nhất là đôi mắt của cô ấy to tròn, thỉnh thoảng lại đảo quanh như thể rất nhanh nhẹn hoạt bát, khi cô ấy cười thì đôi môi cong lên xinh đẹp, khóe miệng có hai chiếc răng nanh.

Nếu trên thang điểm một trăm ngoại hình của cô được tám mươi điểm, thì nụ cười của cô được trọn vẹn điểm tuyệt đối, khi cô vẫy chào Lưu Hân bằng một nụ cười tươi rói, tất cả những chàng trai có mặt tại thời điểm đó dường như đã bị hút hồn.

“Kết thúc rồi, chính là cảm giác thất tình.

”“Không, là cảm giác của mối tình đầu.

”“Thật ngọt ngào.

”Trên chiếc bàn tròn lớn trong khách sạn, trai gái ngồi thành hai hàng đối diện nhau, Lưu Hân và sáu cô gái khác tụ tập lại cười nói, trong khi Chu Kiệt và bạn bè cậu ta thì thầm bàn tán.

Trước khi thức ăn được phục vụ, Hứa Triều Dương và Lưu Hân cũng giới thiệu cho bạn bè mình bạn cùng phòng của hai người.

Cô gái với khí chất “Học bá” là Triệu Tiểu Lộ, cô gái có khuôn mặt tròn trịa là Vương Miêu, và ba người còn lại là Chu Uyển, Trâu Ngưng, Lý Tuệ.

Sau khi giới thiệu xong, công việc “nối chỉ đỏ” giữa hai người kết thúc, kế đến, họ tán gẫu với nhau, điên cuồng phát cơm chó.

Mỗi người mang theo năm cái bóng đèn đang rất rực rỡ, và cả hai đều thoải mái trò chuyện vui vẻ không màng thế sự.

Trên thực tế, có thể thấy rằng Hứa Triều Dương và Lưu Hân đều cảm thấy đối phương rất thú vị, nếu không thì Hứa Triều Dương đời nào mà mượn nước đẩy thuyền.


Lưu Hân nhìn thoáng qua có vẻ là một cô gái nhút nhát, nhưng nhút nhát không có nghĩa là sẽ không đem bạn bè đến đây tụ họp, ăn uống hát hHai người cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện nhưng hội người Chu Khiết thì khổ tâm hơn nhiều, mới đầu cũng giới thiệu được vài câu, dù sao cũng chỉ là gặp mặt, không có gì để nói.

So với những người bạn cùng phòng còn lại của mình, Lâm Ngữ trông có vẻ ổn hơn một chút, người ta hay nói, bình sinh không làm việc trái với lương tâm nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa, anh ấy có năng lực hơn người và tinh thần học hỏi đầy mình, thân chính không sợ bóng nghiêng, chỉ là trong lòng đang âm thầm đánh giá Triệu Tiểu Lộc.

Hắn hiện tại rất muốn trò chuyện với ​​vị “Học bá” này, nhưng xét đến tình thế đôi bên là vừa mới gặp mặt, hơn nữa mấy người bạn cùng phòng cũng như mấy thằng tự kỷ, nhất thời khó mở miệng, đành phải tạm thời nhịn xuống.

Bầu không khí của bữa ăn này thật khó xử, Chu Kiệt và Trịnh Vĩ thường xuyên liếc nhìn Hứa Triều Dương ý muốn nhờ giúp đỡ, trong khi Hứa Triều Dương chỉ có thể lực bất tòng tâm nháy mắt bảo họ “lên”.

Chật vật cơm nước xong xuôi, Hứa Triều Dương - người duy nhất trong nhóm bạn vừa giàu có vừa quyền lực, đã thanh toán hóa đơn.

Họ liền lập tức cập bến điểm đến tiếp theo - KTV.

Mở phòng riêng, gọi đồ uống, nốc vài chai rượu vang đến say mèm, bật đèn mờ, mở nhạc ồn ào, đám người Chu Kiệt buông xả mặc sự đời, mặc dù vẫn chủ yếu là tán gẫu với bạn bè, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hát rống lên vài bài karaoke, lân la bên mấy cô gái rồi uống cạn vài ly rượu trong lúc sôi máu.

Các cô gái kế bên, chẳng hạn như Vương Miêu và Lý Tuệ, thực sự đã rất vui vẻ, bọn họ đã thoải mái với đám người Lâm Ngữ ngay lập tức sau khi bắt chuyện, đặc biệt là Vương Miêu, người đã trở thành trưởng nhóm, giờ thậm chí còn nổi bật hơn cả Triệu Tiểu Lộc xinh đẹp.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.