Cho đến khi trở lại phòng trong khách sạn, Tô Triết Ngạn cũng chưa hồi phục tinh thần.
Hắn trông có vẻ hơi hoảng hốt, Beta bị diệt sạch là một đả kích quá lớn đối với hắn.
Sở Thời Từ ôm hắn an ủi một hồi, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
Cậu kéo tay Tô Triết Ngạn sờ sau gáy mình: “Anh Ngạn, anh xem, tôi cũng là Beta nè.”
Tô Triết Ngạn không nói gì, chỉ giương mắt lẳng lặng nhìn cậu.
Sở Thời Từ mỉm cười trấn an hắn, Tô Triết Ngạn nắm lấy tay cậu, cúi đầu im lặng rơi lệ.
Hệ thống tấm tắc lắc đầu,【Cậu nói đúng, nam chính sảng văn này thật thích khóc. Vả lại, khi hắn khóc còn có cảm giác mong manh dễ vỡ nữa, công mít ướt, tôi duyệt.】
"Lúc này mi đừng có ship CP nữa, giúp ta nghĩ cách đi."
【Tôi không biết, tôi gà lắm. Cậu có muốn một chiếc áo len không? Tôi mới đan một chiếc áo len và sẽ tặng nó cho hội viên á.】
Sở Thời Từ phớt lờ hệ thống thấy tiền là sáng mắt này.
Dỗ liên tục đến hơn ba giờ sáng, Tô Triết Ngạn mới hồi phục.
Hai người nằm trên giường, Sở Thời Từ bị hắn ôm chặt vào lòng như một cái gối ôm cỡ lớn.
Tô Triết Ngạn thỉnh thoảng lại sờ sau gáy cậu và hôn lên tóc cậu. Sở Thời Từ đỏ bừng mặt, cảnh báo bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Hai người nằm trên giường không bao lâu, Tô Triết Ngạn nhẹ giọng nói: “A Từ, chúng ta là Beta cuối cùng ư?”
Sở Thời Từ ừ một tiếng.
Trong phòng rất tối, cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của Tô Triết Ngạn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói tràn ngập mờ mịt của hắn.
“Tôi và cậu ở bên nhau, có thể sinh ra Beta đời sau.”
Sở Thời Từ hít sâu một hơi, “Anh Ngạn, hai nam Beta không thể sinh con.”
“Cũng đúng.”
Hắn dừng một chút, “Cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi, A Từ.”
Căn phòng yên lặng hồi lâu, Sở Thời Từ cảm giác được người bên cạnh động đậy, và rồi có thứ gì đó chạm vào má cậu.
Hơi lạnh, xúc cảm cũng rất mềm mại. Nó không lập tức rời đi mà hôn dọc theo má đến khóe môi cậu, cuối cùng in lên cánh môi cậu.
Ánh sáng quá mờ nên hệ thống không thể nhìn rõ hình ảnh bên ngoài, gấp đến độ giậm chân.
Sở Thời Từ ngây như phỗng trên giường, toàn thân căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng lập tức đông cứng lại.
Cậu chưa bao giờ có cảm giác này trước đây, khi Tô Triết Ngạn hôn lên má cậu, cậu thậm chí còn chưa nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
Đầu óc Sở Thời trống rỗng, ngay sau đó những ký ức ập đến như một cơn sóng thần.
Cậu cũng từng muốn thử hôn nhưng những người đó chỉ muốn ngủ xong thì bái bai thôi. Cậu thường nhìn chằm chằm vào mình trong gương, tự hỏi liệu nụ hôn đầu tiên của mình có giống như đêm đầu tiên của mình không, và sẽ ở bên mình đến hết cuộc đời chứ.
Đây là nụ hôn đầu của cậu, nhưng cảm giác không giống như cậu tưởng tượng.
Bất an và lo sợ nhiều hơn là ngạc nhiên.
Sở Thời Từ theo bản năng đẩy người trên người mình, nói năng lộn xộn hoàn toàn không biết mình đang nói gì: “Xin lỗi, tôi không muốn tình một đêm. Nếu anh không thích tôi, chúng ta đừng như thế. Anh Ngạn, anh khó chịu trong lòng à? Chúng ta đừng làm có được không, tôi trò chuyện với anh suốt đêm luôn. Chân của tôi thật sự không được, hơi bất tiện trên giường. Chúng ta tâm sự về đầu não đi. Anh Ngạn, tôi……”
Trong bóng đêm vang lên giọng nói lạnh lùng của Tô Triết Ngạn: “Em không muốn hay là sợ tôi chê em?”
Sở Thời Từ đưa tay mò mẫm xung quanh, định bật đèn ngủ.
Một bàn tay lạnh lẽo đè lại cổ tay cậu, âm thanh khe khẽ vang lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khoảng không gian nhỏ cạnh đầu giường.
Hốc mắt của Tô Triết Ngạn vẫn còn hơi đỏ sau trận khóc hồi nãy, đôi mắt xanh lam ấy đang lặng lẽ nhìn cậu.
Sở Thời Từ nhìn thấy một dòng nước ấm trong đại dương đó.
Cậu giấu chân phải dưới chăn, định che giấu khuyết điểm của mình.
“Em luôn giấu nó đi, bởi vì tại nó mà em bị người ta cười nhạo, hơn nữa còn không phải chỉ một người. Em rất tự ti, em sợ rằng tôi cũng sẽ cười em.”
Sở Thời Từ vẫn muốn lùi về sau để trốn, lại thấy Tô Triết Ngạn cúi xuống cẳng chân của mình và hôn khẽ lên đó.
“Sau khi em biến thành người, tôi vẫn luôn nhìn trộm em. Khoảng thời gian này tôi luôn đỏ mặt là bởi vì tôi không ngừng suy nghĩ nên làm thế nào để nói rằng tôi yêu em.”
Như thể có một dòng nước ấm đang từ từ chảy khắp cơ thể cậu dọc theo nơi nụ hôn vừa đặt lên.
Trái tim treo lơ lửng trên không của Sở Thời Từ dần dần rơi xuống. Cậu ôm ngực, tim đập dữ dội.
Có lẽ cậu có thể đánh bạo mà ăn cọng cỏ gần hang này.
Hệ thống cuối cùng cũng ăn được cơm chó và đang call điên cuồng.
【Chụt một cái! Chụt một cái!】
Tiếng hét háo hức từ bầu không khí nóng bỏng cũng ảnh hưởng đến tâm trí của Sở Thời Từ, cậu giơ tay túm lấy cổ áo của Tô Triết Ngạn, đè hắn xuống giường, dùng sức hôn lên đôi môi nhợt nhạt của hắn.
Sở Thời Từ dường như muốn phát tiết hết những ấm ức của mình, cánh môi của Tô Triết Ngạn đã bị rách, giọt máu nhuộm đỏ đôi môi của cả hai.
Nụ hôn này chứa đầy bất an, sự buồn khổ của Tô Triết Ngạn cũng được khơi dậy.
Đôi mắt vốn bình tĩnh giờ đầy tàn nhẫn.
Hắn đột nhiên lật người đè lên Sở Thời Từ, nắm áo trước ngực cậu: “Trước khi hôn tôi, trước tiên hãy giải thích tình một đêm là sao, vì sao em lại nói như vậy, và ai đã từng chê em trên giường. A Từ, em đã đi tìm người khác trước tôi ư?”
Sở Thời Từ thở hổn hển bào chữa, “Tôi không có, nụ hôn đầu là bị anh cướp!”
Tô Triết Ngạn có tính chiếm hữu cao, cho dù đã thẹn thùng đến mức đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn nghiến răng ken két.
“Em từng muốn làm với người khác nhưng họ không đồng ý? Là Alpha hay Omega? Trước khi gặp được tôi, em đã làm robot của ai rồi?”
“Tôi chỉ đến gay bar để thử vận may, muốn tìm một mối quan hệ nghiêm túc nhưng chưa gặp được người nghiêm túc thôi.”
“Cho nên em vẫn muốn tìm người khác.”
“Tôi không có!”
Tô Triết Ngạn cười nhạo chế giễu, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, trông cứ như sắp tức đến phát khóc vậy.
Sở Thời Từ hết đường chối cãi, tại sao trước đây cậu không nhìn ra nam chính ghen tuông như vậy chứ.
Mấy ngày nay cả hai đều dồn nén sự bực tức trong lòng, Sở Thời Từ giả vờ hoạt bát, còn Tô Triết Ngạn thì giả vờ bình tĩnh. Bây giờ lửa giận bùng lên theo chủ đề kế tiếp, thế là họ bắt đầu vừa cãi vừa đánh.
Hệ thống hú hét,【Đánh đê, lên giường đánh! Đánh cho tôi xem!】
Giây tiếp theo, nó bị Sở Thời Từ nhốt vào phòng tối.
Nhìn không gian tối đen như mực, hệ thống sửng sốt một hồi, sau đó ném light stick xuống đất,【Fuck, đã tụt quần rồi mà lại cho tôi xem cái này hảaaaaa!】
…………
Sáu giờ sáng, Tô Triết Ngạn thức dậy đúng giờ.
Hắn mặc quần áo vào, soi gương nhìn vết răng trên vai, lỗ tai đỏ đến mức như muốn rỉ máu.
Hình ảnh rạng sáng cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Bởi vì bóng ma tâm lý của Sở Thời Từ quá mạnh nên họ không có làm đến cùng.
Nếm thử giới hạn như vậy là đã đủ đối với hai người hiện tại rồi.
Sở Thời Từ vẫn đang ngủ say, Tô Triết Ngạn rửa mặt xong thì ngồi vào bàn viết nhật ký.
【Mình và A Từ trở thành Beta cuối cùng trên thế giới, quốc gia đã bị đầu não kiểm soát. Lẽ ra mình nên hoảng sợ mới đúng, nhưng khi nhìn em ấy, mình lại cảm thấy cuộc sống cũng không khổ sở lắm. Bọn mình sẽ hủy diệt đầu não và trở về quá khứ.】
Hắn ghi đến đây thì tạm dừng hồi lâu. Sau khi hủy diệt đầu não, liệu A Từ còn tồn tại không?
Tô Triết Ngạn có một kế hoạch dự phòng, khoang con nhộng chứa đầy đá đen đã tự lập một không gian riêng và sẽ không bị ảnh hưởng bởi những thay đổi của dòng thời gian.
Hắn có thể để A Từ trốn vào khoang con nhộng, như vậy dù cho thời không thay đổi như thế nào, Sở Thời Từ cũng sẽ không biến mất.
Tô Triết Ngạn mím môi, lộ ra một nụ cười nhạt. Một lúc sau, mặt hắn lại đỏ bừng lên.
【Eo của A Từ rất nhỏ, sờ vào rất thích. Mình để lại trên cổ em ấy một vết đỏ, mọi người sẽ biết em ấy là của mình.】
【Tiếng thở dốc của em ấy thật êm tai, lý trí suýt nữa đã bị em ấy đánh tan. Nếu không phải em ấy quá căng thẳng và cứ run rẩy không ngừng, e rằng mình đã trực tiếp làm em ấy rồi.】
Khi Sở Thời Từ thức dậy thì đã hơn tám giờ.
Hệ thống ở trong đầu khiển trách cậu, nói cậu không đủ nghĩa khí, 【Ngay cả bản trực tiếp mà hai người cũng không cho tôi xem, còn là gay mật* tốt nữa không.】
*Gốc là gay蜜: tui đi tra thì có nghĩa là thường để chỉ người bạn nam gay chơi thân với con gái.
Sở Thời Từ nhìn dấu răng trên cánh tay mình, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy không chân thật, nghe vậy bèn nói giỡn: "Nội dung sau cần được trả tiền để xem."
Hệ thống im lặng hai giây, sau đó móc túi tiền ra,【Bao nhiêu tiền, tôi đăng ký gói một năm luôn.】
"……"
【Có thể lưu trữ không?】
"Cút."
Vùng hoang dã xuất hiện nhiều người hơn, trên đất in đầy dấu giày. Dấu vết giống như của Tô Triết Ngạn, là ủng quân đội do đế quốc thống nhất phát.
Hàng trăm ngàn người tụ tập ở đây, vùng hoang dã bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Có một số quân đội vào thị trấn để điều tra, Tô Triết Ngạn đánh bất tỉnh một người rồi nhét vào gầm giường trong khách sạn.
Sau khi mặc bộ quân phục tác chiến màu đen và đeo chiếc mặt nạ bảo hộ dưới đất, không ai có thể nhìn ra bất thường.
Tư thế đi của Sở Thời Từ quá rõ ràng, không thích hợp để cải trang.
Cậu biến về robot và bị Tô Triết Ngạn nhét vào túi trong của bộ quân phục.
Tô Triết Ngạn trước đây là tướng quân nên hắn biết rõ tình hình bên trong quân đội. Hắn nhanh chóng kết nối với kênh tác chiến và lặng lẽ hoà nhập vào đội ngũ gần nhất.
Căn cứ vào miêu tả của các thành viên trong đội ngũ này cùng các cuộc nói chuyện trong kênh, có thể xác định rằng binh lính không hề biết chuyện quốc gia đã bị đầu não kiểm soát.
Bọn họ đến ngôi sao hoang vu lần này là có hai nhiệm vụ.
Người của Công nghệ Vĩnh Sinh đã tìm thấy một dụng cụ trong cái hố ở phía đông nam, nhưng họ không đủ nhân lực nên không thể đột phá vòng vây của lũ quái vật để lấy dụng cụ đó ra.
Nhiệm vụ hàng đầu của họ là hỗ trợ các chiến binh của Công nghệ Vĩnh Sinh lấy dụng cụ trong hố ra và hộ tống về đế quốc.
Còn nhiệm vụ thứ hai chính là lục soát diện rộng trên ngôi sao hoang vu để tìm kiếm một viên đá đen đặc biệt.
Tô Triết Ngạn đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Khi đầu não còn chưa kiểm soát được đế quốc, cô ta giấu mình trong hố sâu để tránh bị trộm nhà.
Đợi khi quyền lực về cơ bản đã nằm trong tay, cô ta quyết định rời khỏi hố. Cô ta giả mạo người sáng tạo Eve rồi cử chiến binh của Công nghệ Vĩnh Sinh đi đón mình.
Lúc ấy có lẽ cô ta vẫn chưa kiểm soát hoàn toàn đế quốc, thế nên hơi đề phòng chiến binh của Công nghệ Vĩnh Sinh. Trong số một trăm tiểu đội kia hẳn là chỉ có một số người biết bên kia có cái gì thôi, còn lại đều bị thủ thuật che mắt. Nhãn tuyến chịu trách nhiệm mê hoặc đế quốc, tránh cho bại lộ mục đích thực sự.
Tuy ngôi sao hoang vu không làm gì được cô ta nhưng lại có thể giết con người, chỉ dựa vào sức mạnh của mấy đội ngũ là không thể đưa cô ta ra ngoài.
Sau khi tiếp quản đế quốc, cô ta hoàn toàn không phải lo lắng gì cả. Đơn giản chỉ cần nâng cấp quân bị của đế quốc rồi phái quân đội đến đây là được.
Đầu não cũng đang tìm kiếm viên đá đen, Tô Triết Ngạn nhét nó vào túi tác chiến bên hông, trước mắt vẫn chưa ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Vùng hoang dã bị sương mù bao phủ, quá nhiều người tụ tập dẫn đến thu hút một số lượng lớn quái vật.
Mấy chiếc chiến xa ở phía trước mở đường, các binh lính xếp thành hàng ngũ và tiến về phía trước một cách cẩn thận trong sương mù. Khoảng cách giữa mỗi người chỉ nửa thân súng, nếu cách xa hơn thì ngay cả hình dáng của đồng đội cũng không thấy được.
Thỉnh thoảng lại có quái vật bò lên người binh lính, điên cuồng cắn xé quân phục.
Quân phục tác chiến được cải tiến đã có tác dụng phòng thủ nhất định đối với sương mù đặc biệt trên ngôi sao hoang vu. Quần áo có tính phòng ngự rất tốt, bị quái vật cắn mà chỉ để lại vết hằn nông.
Nhưng điều này cũng cho thấy quân phục tác chiến không hoàn toàn an toàn. Nếu quái vật đạt đến một số lượng nhất định, nó sẽ mất tác dụng.
Nghe những người trên kênh tác chiến nói rằng họ đã thu thập vật liệu đặc biệt từ hành tinh khác. Trải qua quá trình luyện hóa, sau đó được tích hợp vào các thiết bị công nghệ cao, nó có thể tránh được sự che chắn của ngôi sao hoang vu.
Vật liệu này rất hiếm và khó chế tạo.
Tô Triết Ngạn giơ cánh tay lên và nhìn vào những vết xước nhẹ trên quân phục.
Trước đó, người của Công nghệ Vĩnh Sinh không được trang bị những thiết bị này. Có lẽ là do lúc ấy đầu não vẫn chưa nắm quyền kiểm soát đế quốc.
Sở Thời Từ không cảm thấy công nghệ của đầu não mạnh mẽ, cậu ngoan ngoãn co người lại trong bộ quân phục, tiến vào sương mù không quá hai giây đã bất động.
Tô Triết Ngạn lâu lâu lại sờ cậu vài cái, xem như an ủi cậu.
Dù cách một lớp bao tay dày nặng nhưng nhịp tim của Sở Thời Từ vẫn tăng nhanh, không tự chủ được mà nhớ lại những gì đã xảy ra vào sáng sớm.
Cậu nói với hệ thống: "Anh ấy thật sự là mãnh 1, ta tìm được rồi!"
Hệ thống cười khẩy, lo đan mũ.
"Anh Ngạn thật sự không hề chê ta, cách anh ấy nhìn ta rất dịu dàng. Nói thích ta rất nhiều lần, anh ấy dễ thẹn thùng, nhưng anh ấy không có bỏ xót một lời âu yếm nào cả."
【Cậu nói với tôi có ích lợi gì, tôi ở trong phòng tối cả đêm, không thấy gì hết.】
"Cho dù ta không nhốt mi, mi cũng chỉ có thể nhìn thấy mosaic thôi."
【Mosaic thì sao, ít ra còn đường để tưởng tượng, phòng tối thật sự không có gì thú vị hết. Cho tôi nhìn cơ thể chồng chút xíu mà cũng không nỡ nữa, keo kiệt, bủn xỉn, quỷ hẹp hòi!】
Nó đặt kim chỉ xuống, thấp giọng hỏi:【Trả tiền có thể xem không?】
"Không thể, cút."
…………
Khi đội ngũ đến điểm đến ở phía đông nam, Tô Triết Ngạn cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng bên này.
Trước mặt họ là một cái hố sâu khổng lồ, trong đó đang tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Tất cả mọi người ở đây đều mặc quân phục tác chiến màu đen và đeo mặt nạ bảo hộ dày màu đen, chỉ có chỗ đôi mắt là làm bằng chất liệu trong suốt.
Tô Triết Ngạn biết rõ các cử chỉ ám hiệu và quy luật hành động trong quân đội, không ai phát hiện ra rằng một người ngoài đã trà trộn vào đội, mà hắn cũng không thể phân biệt được những người xung quanh mình là ai.
Tô Triết Ngạn đi đến vị trí của mình, cúi đầu nhìn vào hố.
Cái hố này xuyên qua ngôi sao hoang vu, ở giữa có một tảng đá lơ lửng, bên trên có một dụng cụ kim loại.
Hố cực kỳ sâu, cỗ máy phát ra quầng sáng tạo thành một tấm lưới bảo vệ hình tròn có đường kính năm mét, ngăn cản quái vật và bụi bặm.
Đó chính là đầu não, đồng thời cũng là mục tiêu nhiệm vụ của quân đội lần này.
Các tầng đất trên ngôi sao hoang vu đều đang di chuyển về phía đông nam, cuối cùng hội tụ vào hố. Bụi đất trong hố tạo thành một vòng xoáy cực lớn, y như một cơn lốc xoáy xuất hiện ở vực sâu.
Mà trong vòng xoáy dày đặc bóng đen. Nhìn sơ thì tất cả đều là quái vật.
Sở dĩ chúng nó tập trung ở đây là vì bị cỗ máy thu hút, chúng muốn phá vỡ lưới bảo vệ để xé nát dụng cụ bên trong.
Chiến xa phóng ra ánh sáng ở rìa hố, ánh sáng chói lóa soi rõ hố sâu. Giây tiếp theo, vô số bóng đen từ trong hố tràn ra, nháy mắt nhấn chìm chiến xa.
Chờ bóng đen tan đi, chiến xa chỉ còn một lớp da rách.
Có người tiến lên kiếm tra, “Bọn họ bị ăn sạch rồi, chỉ còn lại quần áo, không có thi thể.”
Sĩ quan quay qua nhìn chiến binh của Công nghệ Vĩnh Sinh bên cạnh, “Cậu Tả, trang bị của chúng ta không thể chống đỡ được sự tấn công của quái vật.”
Tả Đình nhìn vào hố sâu, “Hãy cho binh lính tản ra rồi tấn công cùng một lúc. Chúng tôi đã thử nghiệm rồi, quân phục có thể chống lại 170 con quái vật tấn công cùng lúc. Một khi vượt quá số lượng này, quân phục tác chiến sẽ bị phá hủy trong vòng hai giây. Đừng đứng gần quá, phân tán hoả lực của quái vật.”
“Hố này có bao nhiêu quái vật?”
“Ước tính thận trọng, ít nhất ba trăm triệu.”
Cạnh hố lập tức yên tĩnh.
Sĩ quan cau mày nói: “Chúng ta chỉ có 230.000 người.”
“Tản ra và bắn cùng lúc, đợi khi nào quân phục tác chiến bị mòn thì vào chiến xa để tiếp viện. Dọn dẹp sơ lũ quái vật trong hố, sau đó cho người xuống lấy cổ máy ra.”
“Tại sao không thêm vật liệu vào robot để robot đi vào thăm dò.”
“Robot không thể vào hố, vào sẽ không nhạy. Chúng tôi đã thử rồi, chỉ thêm vật liệu đặc biệt vào vẫn chưa đủ. Mẹ đưa ra rất nhiều ý tưởng, nhưng phải mất ít nhất mười năm mới đạt được kỳ vọng của bà.”
Tiếng súng vang khắp vùng hoang dã, đội ngũ của Tô Triết Ngạn ở phía sau. Hắn phụ trách vận chuyển tiếp viện và ngăn chặn nhiều quái vật tiến vào hố.
Hắn đang suy nghĩ một vấn đề.
Nếu đầu não tự nhét mình vào, vậy tại sao cô ta lại không ra được? Di thư của Eve và tình hình hiện tại mâu thuẫn với nhau.
Nhưng đúng là đầu não đang tìm kiếm một viên đá đen đặc biệt.
Sự việc rất kỳ quái, Tô Triết Ngạn quyết định án binh bất động.
Sở Thời Từ cũng nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, cậu nói với hệ thống: "Mi nói xem, giá trị sức sống của anh Ngạn thấp liệu có khi nào là do trong một dòng thời gian nào đó, anh ấy cũng tìm ra cách hủy diệt đầu não. Nhưng khi đến đây, anh ấy lại nhận ra rằng không thể hoàn thành chuyện này nếu chỉ dựa vào nhân lực không?"
【Tôi thử rồi, gửi thất bại, không phải cái này.】
"Mi điền thế nào?"
【Nam chính tìm được cách hủy diệt đầu não, nhưng khi đi đến đích cuối cùng mới biết được số mình đã định là không thể giết đầu não. Hắn nhận ra hiện thực và rơi vào tuyệt vọng, khiến giá trị sức sống giảm mạnh.】
Nội dung mà nó điền về cơ bản giống như ý tưởng của Sở Thời Từ.
Cho đến ba giờ chiều, những con quái vật trong hố vẫn còn dày đặc và vô tận. Số lượng binh lính hy sinh đã hơn phân nửa, chiến thắng dường như đã ngoài tầm với.
Con người mặc bộ đồ bảo hộ có thể đi lại trên ngôi sao hoang vu, nhưng họ không thể vượt qua làn sóng quái vật để đi xuống tảng đá trong hố.
Robot không bị làn sóng quái vật ảnh hưởng nhưng chúng nó vào hố sẽ không nhạy.
Xung quanh đầu não có lưới bảo vệ hình tròn với đường kính năm mét, sau khi thử, bọn họ có thể ném đồ vật vào trong lưới bảo vệ từ trên cao. Lưới phòng ngự của đầu não chỉ chặn quái vật và bụi đất của ngôi sao hoang vu thôi, không chặn thứ khác.
Vậy thì trên lý thuyết, chỉ cần một người nhảy xuống từ vị trí đối diện trực tiếp với lưới bảo vệ là có thể sống sót tiếp cận đầu não.
Các binh lính đã thử rất nhiều lần và cuối cùng đã đi đến một kết luận. Thể xác phàm trần dù chỉ vừa chạm vào tảng đá lơ lửng cũng sẽ chết ngay tại chỗ, đây là kết luận đổi được từ mạng người.
Sĩ quan bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục bắn. Mặc dù phương pháp này tốn nhiều thời gian và công sức, nhưng số lượng quái vật thực sự đang giảm dần.
Sở Thời Từ cũng sốt ruột: "Thật ra, ta có một cách."
【?】
"Ta ôm đá đen ở dạng robot, sau đó bảo anh Ngạn ném ta xuống. Sau khi ta rơi vào lưới bảo vệ của đầu não, mi lại biến ta thành hình người. Ta cắm đá đen vào trong đầu não, vậy là thành công qua màn rồi."
【Nhưng cậu không bàn bạc trước với nam chính, hắn sẽ không ném cậu xuống đâu. Hơn nữa, hậu quả của việc phá hủy đầu não không thể lường trước được, nếu thời gian quay ngược về quá khứ, vậy thì vạn sự đại cát. Nhưng nếu dòng thời gian không thay đổi, chỉ là đầu não biến mất, thế cậu phải làm sao đây, bị mắc kẹt ở trong hố cả đời à?】
"Sáng nay ta xem rồi, giá trị sức sống đã tăng lên 98 điểm sau khi quan hệ thân mật. Chỉ cần tăng thêm 2 điểm nữa là ta có thể rời khỏi thế giới này, sẽ không bị nhốt cả đời."
【Lỡ như giá trị sức sống của hắn không tăng đến 100 điểm vì mất cậu thì sao? Cậu đã nghĩ tới vấn đề này chưa?】
Sở Thời Từ không trả lời.
Hệ thống đặt chiếc mũ đan dở xuống:【Cậu chỉ nghĩ đến việc hủy diệt đầu não để làm Tô Triết Ngạn vui vẻ thôi, hoàn toàn không nghĩ đến sự sống chết của chính mình. Giá trị sức sống của cậu đã tăng lên 35 điểm rồi, tại sao vẫn không chịu nghĩ cho bản thân mình vậy chứ?】
…………
Cả ngày nay Tô Triết Ngạn đều bận rộn với binh lính.
Hắn vừa thu thập tin tức vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Một phỏng đoán kỳ lạ dần dần hình thành trong đầu hắn, hoàn toàn lật đổ tất cả những suy đoán trước đó của hắn và Sở Thời Từ.
Khi màn đêm buông xuống, hắn lặng lẽ rời khỏi đội ngũ.
Sở Thời Từ không thể động đậy, cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Cậu chỉ cảm thấy âm thanh ồn ào càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Sau khi ra khỏi sương mù, Tô Triết Ngạn mới lấy robot ra.
Sở Thời Từ cứng ngắc quay đầu lại, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tô Triết Ngạn qua lớp mặt nạ bảo hộ, mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng và hơi khàn khàn của hắn.
“Đi đến khu vực không xác định trên bản đồ, bỏ em vào khoang con nhộng.”
Sở Thời Từ nghi hoặc nhìn hắn, “Tiến hành kế hoạch dự phòng trước ư?”
Tô Triết Ngạn nhấc mặt nạ bảo hộ lên, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Môi hắn đã cắn chảy máu, trong mắt tràn đầy tự giễu.
“Cách duy nhất bây giờ chính là tôi chuyển đổi giới tính thành Alpha rồi trở về đế quốc lấy được tín nhiệm của đầu não. Sau đó quay lại quá khứ giết chết đầu não và phá hủy cây cầu thời - không.”
Sở Thời Từ kinh ngạc nói: “Không phải Eve đã nói chỉ cần trực tiếp cắm đá đen vào là được rồi sao? Anh Ngạn, anh cho rằng cái hố đó là lạch trời hả? Không sao đâu, anh có thể ném tôi vào đó. Tôi chuyển đổi giữa robot và người là có thể……”
Tô Triết Ngạn đè miệng cậu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu, “A Từ, chúng ta đều bị lừa rồi.”
Bởi vì tin tức bị chặn nên thông tin mà họ có thể thu thập được vẫn rất ít. Vào lúc họ hoang mang nhất, họ đã tìm thấy khoang con nhộng chứa viên đá đen thông qua bản đồ trên vách trong của khoang con nhộng.
Ở đó họ tìm được bức di thư của Eve và biết được cách hủy diệt đầu não. Tô Triết Ngạn đã biết cách này lâu rồi, nhưng trong dòng thời gian đó, hắn đã không làm được.
Hoặc không phải do hắn không làm được, mà là do hắn đã phát hiện ra đây chỉ là một trò lừa bịp do Eve lên kế hoạch.
Dựa theo thông tin do Tô Triết Ngạn tổng hợp cùng với suy đoán của hắn. Sở Thời Từ hoang mang cả một đêm, cuối cùng cũng tìm ra câu chuyện thực sự của thế giới này theo dòng thời gian.
……
Eve là người sáng lập Công nghệ Vĩnh Sinh, bà đã tạo ra đầu não - trí tuệ nhân tạo trong dòng thời gian ban đầu, sau đó xây dựng cây cầu thời - không.
Vào một thời điểm nào đó trong tương lai, đầu não dự đoán rằng con người sẽ diệt vong trong vòng một nghìn năm, sau đó du hành thời gian trở lại năm mà cây cầu thời - không được vận hành.
Ở giữa đã xảy ra chuyện gì, đầu não tổng cộng đã du hành mấy lần, bọn họ không cách nào biết được.
Nhưng điều chắc chắn là nhiều lần du hành thời gian đã gây ra sự hỗn loạn trong dòng thời gian.
Tô Triết Ngạn bị ảnh hưởng bởi chính mình trong một dòng thời gian khác, gần như suy sụp đến mức suýt tự sát mà không hề có lý do.
Chỉ ba ngày sau khi hắn bị đày đến ngôi sao hoang vu, một lượng lớn bụi đã xuất hiện trên khoang con nhộng. Cuốn nhật ký vốn nên bình tĩnh cũng xuất hiện dấu vết bị xé.
Tô Triết Ngạn trong một dòng thời gian khác đã vẽ một bản đồ lên vách trong của khoang con nhộng, mà bản đồ vẽ tay đó cũng đồng thời xuất hiện trong dòng thời gian của họ.
Sau khi người nhân bản bị đá đen giết chết sẽ biến thành bụi và hoà vào ngôi sao hoang vu. Những hạt bụi đặc biệt này sẽ ngưng tụ thành quái vật bay trong sương mù.
Có ít nhất ba trăm triệu quái vật trong hố sâu ở phía đông nam, đây là chưa tính lũ quái vật phân bố ở những nơi khác của ngôi sao hoang vu. Những con quái vật lẽ ra phải ở trong các dòng thời gian khác đã xuất hiện ở ngôi sao hoang vu hiện tại.
Đầu não du hành vô số lần dẫn đến hỗn loạn thời - không, nhiều dòng thời gian va chạm và chồng chéo lên nhau. Ngôi sao hoang vu vì có môi trường đặc biệt nên bị ảnh hưởng sớm nhất và cũng rõ ràng nhất.
Ban đầu, sau khi đọc bức di thư của Eve, Tô Triết Ngạn và Sở Thời Từ đều nghĩ rằng đầu não giấu mình trong hố sâu là để tránh bị trộm nhà.
Nhưng tình huống trước mắt không tài nào giải thích được, cho dù đầu não muốn trốn thì cũng nên chừa đường lui chứ. Ít nhất trên thế giới này phải có người có khả năng đưa cô ta ra ngoài khi cô ta muốn.
Song, sự thật đã chứng minh rằng cô ta không ra được, tiểu đội chiến đấu của Công nghệ Vĩnh Sinh không thể hoàn thành nhiệm vụ, mà quân đội đế quốc dưới sự kiểm soát của cô ta cũng bất lực.
Vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đầu não không phải tự nguyện tiến vào hố, cô ta là ngoài ý muốn rơi vào trong đó. Cô ta cũng không lựa chọn du hành thời gian để thay đổi tình thế khó khăn hiện tại. Mà ngược lại dùng cách ngu ngốc nhất là thử đào cô ta ra ngoài.
Thời không hỗn loạn dẫn tới cô ta không thể hạ cánh xuống địa điểm được chỉ định trong chuyến du hành thời gian gần nhất, mà rơi vào hố trên ngôi sao hoang vu.
Cô ta không thể du hành thời gian để thay đổi hiện trạng có thể là do không thể kết nối với cây cầu thời - không, hoặc bởi vì trong hố có thứ gì đó đặc biệt đã nhốt chết cô ta trong dòng thời gian này.
Mà thứ duy nhất trên ngôi sao hoang vu có thể đáp ứng điều kiện này chính là đá đen.
Một lượng lớn đá đen tập trung lại với nhau, chia cắt không gian của cái hố. Đầu não đến từ tương lai bị nhốt trong không gian bị chia cắt, hệ thống phòng ngự của cô ta có thể bảo vệ bản thân không bị ngôi sao hoang vu đánh bại hoàn toàn, thậm chí còn có thể khống chế toàn cục, nhưng khung máy của cô ta lại bị mắc kẹt bên trong không thể thoát ra được.
Để thay đổi tình trạng khó khăn hiện tại của đầu não chỉ có hai cách, hoặc là có người mang cô ta ra khỏi không gian đá đen, hoặc là có người đi vào phá hủy cô ta.
Lấy ra được là tốt nhất, cô ta tiếp tục sự nghiệp cứu vớt nhân loại vĩ đại.
Còn nếu không lấy ra được thì hủy diệt thôi. Dù sao không gian đá đen cũng thuộc về không gian độc lập, cô ta chết trong không gian đá đen cũng sẽ không ảnh hưởng đến đầu não ở các không gian khác.
Bây giờ cô ta biến mất trong không gian đá đen. Cô ta vẫn tồn tại trong các dòng thời gian khác và tương lai vẫn có thể tiếp tục du hành thời gian.
Khi Tô Triết Ngạn nói ra những suy luận này, Sở Thời Từ nghệt mặt ra.
Vậy là đầu não bị kẹt bug, chơi đùa với thời - không, nhưng lại bất cẩn chơi chết luôn.
Nói thật, Sở Thời Từ không hiểu gì cả, cậu cảm thấy du hành thời gian không thể là một trò đùa như thế được.
Chắc là do chống lại ngôi sao hoang vu tiêu tốn quá nhiều năng lượng nên mới khiến chương trình của đầu não xảy ra vấn đề, cô ta có vẻ đã còn không bình thường nữa.
Cách hủy diệt đầu não được đề cập trong bức di thư của Eve thực chất là giải cứu đầu não trá hình, cô ta không thể không biết.
Sở Thời Từ không hiểu, “Đầu não muốn giết Eve, tại sao Eve còn giúp cô ta? Bà ấy biết rõ đầu não đã làm ra những việc tàn nhẫn cỡ nào mà, sao lại trợ Trụ vi ngược*.”
*Giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Tô Triết Ngạn nhìn cậu, “Rốt cuộc ai mới là Trụ Vương thực sự.”
“Không phải Eve đã chết rồi ư?”
“Nhưng ảnh hưởng của bà ấy vẫn còn đó, đầu não kế thừa ý chí của bà ấy. Em đã nói với tôi rằng đế quốc đang khuyến khích sinh con. Rõ ràng có ấp trứng trẻ con nhưng lại đưa tin Omega đẻ 73 đứa con liên tiếp khắp nơi. Ấp trứng trẻ con có thể chỉnh sửa gen, đảm bảo mỗi đứa trẻ sinh ra đều ưu tú, thế tại sao còn muốn khuyến khích sinh sản?”
Sở Thời Từ lắc đầu.
Tô Triết Ngạn cười nhạo một tiếng, “Bởi vì trong khuôn mẫu, Omega dễ thụ thai và sinh ra là để sinh con đẻ cái. Nhưng một trí tuệ nhân tạo thì làm sao lại có khuôn mẫu của con người chứ.”
Sở Thời Từ hiểu rồi.
Eve đã đưa vào mệnh lệnh "mọi việc con làm đều vì sự tiếp diễn và phồn vinh của nhân loại" khi tạo ra đầu não.
Cho nên sau khi dự đoán loài người sẽ diệt vong, cô ta đã cố chấp du hành thời gian hết lần này đến lần khác để chấp hành mệnh lệnh.
Nếu Eve cũng đưa vào các mệnh lệnh khác, ví dụ như những đứa con do Omega sinh ra mới là con người ưu tú, còn nhóm Beta thì tầm thường và vô dụng chẳng hạn.
Đầu não sẽ trung thành nghe theo mệnh lệnh của bà ấy, và trong khi cứu nhân loại, cô ta cũng sẽ xem xét các mệnh lệnh khác và tự động sắp xếp các ưu tiên.
Sở Thời Từ nhớ lại những tin tức mà cậu đã đọc trên những mẩu báo.
Khi mọi người mắc chứng nhầm lẫn trí nhớ trên diện rộng, có người nói rằng mình nhớ rõ vương là nữ O chứ không phải nam A, và vương đương nhiệm đã cướp vương vị của nữ vương.
Được biết đầu não có thể bóp méo ký ức và tinh thể có một số khiếm khuyết nhất định. Điều này có nghĩa là nữ vương đã từng tồn tại nhưng đã bị đầu não đổi đi. Đầu não sửa ký ức để mọi người nghĩ rằng vương là nam A.
Đầu não bị đưa vào mệnh lệnh nên trong nhận thức vốn có của cô ta thì A là người lãnh đạo, B là người bình thường tầm thường, còn O là kẻ yếu phải chịu trách nhiệm kéo dài chủng tộc.
Một cái máy đẻ thì không nên làm người lãnh đạo. Cho dù quốc thái dân an trong thời kỳ nữ vương trị vì, đầu não cũng sẽ đổi bà.
Vì như vậy mới phù hợp với quy định, một Omega dù ưu tú đến đâu cũng phải về nhà sinh con, nhường quốc gia cho Alpha trời sinh là người lãnh đạo.
Nhóm Beta tầm thường và vô dụng dù sinh ra sáng chói như sao trời cũng phải nằm dưới đáy xã hội.
Trong chương trình của cô ta, địa vị của ABO đã được cố định và đã được thiết lập từ lâu.
Sở Thời Từ khiếp sợ hỏi: “Eve là?”
“Alpha.”
Trong mắt Tô Triết Ngạn cuồn cuộn lửa giận: “Quyết định ngu ngốc nhất của con người chính là giao phó tương lai cho trí tuệ nhân tạo. Sai lầm lớn nhất của Beta chính là hoàn toàn giao quyền lực cho hai giới tính còn lại. Vương là Alpha, mà hầu hết các quan chức chính phủ cấp cao cũng là Alpha. Còn Beta chỉ có thể mặc cho người khác nhào nặn, cho dù bị đẩy xuống đất sỉ nhục cũng chỉ cảm thấy tất cả thống khổ đều là bởi vì Beta sinh ra tầm thường.”
“Tôi là tướng quân có chiến công hiển hách, nhưng trong tay không có quyền lực chính trị. Bọn họ chỉ cần thêm điều luật《Beta tòng quân sẽ bị đày đến ngôi sao hoang vu》là tôi phải ngoan ngoãn tiếp nhận lưu đày. Trước đây khi quốc gia nằm trong tay Alpha, sự sống sót đối với Beta đã thành hy vọng xa vời. Bây giờ quốc gia nằm trong tay trí tuệ nhân tạo, nhân loại bị tùy ý chơi đùa và một lớp người đã hoàn toàn biến mất dưới tay cô ta.”
Sở Thời Từ phát hiện trạng thái của hắn không ổn, cảm xúc của hắn dao động rất lớn, như thể sắp nổ tung vậy.
Xung quanh không có sương mù, cũng không có ai khác. Cậu vội vàng biến thành con người rồi trực tiếp ôm lấy Tô Triết Ngạn bất chấp việc mình không có mặc quần áo.
Tô Triết Ngạn đỏ mắt, hắn siết chặt cổ tay cậu, ấn cậu xuống đất rồi hôn cậu một cách ngấu nghiến.
Đôi mắt xanh lam của hắn đầy lửa giận sau khi bị trêu chọc, sự không cam lòng cùng phẫn nộ của hắn đã tạo ra những con sóng lớn trong đại dương luôn yên tĩnh.
Mùi máu tươi lan tràn trong miệng hai người, Sở Thời Từ nắm chặt tay hắn, cố gắng trấn an cảm xúc của hắn.
Tô Triết Ngạn nằm trên người cậu, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Thế giới này từng rất công bằng, có một nữ vương Omega, ít nhất 80% người đều là Beta, chúng tôi bình thường nhưng vĩ đại và từng là một phần quan trọng của xã hội. Đầu não dùng thủ đoạn thay đổi giới tính của Beta và khiến nữ vương biến mất. Muốn cứu nhân loại là thật, kỳ thị giới tính cũng là thật.”
Eve là một Alpha kỳ thị giới tính nghiêm trọng, người đã bí mật thêm vào những thứ của riêng mình khi tạo ra đầu não. Mà đầu não lại tuân thủ mệnh lệnh một cách nghiêm ngặt, vừa cứu nhân loại vừa đạp BO.
Trong khi bảo đảm sự kéo dài và phồn vinh của loài người, cô ta cũng cố gắng xây dựng một thế giới nơi chỉ có Alpha nắm quyền, Omega bị biến thành máy đẻ và Beta biến mất hoàn toàn.
Tô Triết Ngạn gặm cắn cánh môi của Sở Thời Từ, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Hướng đi của số phận con người không nên được quyết định bởi trí tuệ nhân tạo. Mà Beta muốn đạt được sự tôn trọng thì nhất định phải nắm được quyền lãnh đạo, dù cho chỉ là một phần nhỏ. Thế giới chính là như vậy, chỉ khi trở thành người cầm quyền thì mới không bị người ta bắt nạt một cách tùy tiện.”
“A Từ, tôi chịu đủ rồi. Tôi muốn lấy lại đế quốc mà tôi đã từng có. Tôi muốn biến nơi hoang tàn đổ nát này thành tổ quốc mà tôi đã từng yêu sâu đậm.”