Quý Văn Việt hiểu rất rõ Từ Phóng Tình, nghe câu 'tay không bắt sói' liền biết Từ Phóng Tình muốn lợi dụng sơ hở, nhưng Giang Lâm Lâm cũng không phải loại người có thể tùy tiện tha thứ cho người khác, vậy nên cô mới phản đối, không vì nguyên nhân nào khác mà chỉ vì Từ Phóng Tình là bạn của cô, còn Mạnh Niệm Sanh thì không.
Lúc trước, Quý Văn Việt luôn cho rằng Tiêu Ái Nguyệt không hợp với thế giới của hai cô, cũng không rõ vì sao Từ Phóng Tình lại chọn cô ấy. Tiêu Ái Nguyệt không quả quyết, dễ dàng mềm lòng, tuy đó không phải bệnh nhưng mềm lòng bất phân trường hợp là một vấn đề lớn.
Ba người cùng trở về chung cư của Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình gọi Bì Lợi lái xe của Quý Văn Việt về. Cam Ninh Ninh không khóc và đang ngồi trên sofa ngẩn người, Tiêu Ái Nguyệt đưa cô vào phòng ngủ, lúc trở lại phòng khách còn cố ý rót hai ly rượu đỏ cho Quý Văn Việt.
Từ Phóng Tình đang gọi điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt nghe giọng điệu bình thản đó liền đoán được người trong điện thoại là ai, cuối cùng Từ Phóng Tình nói, "Ừm, dưỡng thương tốt rồi trở lại. Tiểu Trương, bên kia giao cho luật sư Lâm, ừm, nhanh một chút."
Thì ra án kiện bên Mỹ vẫn chưa xong, Từ Phóng Tình định dùng phương thức nào đó để hòa giải với Khang Thụy Lệ. Tiêu Ái Nguyệt nâng ly đưa cho người yêu, trong lòng chua xót, "Em không muốn làm chị khó xử. Tình Tình, chúng ta có thể quyên miếng đất trước rồi hẵng bàn điều kiện với bà ta."
Hóa ra Tiêu Ái Nguyệt cũng có chủ ý này, quả thật 'không phải người một nhà thì sẽ không vào chung một cửa'. Quý Văn Việt nhìn về hướng Từ Phóng Tình, "Nếu em muốn hỏi ý kiến của tôi thì tôi chắc chắn sẽ không đồng ý."
Từ Phóng Tình đã có quyết định, khóe miệng cứng ngắc đến độ khiến người ta thất thần, "Tôi thích chơi chiến thuật với người khác, đã sống nhiều năm như vậy rồi, thử hỏi có chiến dịch nào không nguy hiểm? Chị Việt, chị biết rõ mảnh đất kia quan trọng thế nào hơn cả tôi, bây giờ tấc đất tấc vàng, sư nhiều cháo ít, có nhiều người dòm ngó như vậy, tôi có thể tránh né được sao? Ngoài Giang Lâm Lâm ra, nói không chừng còn có một Lục Lâm Lâm khác đang chờ. Đã chơi rồi thì chơi lớn một chút, tôi có thể không cần tốn quá nhiều sức đã lấy được đất từ tay Khang Thụy Lệ thì cũng có thể 'tay không bắt sói' kéo Giang Lâm Lâm xuống."
Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt biết mảnh đất kia là quà của Khang Thụy Lệ tặng cho Từ Phóng Tình nên trong lòng ngũ vị trần tạp nói không nên lời, tâm tình rất phức tạp, buồn bã nói, "Em cảm thấy quyên đất đối với chúng ta rất có lợi, công ty của chúng ta hiện giờ đang bị bao vây tứ phía, phải cần chính phủ làm chỗ dựa, em vốn định chờ chị về mới thương lượng."
Quý Văn Việt cũng gật đầu, "Tiểu Tiêu nói rất đúng, bán cho chính phủ một ân tình, thả dây dài câu cá lớn, thù lao rất hợp lý."
Dù sao cũng không giữ được mảnh đất này, Từ Phóng Tình đã nắm chắc tâm lý ấy. Cô rất ít khi chịu thiệt thòi, lúc trước cũng vì vạn bất đắc dĩ mới chuyển nhượng công ty bên Hồng Kông với giá thấp, chuyện này đã khiến cô rất khó chịu. Nếu phải quyên đất, cô nhất định sẽ không vui, cô đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của việc quyên đất này hơn Tiêu Ái Nguyệt, nhưng mà... vẫn khó chịu.
Mặc dù mảnh đất kia ở vùng ngoại thành, giá cả thấp hơn ở trung tâm, nhưng nó sớm muộn gì cũng sẽ tăng giá, làm sao có thể buông hạ ích lợi của mình để làm người tốt? Từ Phóng Tình rơi vào trầm tư.
Toàn bộ không gian nhất thời trở nên nặng nề, Quý Văn Việt tạm thời đứng cùng chiến tuyến với Tiêu Ái Nguyệt khiến Từ Phóng Tình có chút ngoài ý muốn. Cô không biết kế hoạch quyên đất này là do Quý Văn Việt để lộ phong thanh cho Tiêu Ái Nguyệt biết hay chỉ vì muốn lấy công trạng để cống hiến cho lãnh đạo mới nhậm chức. Cô trầm mặc hồi lâu mới nói, "Hai người để tôi suy nghĩ thêm một chút."
Từ Phóng Tình không muốn chịu thiệt nhưng cô nguyện ý mạo hiểm. Quý Văn Việt khẽ thở dài một cái, vô cùng bất đắc dĩ, "Cần giúp đỡ thì cứ việc tìm tôi."
Tiêu Ái Nguyệt tiễn cô tới cửa, kích động muốn mở miệng nhưng lại bị Quý Văn Việt nhanh chóng ngăn lại, "Tiểu Tiêu, có việc gì có thể tìm An Cửu Cửu."
Ba của An Cửu Cửu là cục trưởng cục XX, có quyền có thế, tuyệt đối không thể so sánh với thương nhân như Quý Văn Việt. Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Tôi hiểu, cám ơn chị Việt."
Đóng cửa lại, phòng khách đã không còn ai, Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa phòng ngủ ra thì lập tức nhìn thấy Từ Phóng Tình đang thu dọn hành lý liền sửng sốt, "Tình Tình, chị muốn đi đâu?"
"Đi Mỹ."
Không có lời thừa thãi, Từ Phóng Tình dọn dẹp quần áo, tắm giặt, sau đó ngồi trước máy vi tính bắt đầu mua vé máy bay. Tiêu Ái Nguyệt hồ đồ ngăn lại, "Không đúng, chị về Mỹ làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Đi yêu đương vụng trộm sao?" Mặt Từ Phóng Tình không chút gợn sóng, cô thâm ý nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chặp, "Tôi đi tìm Khang Thụy Lệ tính sổ, cái đầu nhỏ của em đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, nhiều lắm cũng hai tuần nữa tôi sẽ về. Giang Lâm Lâm muốn đồ trong tay Từ Phóng Tình tôi thì cũng phải chờ tôi có đồng ý không cái đã."
Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc, chưa kịp phản ứng thì ngón tay thon dài hữu lực của Từ Phóng Tình đã gõ lên trán cô một cái, "Nhăn mặt giống kiểu gì? Tiêu Ái Nguyệt, soi gương đi, tóc ngắn, mặt béo, lại thêm nếp nhăn, so với Trư Bát Giới còn khó nhìn hơn. Nếu em không bận rộn thì đắp vài miếng mặt nạ vào đi, dạo này gầy như vậy làm gì, tôi ngược đãi em sao? Dù em có gầy đi thì tôi cũng sẽ không trả thêm tiền, bình thường không chịu ăn uống điều độ để giảm béo cơ mà, nghị lực lớn thế này từ đâu ra? Người xấu thì phải vận động nhiều, ăn ít cũng không làm em bớt béo được. Em theo kế hoạch của mình để làm việc, em đã có khát vọng muốn quyên đất lớn như vậy thì phải làm cho thỏa đáng, đừng có như xe bị tuột xích. Nếu em dám gây ra vấn đề gì, đợi tôi trở về sẽ lột da em ra. Không cần lo lắng về Trần Vãn Thăng, lần trước em làm trò điên như thế đã vô tình biến 'khéo thành vụng', cô ta sẽ không chỉnh em nhưng cũng không có ý định buông tha cho tôi."
"Em không có cố ý giảm béo." Chỉ cần chị ấy chịu mở miệng mắng chửi đã nói lên sự tình không có gì đáng ngại, Tiêu Ái Nguyệt nhếch mày, ôn nhu nói, "Được rồi, em chờ chị quay về, chị ở bên ngoài phải chú ý an toàn."
Sự chờ đợi này kéo dài nửa tháng, trong nửa tháng này, Từ Giang Hoan đã rút án kiện đối với Tiêu Ái Nguyệt, không lâu sau Tần Thất Tuyệt cũng trở về Bắc Kinh, Giang Lâm Lâm thì như rồng thần chỉ thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, cũng không gây sự với Tiêu Ái Nguyệt nữa. Từ Phóng Tình vừa đi, không khí yên tĩnh trở lại, Tiêu Ái Nguyệt cũng bề bộn nhiều việc nên đương nhiên không có thời gian tìm ai. Cô tuần tự gặp mặt ba của An Cửu Cửu, đúng lúc người phụ trách giám sát công trình xây dựng viện mồ côi cũng là học trò của ba An Cửu Cửu, khó trách Quý Văn Việt lại kêu cô có chuyện gì thì cứ tìm An Cửu Cửu. Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt đưa đồ tới tận cửa khiến gã phụ trách nọ khá hài lòng, gã nhanh chóng phái người đi khảo sát diện tích và hoàn cảnh của mảnh đất trong tay cô.
Quyên đất không ràng buộc đối với hạng mục này mà nói chính là điều kiện có sức hấp dẫn cực lớn, vả lại người giới thiệu là An Cửu Cửu nên rất đáng tin cậy, đúng không? Người phụ trách thoạt nhìn cũng rất hài lòng về chất lượng, gã trò chuyện đất đai cùng Tiêu Ái Nguyệt một chút, cũng nghe nói cô không hợp với Trần Vãn Thăng, mặc khác có An Cửu Cửu ở một bên nói thêm vào nhờ gã giúp Tiêu Ái Nguyệt giảm chút thuế cho hạng mục khai phát, gã không nói gì mà chỉ gật gật đầu rồi pha trò cho qua chuyện.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, chỉ đợi Từ Phóng Tình trở về ký hợp đồng là xong. Từ Phóng Tình mới xây trường học, người phụ trách đương nhiên cũng không có ý định dỡ bỏ mà gã nguyện ý xuất tiền mua lại mấy tòa lầu dạy học và ký túc xá. Tiêu Ái Nguyệt cười khách khí, gật đầu nói, "Giá cả dễ thương lượng, anh xem giá bao nhiêu thì phù hợp."
Sự tình không sai biệt lắm, người phụ trách vừa quay đầu vội vàng chuẩn bị và sắp xếp mọi chuyện, vừa hối thúc Tiêu Ái Nguyệt gọi Từ Phóng Tình mau trở về ký hợp đồng.
An Cửu Cửu cảm thấy mình không có chuyện gì nên đã tìm lý do gọi điện cho Quý Văn Việt, thuận tiện báo cáo tiến trình của Tiêu Ái Nguyệt bên này. Cô nói xong lời cuối cùng lại cẩn thận từng li từng tí hẹn đối phương đi ăn cơm, lúc này Quý Văn Việt ngược lại không hề cự tuyệt như trước kia làm cho miệng của An Cửu Cửu ngọt như ngậm kẹp hồ lô, mạnh dạn hỏi, "Tổng giám đốc Quý thích ăn món gì? Lần sau tôi sẽ làm cho chị ăn."
Quý Văn Việt phản ứng nhàn nhạt, ấm ấm nói, "Dạo này tôi không có khẩu vị, chờ mọi chuyện xong xuôi, tôi và tổng giám đốc Tiêu sẽ mời cô ăn cơm."
Nghe được câu trả lời này, An Cửu Cửu như ngã vào chăn bông mềm mại. Cô che miệng lại, khó nén nội tâm kích động, tứ chi múa loạn tựa như rùa đen bị lật ngược, run rẩy đôi môi nói, "Vậy... vậy cũng được, chờ tổng giám đốc Từ trở về, chị nhớ phải mời tôi ăn cơm đấy." Lời vừa nói ra thì mặt liền đỏ lên, cũng không biết trong não nghĩ gì mà ngón tay lại bất an níu lấy đầu gối, "Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được."
Quý Văn Việt vẫn chỉ dùng một câu ngắn gọn để trả lời, "Ừm, chờ tổng giám đốc Từ về, tôi sẽ hẹn cô sau."
Vài ngày sau, Từ Phóng Tình trở về cùng với hợp đồng, bất quá sự tình đã phát triển vượt xa mong muốn của mọi người.
Bởi vì mảnh đất kia đã không còn là của Từ Phóng Tình nữa.
Trong tháng này, vụ kiện kéo dài ba tháng của Từ Phóng Tình và Khang Thụy Lệ cuối cùng cũng hòa giải thành công trên tòa, nội dung hòa giải xoay quanh việc tranh chấp tài sản. Từ Phóng Tình bán lại mảnh đất kia cho Khang Thụy Lệ với giá thấp hơn thị trường hai mươi phần trăm, mọi chuyện quay lại lúc bắt đầu.
Nhưng Tiêu Ái Nguyệt đã hứa quyên đất cho chính phủ, hành động của Từ Phóng Tình hệt như một bạt tay hung hăng đánh vào mặt tất cả mọi người, kể cả Tiêu Ái Nguyệt.
Dường như nơi nào có Từ Phóng Tình thì nơi đó liền có giông tố. Từ Phóng Tình vừa bước chân về Thượng Hải, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức nhận được điện thoại của Giang Lâm Lâm hẹn buổi trưa đến Bắc Kinh gặp mặt.
Ánh mắt của mọi người cùng hướng về phía Từ Phóng Tình, nhất cử nhất động của chị ấy đều bị giám thị. Chị ấy ung dung trở về nước, lại còn mang theo một hợp đồng trị giá vài chục triệu, lúc này Khang Thụy Lệ mới chân chính mất cả chì lẫn chài, Tiêu Ái Nguyệt cũng khóc không ra nước mắt, cô giúp Từ Phóng Tình treo quần áo treo vào tủ, sau đó quay gương mặt đau khổ lại hỏi, "Tình Tình, em như vầy chẳng khác nào đang giỡn mặt với chính phủ?"
Từ Phóng Tình nhíu mày, khóe miệng nổi lên ý cười, "Em muốn giỡn mặt thì cũng phải đủ thông minh mới được."
Tiêu Ái Nguyệt thấy tâm tình của đối phương không tệ nên có hơi khó hiểu, "Vậy phải làm sao bây giờ? Em đã đàm phán với họ xong hết rồi, bây giờ chị lại bán cho Khang Thụy Lệ mảnh đất, chúng ta không phải đang giỡn mặt với chính phủ thì là gì?"
"Không phải chúng ta, là em và Khang Thụy Lệ thôi." Từ Phóng Tình nhếch môi, không đau không ngứa đâm tiếp một dao, "Em ra mặt nói chuyện mà, vả lại đó là chuyện của Khang Thụy Lệ, còn tôi thì sao? Em đâu có thèm đếm xỉa đến tôi."
"Chị..." Tiêu Ái Nguyệt khó thở chỉ tay vào mặt người nọ, nghẹn nửa ngày không nói được một câu, "Chị... chị... chị chơi xỏ lá!"
"Cố sự này dạy em biết không nên tùy tiện tin tưởng vào bất cứ ai, cũng không ai được phép đắc tội với vợ của em." Từ Phóng Tình đưa tay lướt qua khóe môi của người yêu, tầm mắt ngang với trán, đôi môi giương lên rồi nhẹ nhàng hôn lên má đối phương một cái, "Được vợ quản nghiêm không tốt sao?"
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Đây ít nhiều gì cũng là chuyện lúc trước! Hóa ra người phụ nữ này thù lâu đến vậy! Chẳng phải lúc đó Tiêu Ái Nguyệt ăn no căng bụng đã rống lên trong điện thoại với Bì Lợi câu 'tôi không bị vợ quản nghiêm' sao! Thì ra chị ấy vẫn còn nhớ. Tiêu Ái Nguyệt chép miệng, mồ hôi trên trán ròng ròng chảy xuống, cô sợ hãi rụt cổ một cái, "Tốt, đặc biệt tốt." Nói xong rồi chôn mặt vào ngực Từ Phóng Tình, sau đó cười ngốc một tiếng, "Thật là mềm, vợ là tốt nhất, em yêu chị nhất, nào dám chống đối với chị đâu."
Bị vợ giảng đạo lý nhưng cô vẫn tương đối ngoan ngoãn.
Hai người đến gần bên nhau, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác tim của Từ Phóng Tình đập rất nhanh, giống có một bầy thỏ nhỏ đang nhảy lên nhảy xuống, mùi nước hoa ngào ngạt trên người chị ấy khiến người ta mê mẩn. Tiêu Ái Nguyệt ôm bờ eo của đối phương khiến cho thân thể của hai người vô cùng chặt chẽ, không có khe hở, sau đó cô đùa ác khẽ cắn vào bên ngực trái kia, "Thơm quá, không biết ăn có ngon không?"
Đôi mắt thâm thúy của Từ Phóng Tình hiện rõ sự bất mãn, cô hạ đầu nhìn người nọ, sau đó cúi người cắn vào lỗ tai của đối phương, "Nói đúng lắm, lỗ tai heo là món ngon nhất."
Dù đang cách một lớp quần áo nhưng cũng không thể che nổi nhiệt độ cơ thể đang tăng cao của Tiêu Ái Nguyệt. Từ Phóng Tình không khỏi hừ lạnh, cô nhíu mày quát một tiếng, giọng nói ma mị khó tả, "Tùy thời điểm mà phát tình, tránh sang một bên, tôi phải trả lời mail, cầm máy tính của tôi ra đây."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn giúp cô lấy máy tính.
Từ Phóng Tình đang viết email tiếng Nhật, viết được một nửa thì đột nhiên quay đầu yên lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt chăm chú, trong con ngươi tràn đầy chờ mong và kiên định, "Tiêu Ái Nguyệt, lần này, tôi muốn em hợp tác với Khang Thụy Lệ, bà ta xuất tiền mua bình an, còn chúng ta sẽ được cả danh và lợi."
Tiêu Ái Nguyệt cắn môi dưới, có chút bài xích, lại có hơi bối rối, "Em và bà ta..."
"Trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, công là công, tư là tư." Từ Phóng Tình biết cô muốn nói gì mới không kiên nhẫn cắt ngang, "Tiến lùi cùng nhau mới có thể đòi lại được những thứ bà ta đang nợ chúng ta. Em phải hiểu tôi lựa chọn hợp tác với bà ta là bởi vì so với những người khác, bà ta chưa từng giở trò, dù có chơi thì bà ta cũng không chơi lại tôi."
Từ Phóng Tình dã tâm bừng bừng, đây mới thật sự là chị ấy. Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên hiểu mục đích của người kia, cô không có ý định lên tiếng nên hai người cứ ngồi đối diện nhìn nhau mãi cho đến khi đôi mắt xinh đẹp của Từ Phóng Tình trừng lên một cái rồi lập tức oán giận mắng, "Em nghĩ là tôi đang trưng cầu ý kiến của em sao? Tiêu Ái Nguyệt, có làm hay không thì nói thẳng một câu, nếu không muốn làm thì bây giờ đi ra ngoài cho tôi thu dọn quần áo, cùng lắm thì sau này cứ đến mùng một mười lăm mỗi tháng, tôi sẽ đi thăm tù và đưa cơm cho em."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
"Được rồi." Một hồi lâu, Tiêu Ái Nguyệt tự giễu cười khổ, "Vậy chị nhớ đưa cho em ít thịt, không ăn em sẽ chết mất."