Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 163: Mẹ em thật sự đến



Khang Thụy Lệ là ai, Từ Giang Hoan hiểu rõ hơn Tiêu Ái Nguyệt. Đối phương yêu cầu giúp đỡ, ngay hôm sau cô đã liên lạc với Jojo. Tiêu Ái Nguyệt chỉ dặn dò vài câu, bảo cô kiềm chế một chút, đừng để bản thân mình bị cuốn vào.

Từ Giang Hoan không phải người không có chừng mực. Tiêu Ái Nguyệt đã nói rõ như vậy, nếu cô còn kéo đối phương xuống mương thì quá bất nhân bất nghĩa rồi.

Trần Vãn Thăng giữ lời, không tiếp tục làm khó dễ Tiêu Ái Nguyệt nữa, ngầm đồng ý để cô thành công tham gia vào hạng mục công trình. Đám người bên ngoài không biết lai lịch của Tiêu Ái Nguyệt, tư liệu và hình ảnh tra được trên mạng đều lưu truyền ảnh chụp chung của cô và Trần Vãn Thăng cùng thư ký thị trưởng, chắc hẳn Từ Giang Hoan trọng dụng cô cũng là bởi hiệu quả của ảnh chụp và lợi ích từ lần đấu giá kia.

Nhưng tại sao ảnh chụp này lại được giới thiệu ở trang đầu? Tóm lại là 'nghé con mới đẻ sẽ không sợ cọp', Trần Vãn Thăng bất tri bất giác lại trở thành chỗ dựa cho Tiêu Ái Nguyệt. Cô đi sớm về trễ, liều mạng vì sự nghiệp, còn làm quen một được đám bạn làm ăn, cuộc sống bận rộn nên cũng tự nhiên ném tình cảm ra sau đầu.

Bàn chuyện làm ăn, xây dựng mối quan hệ, Tiêu Ái Nguyệt ngược lại kéo theo Từ Giang Hoan chạy lên phía trước. Cô gái họ Từ này vốn ngọt miệng, Tiêu Ái Nguyệt ở chung lâu dài cũng biết được bản chất bên trong của cô ta rất cao ngạo. Cô ta thuộc dạng nhân sĩ thích nói lời xã giao, mặt ngoài khen ngợi, dụ dỗ nhưng sau lưng lại điều tra, đào hố hãm hại. Tiêu Ái Nguyệt cũng bị cô ta sai khiến tra xét hết mấy công ty, cuối cùng cô ta đã đẩy ma chưởng về phía nhà họ Khang.

Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt trông thấy Từ Giang Hoan bắt đầu lôi kéo Jojo, cô cũng không đoán được cô ta đang định giúp mình như thế nào.

Tiêu Ái Nguyệt càng lúc càng trở nên khôn khéo, từ cách đối nhân xử thế cho đến sự nghiệp. Lúc Từ Giang Hoan đưa Jojo đến trước mặt cô, chính Jojo cũng sửng sốt hồi lâu.

"Đây chính là người bạn mà cậu muốn giới thiệu cho tôi sao?" Trên mặt Jojo hiện lên nét giận dữ, cô quay đầu trừng người phụ nữ sau lưng, "Tiểu Hoan, sao cậu lại quen biết cô ta?"

"Khang tiểu thư." Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười đứng dậy kéo ghế ở đối diện ra, "Ngồi đi."

Từ Giang Hoan kéo Jojo ngồi xuống đối diện người kia, sau đó tươi cười uyển chuyện gọi phục vụ tới chọn món ăn. Vẻ mặt Jojo vẫn đầy vẻ nghi hoặc, "Sao hai người lại ở cùng nhau?"

"Chính là ở bên nhau đó." Không đợi Tiêu Ái Nguyệt mở miệng, Từ Giang Hoan đã đoạt trước một bước, mở mồm nói dối, "Thế nào? Bọn này không hợp à?"

Jojo nói không chút nghĩ ngợi, "Cô ta không xứng với cậu."

Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt đọng lại mấy giây, cô uất ức nói, "Ừm, là tôi trèo cao."

Từ Giang Hoan cười hết sức vui vẻ, "Jojo, hôm qua cậu còn muốn gặp chị ấy mà, sao hôm nay vừa gặp đã lập tức đả thương người ta như thế?"

Jojo bĩu môi, "Làm sao tôi biết được lại là cô ta chứ."

Tiêu Ái Nguyệt khoác tay lên vai Từ Giang Hoan, "Vậy chúng ta làm quen lại lần nữa nhé."

Từ Giang Hoan đưa mắt nhìn tay của người nọ, cười nói, "Đúng vậy, bắt đầu làm quen lại từ đầu."

Jojo đang mang thai, dù mặc váy rộng vẫn lộ ra dáng người cồng kềnh. Ba người chưa nói được mấy câu thì Jojo đã ngáp một cái, "Tôi muốn về trước, Tiểu Hoan đưa tôi về đi."

Tiêu Ái Nguyệt liền vội vàng đứng lên muốn dìu Jojo nhưng lại bị Từ Giang Hoan lườm một cái, "Bạn thân người ta còn có chuyện riêng muốn nói, chị đừng đi theo nữa."

Tiêu Ái Nguyệt gật đầu đưa hai người ra bãi đỗ xe, Từ Giang Hoan nhào qua vai cô rầm rì vài câu nói tối nay đến Karaoke Bạch Toàn, có vài khách hàng Hàn Quốc đang ở đó.

Mấy ngày trước, Tiêu Ái Nguyệt đã nghe cô đề cập về mấy vị khách hàng Hàn Quốc này nên cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp lái xe đến quán KTV. Xe đi ngang qua một nhà hàng, Tiêu Ái Nguyệt dừng ở bên đường đối diện nhà hàng mười mấy phút, yên lặng nhìn cửa chính.

Một lát sau, một chiếc xe Mercedes chạy tới, Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần không dám ngẩng đầu nhìn kỹ mặt người bên kia, cô nhanh chóng khởi động xe, vội vã như muốn trốn Từ Phóng Tình đang đi ra khỏi nhà hàng ở đối diện.

Xe của Vương Tiểu Dũng đậu ở cửa KTV, Tiêu Ái Nguyệt gọi điện cho gã, ngữ khí trong điện thoại của gã có vẻ không được tốt lắm. Vương Tiểu Dũng đen mặt ra khỏi thang máy, sau đó kéo cánh tay cô trách móc, "Sao muộn như vậy mới đến? Cô làm gì vậy hả? Khách hàng đều muốn đi rồi, tới muộn như vậy thì dứt khoát đừng có tới nữa, lát nữa vào nhớ phải xin lỗi đó, nếu họ làm căng thì cô tự chịu trách nhiệm."

Tiêu Ái Nguyệt bị gã hù đến lo lắng bất an, cô vốn không ngờ Vương Tiểu Dũng cũng đang ở đây, bị gã trách cứ một trận nên trong đầu có chút loạn. Cô đứng tại cửa ra vào chỉnh sửa lại âu phục, sau đó đẩy cửa vào trong căn phòng tối đen, Tiêu Ái Nguyệt xoay người bật đèn, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của Từ Giang Hoan, "Sinh nhật vui vẻ!"

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Chúc chị sinh nhật vui vẻ!! Chúc chị sinh nhật vui vẻ ~ chúc chị sinh nhật vui vẻ ~~ "

Bài hát mừng sinh nhật trong nháy mắt vang vọng khắp phòng, Từ Giang Hoan vượt lên trước mười mấy đồng nghiệp, trong tay cầm một cái bánh ga-tô rất lớn, "Quản lý Tiêu, sinh nhật vui vẻ."

Sinh nhật?

Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt thổi tắt ngọn nến, trong lòng đang suy nghĩ thì nhìn thấy Jojo yên lặng ngồi một bên ăn trái cây mới đi qua nói, "Cám ơn cô đã tới."

Jojo nhổ hạt nho trong miệng ra rồi đánh giá cô từ trên xuống dưới, không kiên nhẫn nói, "Hôm nay là sinh nhật của cô, tôi và Tiểu Hoan lại là bạn thân. Họ Tiêu kia, tôi nể mặt Tiểu Hoan gác lại chuyện cũ với cô một lần, đây là quà sinh nhật của cô."

Mặt mũi của Từ Giang Hoan thật là lớn, không những có thể an bài mười mấy nhân viên đến tổ chức 'sinh nhật giả' cho Tiêu Ái Nguyệt mà còn có thể lợi dụng thời cơ để Jojo chủ động gỡ bỏ phòng tuyến. Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể dối trá mỉm cười, "Trước kia là tôi không đúng, cô là đại nhân đừng trách kẻ tiểu nhân."

Từ Giang Hoan cầm theo mấy chai rượu đỏ đi qua tìm Tiêu Ái Nguyệt, "Uống rượu với tôi đi."

Jojo mang thai ở nhà nhịn gần chết nên ngo ngoe cầm ly rượu lên ngửi ngửi, "Để tôi nếm thử."

Từ Giang Hoan khoác vai Tiêu Ái Nguyệt, sau đó quan tâm lấy ly rượu trong tay đối phương ra, thần sắc quan tâm trên mặt rất tự nhiên, trong khoảnh khắc, Tiêu Ái Nguyệt không phân rõ cô ta muốn bẫy Jojo hay mình nữa.

Vương Tiểu Dũng dẫn mấy đồng nghiệp đến mời rượu Tiêu Ái Nguyệt, cô đáp lại từng người, tuy ngày sinh nhật là giả nhưng phim phải diễn cho tròn vai, dù không phải nhân vật chính cũng nhất định phải làm bộ vui vẻ.

Một khi đã bắt đầu uống liền không dừng lại được, mười mấy đồng nghiệp thay nhau ra trận, ai cũng kính cô một ly. Tiêu Ái Nguyệt chạy vào toilet mấy chuyến, cô vịn bồn rửa tay đứng không vững mới gọi Từ Giang Hoan vào yểm hộ cho mình về trước.

Từ Giang Hoan dẫn Jojo ra ngoài bàn giao vài câu, sau đó ba người ngồi xe của cô đi về khách sạn. Tiêu Ái Nguyệt ngồi ngủ ở phía sau, từ khi Jojo mang thai đã ôn thuần hơn rất nhiều, cô gọi cho Đông Văn Giang mấy cuộc nhưng gã không bắt máy. Từ Giang Hoan thấy sắc mặt của bạn mình không tốt mới kể cho cô nghe vài câu chuyện tiếu lâm.

An ủi, "Chắc anh ta đang bận, đợi lát nữa lại gọi đi."

Lời nói vừa dứt, điện thoại đã lập tức vang lên. Lần này là điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt nhưng cô đang ngủ say nên không nghe thấy tiếng chuông. Tâm tình của Jojo vốn không tốt, nghe cái gì cũng không vừa mắt bèn cầm lấy điện thoại đang đặt trên đầu xe ném vào mặt Tiêu Ái Nguyệt khiến đối phương mở to mắt mông lung nhìn, "Gì thế?"

Điện thoại là của mẹ Tiêu gọi tới, lúc Tiêu Ái Nguyệt chuẩn bị bắt máy thì đối phương đã cúp. Khi cô chuẩn bị gọi lại, màn hình điện thoại chợt sáng lên, một dãy số lạ gọi tới.

Số này? Tiêu Ái Nguyệt run tay suýt làm rơi di động xuống đất.

"Alo, xin chào, tôi là Tiêu Ái Nguyệt." Trong giọng nói lộ vẻ trấn định có xen lẫn chút kích động, Jojo vẫn còn nổi nóng nên không nghe ra được, ngược lại Từ Giang Hoan thông qua gương chiếu hậu nhìn cô một cái.

Trong điện thoại không có người nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt điện thoại, bàn tay đổ ra mồ hôi, cơ thể tỉnh rượu hơn phân nửa, cô trầm giọng thì thầm lại lần nữa, "Xin chào, tôi là Tiêu Ái Nguyệt."

"Tiêu Ái Nguyệt." Người bên đầu dây kia rốt cục đã chịu để ý đến cô và chỉ nói một câu suýt làm nước mắt của Tiêu Ái Nguyệt lan tràn như bão tố, "Mẹ em tới."

"Tút tút tút", điện thoại cúp, Tiêu Ái Nguyệt mệt mỏi che mặt. Từ Giang Hoan ở phía trước như có điều suy nghĩ hỏi cô, "Quản lý, chị muốn đi đâu không?"

Bất quá chỉ mới mười một giờ, Tiêu Ái Nguyệt đành mang cơ thể say xỉn qua nhà người yêu cũ để gặp mẹ. Từ Giang Hoan đưa Jojo về trước, sau đó dừng xe dưới chung cư của Từ Phóng Tình, muốn nói lại thôi hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Có cần chờ chị không?"

Vừa về tới đây, Tiêu Ái Nguyệt lại trở nên đần độn, cô lắc đầu, "Không cần đâu, tối nay tôi sẽ tự về."

Từ Giang Hoan mở dây an toàn theo cô xuống xe, "Tôi cũng muốn đi thăm Ninh Ninh một chút, cùng đi nhé."

Hai người sóng vai đi vào thang máy, Tiêu Ái Nguyệt say chếnh choáng lên tới não, cô dựa lưng vào vách thang máy chống đỡ thân thể, mệt mỏi thở dài, "Đây là lần đầu tiên chị ấy gọi điện thoại cho tôi."

Lần đầu tiên thì sao, có gì để chờ đợi? Từ Giang Hoan không biết, cũng không có tư cách hỏi, cô đỡ Tiêu Ái Nguyệt nương vào người mình rồi nhỏ giọng nhắc nhở, "Chị không nên nhớ kỹ những chuyện này."

"Đinh" cửa thang máy mở, Từ Giang Hoan kéo cánh tay cô ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Tôi ở đối diện chờ chị, xử lý xong thì gọi tôi đưa chị về."

Cam Ninh Ninh không khóa cửa, Từ Giang Hoan liếc nhìn chẳng có ai, quay người lại liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt vẫn đang do dự chưa nhấn chuông cửa bên kia, Từ Giang Hoan lập tức đi đến ấn chuông giúp cô. 

Tiêu Ái Nguyệt không còn khí lực, cả người tỉnh tỉnh mê mê, "Tôi chưa chuẩn bị xong."

Từ Giang Hoan hỗ trợ sửa sang lại áo sơ mi màu xám của đối phương, "Không sao đâu, chỉ cần xem chị ấy như người xa lạ, chị chỉ cần..."

"Chị!"

"Tiểu Nguyệt!"

Hai tiếng gọi đồng thời vang lên từ trong nhà Cam Ninh Ninh, Từ Giang Hoan lập tức quay đầu, trong lòng hiểu được đối phương là ai, ngọt ngào nói, "Chào dì ạ."

Ai ngờ mẹ Tiêu làm như không có thấy người nọ, bà đưa tay kéo Tiêu Ái Nguyệt về bên cạnh mình rồi chỉ vào đầu con gái mắng, "Đêm hôm khuya khoắt còn không chịu về nhà, trên người toàn là mùi rượu, trong nhà có đối tượng tốt như vậy lại bỏ mặc đi với phụ nữ không đứng đắn, Tiêu Ái Nguyệt, da con dày lên à!"

Sắc mặt Từ Giang Hoan lập tức thay đổi, tốt tính giải thích, "Dì hiểu lầm rồi."

"Tôi hiểu lầm cái gì? Tôi hiểu lầm cái gì?" Mẹ Tiêu mặc kệ, thấy con gái đang xụi lơ ngã trên vai lại càng khiến bà cảm thấy cô gái trước mắt không phải người tốt, "Cô không biết tửu lượng của con gái tôi không tốt sao? Cô còn mang nó đi uống rượu? Cô đứng đây làm gì? Trở về đi, tôi cảnh cáo cô, sau này cách con gái tôi xa một chút, nó đã có đối tượng rồi, tốt hơn cô không biết bao nhiêu lần."

Tiêu Hiếu Nam giải vây, "Mẹ, mẹ đưa chị vào nhà trước đi, chỗ này để con lo."

Tiêu Ái Nguyệt uống say liền thích ngủ, mẹ Tiêu biết tật xấu của cô, bà vừa ôm con vừa đẩy cửa nhà Từ Phóng Tình ra, trước khi đi vẫn không quên cáo biệt Cam Ninh Ninh, "Lần sau dì sẽ dạy con thái độ làm người là như thế nào."

Cam Ninh Ninh cũng không ngu ngốc, chờ mẹ Tiêu đi xong liền kéo Từ Giang Hoan vào nhà mình, "Cô vào đây ngồi với tôi đi."

Tiêu Hiếu Nam đi vào theo, gã thay mẹ giải thích và xin lỗi, "Chị đừng nóng giận, mẹ tôi mới đến Thượng Hải lúc chiều, gọi điện thoại cho chị hai mãi không được vì chị ấy đã đổi số, chị Từ cũng không nghe máy nên bà ấy đã ở nhà của chị Ninh Ninh chờ đến tối. Lúc nãy chị Từ vừa về, mẹ có vào nhà thị sát một chút mới phát hiện không có hành lý của chị hai, chị Từ lại ít nói nên cũng không thích giải thích, đúng lúc chị xuất hiện... chị đừng nóng giận, mẹ tôi không cố ý mắng chị đâu."

Từ Giang Hoan thở phào nhẹ nhõm, rộng lượng nói, "Được rồi, đây là chuyện của tôi và chị của cậu, cậu không cần nói nữa."

Tiêu Hiếu Nam nghe người kia nói kiểu này, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người, gã cười cười, không giải thích nữa.

Tiêu Ái Nguyệt đã ngủ, mẹ Tiêu đỡ cô lên giường, thấy Từ Phóng Tình vẫn còn ở trong phòng tắm chưa ra, bà nhanh chóng ra ngoài rót một ly nước ấm. Tiêu Ái Nguyệt uống nước không được khiến mẹ Tiêu cả giận vỗ vào mặt cô, "Bảo con uống đi, con xem con giống cái gì hả!"

Bên kia Từ Phóng Tình đã tắm rửa xong, vừa đi ra phát hiện có một người phụ nữ hôi thối đang nằm trên giường liền cau mày nói, "Em ấy bị gì vậy?"

"Uống nhiều quá." Mẹ Tiêu vỗ chăn đứng lên, "Tình Tình, con ngủ đi, hai đứa ngủ đi, mẹ đi ra đây, các con cố gắng nghỉ ngơi."

Đóng cửa lại, đèn trong phòng ngủ cũng không sáng, Từ Phóng Tình đi đến trước giường cúi đầu nhìn người trên giường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.