Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 155: Tôi muốn



Những ai không thể nhận định được người khác có thật lòng hay không cũng sẽ vĩnh viễn không thể hiểu rõ bộ mặt thật của Từ Giang Hoan. Cô ta ngồi bên cạnh cô đóng vai 'thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời' thành công. Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ nghĩ đến chuyện của mình nên chẳng nghe lọt nửa câu nào của ông chủ Hoàng.

Từ Giang Hoan ra vẻ đang tập trung tinh thần nhưng bên dưới thầm dùng chân đá vào bắp chân của Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần liền nghe lãnh đạo Giang nói với gã đàn ông kia, "Báo cáo của anh cung cấp quả thật không tệ nhưng gần đây kinh tế đình trệ, chúng tôi không thể chấp nhận giá tiền này được."

"Kinh tế đình trệ là chuyện của những ngành nghề khác, doanh thu hàng năm của công ty chúng tôi vẫn luôn tốt hơn năm trước." Ông chủ Hoàng đắc ý giải thích, "Mọi người đều là dân làm ăn, thẳng thắn mà nói thì vốn liếng nhiều năm của tôi đều đổ hết vào đây, tôi cũng không chỉ có một mình chị là khách. Tổng giám đốc Giang, chúng ta là người quang minh nên sẽ không nói chuyện mờ ám, chị có quen tổng giám đốc Quý của Thụy An không? Anh ta ra giá không thấp hơn chị bao nhiêu đâu, ông Hoàng tôi luôn giữ chữ tín, đã đàm phán với chị rồi và chỉ cần chờ giá cả phù hợp thôi, dù người khác có trả cao hơn, tôi cũng sẽ không cân nhắc."

Tiêu Ái Nguyệt nghe gã nói chẳng khác gì đang mặc cả với người mua hàng ở chợ đầu mối. Giá cả là một chuyện, tự nâng giá trị của bản thân lên lại là một chuyện khác. Lãnh đạo Giang không trả lời, bà trầm tư đưa mắt đặt trên người gã đàn ông bên cạnh, gã kia có chút khẩn trương lật tư liệu mà ông chủ Hoàng đã cung cấp ra xem, "Giá ước lượng của anh quá cao, trừ đi khấu hao tài sản cố định, chúng tôi cũng rất khó chấp nhận, hay ước định lại lần nữa?"

Có vẻ như người này không hề có kinh nghiệm đàm phán gì. Ông chủ Hoàng đã nắm chắc trong lòng, gã nhìn chằm chằm mặt của lãnh đạo Giang, gian xảo hỏi, "Không phải tổng giám đốc Giang đã sớm xem qua mấy cái này rồi sao?"

Lãnh đạo Giang vẫn không có ý định tiếp chiêu, bà quay đầu chuyển hướng về bên Từ Giang Hoan, "Hai người có muốn bổ sung gì không?"

Từ Giang Hoan thuận lợi đá bóng qua cho Tiêu Ái Nguyệt, "Con không có, quản lý có không?"

"Tôi..." Tiêu Ái Nguyệt đang muốn lắc đầu thì bỗng nhiên trên đùi truyền đến cơn đau thốn đến tận óc khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh, "Đau..." cô bắt lấy tay của người đang nhéo bắp đùi mình, sau đó cắn răng đổi ý, "Tôi có!"

"A, quản lý Tiêu muốn nói gì?" Ông chủ Hoàng vẫn giữ thái độ hờ hững, gã đánh giá cô một chút, thấy cô ngay cả bảng báo cáo cũng chưa mở ra, gã đùa cợt nói, "Vậy cô nói đi."

"Ừm." Tiêu Ái Nguyệt tức thì trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt mọi người khiến cô tương đối khẩn trương. Cô chớp mắt như động kinh đứng lên, "Giá tiền anh đưa ra không thích hợp."

"Không thích hợp chỗ nào?" Ông chủ Hoàng vỗ tay lên cặp văn kiện, thần sắc diễu võ giương oai uy hiếp cô, "Quản lý Tiêu, cô xem có hiểu bảng báo cáo không?"

"Tôi không cần hiểu bảng báo cáo." Tiêu Ái Nguyệt khó chịu xé luôn văn kiện của Từ Giang Hoan vừa mới chuyển đến trước mặt mọi người. Ông chủ Hoàng đứng phắt lên giơ tay ngăn cô lại, "Cô muốn làm gì?"

"Tôi không cần xem cái này!" Chẳng phải muốn cô làm loạn sao! Chắc chẳng có ai biết Tiêu Ái Nguyệt ở Hải Manh cũng vì bảng báo cáo mà phải nếm qua rất nhiều uất ức và thua thiệt, quả thực có kể suốt ba ngày ba đêm cũng chẳng hết. Cô biết rõ cái gì gọi là 'khoản nước sâu bao nhiêu', vỗ bàn nói, "Bảng báo cáo thì làm được gì? Nếu anh muốn xem, bây giờ tôi cũng có thể làm ngay cho anh một bảng báo cáo doanh thu còn hoàn mỹ hơn so với cái này!"

"Cmn, cô..." Ông chủ Hoàng thô bạo đã quen, gã khống chế không nổi liền văng tục, dữ tợn mắng, "Cô thì biết cái gì, cô đến đây làm gì? Ngồi xuống đi, an tĩnh lại cho tôi."

Tiêu Ái Nguyệt không thèm để ý tới gã, cô trực tiếp hỏi lãnh đạo Giang, "Tôi nói có sai đâu, đúng không tổng giám đốc Giang?"

Lãnh đạo Giang vẫn luôn ngồi yên không đổi tư thế, từ đầu tới cuối luôn bình tĩnh nhìn toàn cảnh, "Cô nói tiếp đi."

"Vậy thì tốt, tôi tiếp tục." Được người có quyền tối cao lên tiếng khẳng định, Tiêu Ái Nguyệt càng nói càng có lực, "Đầu tiên, một xí nghiệp có thể phát triển thành công cần nhất chính là thương hiệu. Các anh làm gia công, nguyên vật liệu là của khách hàng cung cấp, các anh không rõ thành phẩm sẽ được dùng làm gì, cũng không đoán được chất lượng kỹ thuật có tốt không. Nói cách khác, các anh không hiểu gì về chi phí nguyên vật liệu và cũng không có ý định tiến quân thăm dò vào thị trường lớn. Cả hai phía đều bị vây công cắn chặt, các anh sinh tồn một cách quá bị động, ai sẽ gánh chịu những mạo hiểm này?"

(*) Để mình giải thích thêm cho mấy bạn không chuyên về kinh doanh hiểu. Nói đơn giản dễ hiểu giống như Iphone của Mỹ nhưng gia công ở Trung Quốc, họ làm được chi tiết nhưng đến khâu lắp ráp thành phẩm lại không hiểu rõ, cũng không có thương hiệu như Iphone, cũng không nắm được toàn bộ chi phí vật liệu tất cả bao nhiêu, ước lượng doanh thu tất nhiên không phải con số chính xác. Những công ty thiên về sản xuất này nếu đưa ra thị trường chưa chắc thành công vì họ đã quen bán cho những công ty thương mại. Công ty sản xuất thường không có lợi thế về mẫu mã, thị trường như công ty chuyên về thương mại được. Bởi vậy hay có câu sản xuất là xóm nhà lá, thương mại là nhà lầu là vậy.

"Chúng tôi có thương hiệu của riêng mình! Chất lượng của chúng tôi hoàn toàn được nội bộ ngành tán thành!" Công ty của mình bị phân tích trần trụi, ông chủ Hoàng xanh mặt cả giận, "Cô là người mới, cô biết được cái gì?"

Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên tin tưởng công ty của gã nhất định có tiền đồ phát triển, bằng không sẽ không hấp dẫn lãnh đạo Giang chạy tới đàm phán. Cô cố ý nói, "Nếu anh tự tin như vậy thì chúng ta cũng không cần xem bảng báo cáo năm ngoái làm gì. Bắt đầu từ năm trước, toàn bộ ngành nghề đều đã và đang xuống dốc nhưng anh lại nói công ty năm nay tốt hơn năm trước rất nhiều, được thôi, cứ lấy năm nay làm ví dụ, chúng ta sẽ đối chiếu tiền lời, không đối chiếu số liệu. Từ giờ đến hết năm vẫn còn ba tháng nữa, lấy ba tháng này làm thời hạn thế nào? Lợi nhuận của một quý, anh có tài vụ của anh, chúng tôi cũng có phương thức của chúng tôi, thế nào?"

"Cút m* cô đi!" Ông chủ Hoàng bị chọc tức, mặt đều nổi lên gân xanh, gã rốt cục cũng bị Tiêu Ái Nguyệt ảnh hưởng và bắt đầu mắng chửi mất kiểm soát, "Cô đang đào hố cho tôi nhảy vào đúng không?"

"Được rồi." Lãnh đạo Giang vốn yên lặng suốt mấy giờ đã bắt đầu lên tiếng, "Hoan Hoan, con và họ ra ngoài trước đi, mẹ có việc muốn đàm phán với tổng giám đốc Hoàng."

"Được rồi." Từ Giang Hoan xem hết náo nhiệt, vui vẻ đứng lên kéo tay Tiêu Ái Nguyệt đi ra ngoài, "Bọn con đi trước."

Lúc trong cuộc họp, Tiêu Ái Nguyệt càng ngồi càng buồn bực, trong đầu cô đều ngập tràn hình ảnh của Từ Phóng Tình. Cô định đổi lại vé máy bay, ngay tối nay sẽ chạy về Thượng Hải gặp Từ Phóng Tình. Lúc ra đến cửa, cô cũng không để ý đang bị Từ Giang Hoan lôi kéo, chỉ vào phòng làm việc của mình lấy chìa khoá về nhà.

Từ Giang Hoan theo người nọ vào phòng, thấy cô xa cách với mình bèn vểnh miệng nói, "Quản lý, có phải lúc nãy em bất cẩn làm chị bị đau phải không? Em không cố ý, chị tha thứ cho em nha."

Tiêu Ái Nguyệt không thèm để ý tới người kia, cô lấy ví tiền trong ngăn tủ ra, sau đó lấy hình chụp của một người phụ nữ đang được kẹp ở bên trong rồi thoáng nhìn qua, "Tôi muốn về Thượng Hải, chuyện của cô thì tự cô giải quyết đi."

"Chị không quan tâm đến số tiền mà em hứa sẽ đưa cho chị sao?"

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, thờ ơ nhìn đối phương, "Cô thông minh như vậy, sẽ thật sự cho tôi tiền sao? Tôi nhận thua, cô trả tiền lương cho tôi đi, sau này chúng ta là 'nước giếng không phạm nước sông'."

Từ Giang Hoan không vui đến bên cạnh quản lý rồi gục đầu lên bả vai của cô, đáng thương lên tiếng, "Chẳng lẽ ở trong lòng chị, em chính là người không nói lý lẽ như vậy sao?"

Tiêu Ái Nguyệt sợ cô đột nhiên thân cận lập tức tranh thủ né qua một bên, "Cô thông minh hơn tôi nghĩ, nhưng tôi không thích giao thiệp với người thông minh."

"Mẹ em nói nếu giao thiệp với người thông minh lâu dài sẽ càng trở nên thông minh hơn." Phát hiện đối phương bài xích mình tiếp cận, sắc mặt của Từ Giang Hoan lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Cô ngồi vào ghế sofa, tiếp tục nói, "Quản lý, chị rất thông minh, vừa rồi chị biểu hiện rất thành thục, mẹ em rất thích chị."

Người thông minh chính là như vậy, không cho người khác con đường sống nào. Dù có đánh chết thì Tiêu Ái Nguyệt cũng không dám nhận ngôn ngữ của mình có thể khiến gã đàn ông kia bị ảnh hưởng. Cô chưa từng tham gia kiểu đàm phán như thế, mấy chuyện này hoàn toàn chỉ là kiến thức nửa vời, nhưng cô sẽ nhìn, sẽ nghe và học hỏi rất nhanh. Lúc trước, Trần Vãn Thăng chỉ cần ho một tiếng đã vạch trần được cô, còn nói cô khôn vặt thích giỡn mặt nhưng tiếc là chẳng có ai dẫn dắt. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ tới đây đành phải thừa nhận, bày ra bộ mặt poker phản bác, "Cô suy nghĩ nhiều rồi."

"Mẹ em nhất định sẽ tìm chị." Từ Giang Hoan không tiếp tục vạch trần đối phương nữa, cô cầm bút bi trên bàn gỗ xoay xoay, "Chị suy nghĩ kỹ một chút đi, nếu chị ở lại thì chị có thể là người có tiền lương và chức vị cao nhất ở công ty này. Nếu chị có lý do không thể ở lại, muốn cái gì cũng có thể đề cập với bà ấy."

Mẹ của cô ta rất nổi danh trên mạng, Tiêu Ái Nguyệt tùy tiện tìm cũng đã tra ra cả đống lớn tư liệu. Không phải là Từ Giang Hoan nói không có lý, cô nghiêm túc suy nghĩ thật lâu mới quyết định cân nhắc từng bước.

Ông chủ Hoàng đàm phán chuyện làm ăn với lãnh đạo Giang rất lâu, nhất định gã vẫn còn nguyên nhân khác mới không muốn bỏ qua lãnh đạo Giang. Hai người nói chuyện trong phòng họp tới giữa trưa, Từ Giang Hoan đến kêu Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài ăn cơm cùng họ. Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một chút liền đồng ý, ít nhiều gì thì cô có thể đề cập đến mong muốn từ chức của bản thân ngay trong bữa ăn. Trước mặt ông chủ Hoàng, lãnh đạo Giang không nói thêm lời nào, cơm nước xong xuôi rồi chạy về. Bà để Tiêu Ái Nguyệt và Từ Giang Hoan trực tiếp lên xe của mình, còn gã đàn ông lạ kia bị đuổi qua lái chiếc Honda của Từ Giang Hoan.

Từ Giang Hoan tự giác ngồi xuống chỗ ngồi kế bên tài xế, sau đó nghiêng đầu nghe lén đối thoại giữa mẹ và Tiêu Ái Nguyệt.

"Tôi nhớ cô từng nói muốn làm phó tổng giám đốc." Quay về với hoàn cảnh quen thuộc của mình, lãnh đạo Giang thả lỏng rất nhiều, chủ động ấm giọng hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Bây giờ còn muốn không?"

"Tôi không thích nơi này." Tiêu Ái Nguyệt đang chờ câu hỏi này. Cô giả vờ trấn định tự nhiên quay đầu, vẻ mặt thành thật, "Tôi còn trẻ, thích hợp phát triển ở nơi tốt hơn."

Lãnh đạo Giang gật đầu, "Ví dụ như ở đâu?"

"Bắc Kinh hoặc Thượng Hải." Tiêu Ái Nguyệt không có kiên nhẫn, trực tiếp nói rõ, "Tôi không muốn làm đầu gà, cho dù là đuôi phượng, tôi cũng muốn làm một cái đuôi xinh đẹp nhất."

"Trình độ tự luyến của cô không kém Hoan Hoan nhà tôi chút nào." Lãnh đạo Giang ngoài dự liệu đổi chủ đề, trêu chọc nói, "Tôi còn phải cám ơn cô đã cứu Hoan Hoan nhà tôi một lần. Quản lý Tiêu, à không, Tiêu tiểu thư, tôi rất thưởng thức sự nhiệt tình của người trẻ tuổi như cô. Nếu cô muốn bay lượn bình ổn, tôi nguyện ý cho ngươi mượn gió đông, muốn làm Phượng Hoàng cũng phải đặt chân lên chỗ của Phượng Hoàng mới đúng."

"Hay là đi biển đi." Tiêu Ái Nguyệt tự nhiên nói chuyện phiếm, cô không cần phải ngụy trang, sảng khoái nói ra lời thật lòng, "Nhà tôi ở Thượng Hải nên muốn mượn gió đông của bà Giang thổi đến đó. Tôi chưa từng đặt chân đến nơi khác nên có đáp xuống cũng bất an, không thể miễn cưỡng nên tôi sẽ nghe theo bà Giang sắp xếp."

Lãnh đạo Giang trầm mặc một hồi, không trả lời cô ngay. Từ Giang Hoan ở phía trước cười nói, "Mẹ, chẳng phải mẹ nói công trình ở Thượng Hải cần người giám sát sao? Con thấy chị ấy cũng không tệ."

Tiêu Ái Nguyệt không hiểu tại sao cô ta lại lên tiếng giúp mình, oán niệm trong nội tâm bớt đi một ít, đối phương quay đầu nháy mắt với cô, khóe miệng cũng nhếch lên cười theo.

"Tiêu tiểu thư, đây là lần đầu tiên Hoan Hoan nhà tôi giới thiệu người trước mặt tôi đấy." 'Thiên ngôn vạn ngữ' của người ngoài cũng không sánh bằng một câu ngắn ngủn của con gái cưng. Lãnh đạo Giang cưng chiều lắc đầu nói với Từ Giang Hoan, "Dù sao con cũng là người phụ trách bên kia, con quyết định là được rồi."

Tiêu Ái Nguyệt, "..."

Từ Giang Hoan, cô không xấu bụng sẽ chết thật sao?

Cho nên mới nói, Tiêu Ái Nguyệt thật sự cho rằng Từ Giang Hoan là người thành thật?

Cái gì là xấu bụng! Cái gì là xảo trá! Chính là đây! Từ Giang Hoan chính là như thế! Rõ ràng bản thân cô ta có thể quyết định nhưng cứ nhất định phải thông qua mẹ, hết lần này tới lần khác bắt Tiêu Ái Nguyệt phải nhận lấy một món nợ ân tình!

Vé máy bay vẫn là trưa ngày hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt không đổi chuyến. Cô đang đóng gói đồ trong phòng, lúc đến không theo gì nhiều, chẳng biết sao lúc đi lại có nhiều thứ linh tang linh tinh như vầy. Từ Giang Hoan ở lại thành phố vào buổi tối không về, Tiêu Ái Nguyệt thầm cảm thấy thật may mắn, giống như thoát khỏi loài vật nguy hiểm nào đó.

Định luật Murphy từ xưa tới nay luôn là vạn năng, bạn càng sợ cái gì thì cái đó liền đến. Giữa trưa hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt tùy tiện ăn cơm ở ngoài, lúc trở về lấy hành lý liền thấy một chiếc Jaguar ngừng dưới lầu, mí mắt của cô nhảy liên tục không ngừng, mở cửa vào nhà quả thật Từ Giang Hoan đã trở về, làm bộ kinh ngạc hỏi, "A, bà chủ về rồi sao?"

Hôm nay, Từ Giang Hoan không mặc quần áo làm việc, cõ lẽ cô ta đã hoàn toàn bỏ chuyện bên này, cũng không biết mẹ của cô ta nói gì với ông chủ Hoàng nhưng cô ta rất hiển nhiên không muốn đề cập đến. Từ Giang Hoan cầm trong tay một cái phong thư đi tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi nhé vào trong tay cô, "Em giữ lời, đây là tiền thưởng chị nên nhận."

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu móc vật cứng trong phong thư ra thì phát hiện đó là một chiếc chìa khóa của xe Honda, "Cho tôi sao?"

"Xe ở Thượng Hải, em đã trả tiền cọc rồi, chị về đó lấy là được." Từ Giang Hoan kéo màn cửa sổ ra nhìn sắc trời bên ngoài, "Gặp lại ở Thượng Hải nhé quản lý."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.