Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 137: Tôi đã từng



Cam Ninh Ninh cảm giác nếu bây giờ mình rời đi sẽ bỏ lỡ một màn kịch thế kỷ, nhưng nếu không rời đi thì 'ai đó' có vẻ như đang muốn giết cô?

"Tôi về trước."

Đầu óc Tiêu Ái Nguyệt toàn là Từ Phóng Tình nên qua loa phất tay, "Tạm biệt."

Từ Phóng Tình yên lặng ngồi trên sofa loay hoay cắt móng tay, giống như trong phòng chỉ có một mình cô.

Tiêu Ái Nguyệt dựa vào thân thể của Từ Phóng Tình ngồi xuống, nhìn sắc mặt của đối phương giải thích, "Đêm nay khách hàng rất hào hứng muốn cùng ăn cơm nên em đã đi chung... em làm nghề này cũng không có cách nào, đây là công việc của em."

Từ Phóng Tình không hề nhúc nhích, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thần sắc đóng băng trên mặt cô, có chút gấp gáp, "Nếu chị không thích thì lần sau em không đi nữa."

Nghe cô nói như vậy, Từ Phóng Tình rốt cục cũng có phản ứng, "Em không đi tắm sao?"

"A?" Tiêu Ái Nguyệt đờ ra, "Tắm? A, được, vậy em đi tắm."

Tắm rửa xong, Từ Phóng Tình vẫn giữ vẻ mặt đó khiến Tiêu Ái Nguyệt sợ muốn chết, cả người run rẩy leo lên giường nằm không dám nhúc nhích. Từ Phóng Tình trực tiếp tắt đèn, ngay cả lời chúc ngủ ngon cũng bị giản lược.

Ban đêm thế nào thì ban sáng cũng như thế ấy. Tiêu Ái Nguyệt ý thức được bản thân vốn không hiểu lý do chiến tranh lạnh, cô mở điện thoại ra liền nhận được vài tin nhắn thông báo từ chiều tối hôm qua, Từ Phóng Tình đã gọi cho cô mấy cuộc, chị ấy đang giận chuyện này sao?

Tiêu Ái Nguyệt đậu xe ở bãi đỗ rồi khóa trái cửa, sau đó tháo dây an toàn, nghiêm túc nhìn mặt Từ Phóng Tình chằm chằm, "Chị đang giận em hả? Tình Tình, em đã nói xin lỗi rồi mà."

"Em biết bản thân đã làm sai điều gì sao?" Từ Phóng Tình không mở được cửa xe bèn tức giận vỗ lên cửa sổ một cái rồi đùng đùng quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đây cũng không phải lần đầu em nói dối tôi."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn qua bóng lưng xa dần, mí mắt giựt giựt. Ở bên cạnh Từ Phóng Tình bấy lâu nay, lần đầu tiên cô có tâm tình bất an. Nếu Từ Phóng Tình mắng cô đánh cô thì chẳng sao, ít ra chị ấy đã phát tiết ra ngoài, cứ giữ yên lặng như thế thật khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy sợ hãi.

Hôm qua, khách hàng kia quả nhiên bị Trần Vãn Thăng ảnh hưởng, chẳng những đặt đơn hàng, thậm chí còn thanh toán ba mươi phần trăm tiền cọc. Có lẽ Quý Văn Việt bị cảm khá nghiêm trọng, cả ngày đều không tới công ty. Lần này Tiêu Ái Nguyệt đạt thành tích bất ngờ nhưng chẳng có ai vui mừng cho cô. Tuy đó là công lao của Trần Vãn Thăng, người lĩnh thưởng là Tiêu Ái Nguyệt, song đây cũng là thành quả lao động đáng giá được khen thưởng.

Tiêu Ái Nguyệt rất muốn nhận lỗi với Từ Phóng Tình, nhưng cô hoàn toàn không đi được. Trần Vãn Thăng đã sắp xếp cho cô rất nhiều khách hàng và chương trình học, nào là khóa học đánh Golf, khóa học xã giao, còn có khóa học trang điểm nữa. Thời gian của Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn bị lấp đầy, Trần Vãn Thanh trở thành gia trưởng của cô trong vòng một đêm, muốn cho cô giáo dục và mối quan hệ tốt.

Không rõ người phụ nữ kia nghĩ gì mà không chịu gặp Tiêu Ái Nguyệt nữa. Lúc cô về nhà đã hơn mười giờ, lần này Từ Phóng Tình không đợi nữa mà đã lên giường ngủ, đưa bóng lưng yên tĩnh về phía Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt hôn lên một bên gương mặt bóng loáng của người kia, "Ngủ ngon, Tình Tình."

Ba cái khấu đầu với Trần Vãn Thăng không phải là không có tác dụng, trước khi nhận tiền lương cuối tháng, Tiêu Ái Nguyệt đã lấy thêm được gần một trăm ngàn nhờ trích phần trăm, đây là khoản thu nhập cao nhất trong đời cô, một phần trăm đối với dân sales mà nói chính là một việc vô cùng nhân đạo.

Tiêu Ái Nguyệt sướng đến phát rồ, vào ngày phát lương liền cầm thẻ chạy đi tìm Từ Phóng Tình vốn đã mấy ngày xa cách. Thời gian bàn giao công việc của Từ Phóng Tình lại kéo dài, cô đang cúi đầu, trên mũi đeo một cặp kính gọng đen, ngón tay gõ bàn phím lốp bốp, vờ như không thấy người phụ nữ nào đó đã xông vào phòng.

"Chị không thấy đâu, mấy đồng nghiệp châm chọc và khiêu khích em lúc trước đều không dám hó hé gì, lúc nhìn thấy em lại đặc biệt xấu hổ. Tình Tình, hôm nay em rất vui, thật đó, em thật sự rất vui." Tiêu Ái Nguyệt ôm cánh tay đi tới đi lui trong văn phòng, tự nhủ, "Chị không biết đợt nhận lương tháng trước em khó chịu biết bao nhiêu đâu, giống như có người đánh vào mặt từng bạt tay vậy, đau đớn muốn chết, lần này em được hơn tám chục ngàn, chị muốn ăn gì, tối nay em mời."

Từ Phóng Tình khẽ ngẩng đầu, ánh mắt ngừng lại trên gương mặt đắc ý, chốc lát lại cảm thấy chướng mắt, cô lấy mắt kiếng xuống rồi nhắm mắt lại, trong giọng nói có thêm tiếng thở dài, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thấy ngon miệng."

"Đừng vậy mà." Tiêu Ái Nguyệt bước vọt đến trước mặt người yêu, bất mãn kháng nghị, "Mấy ngày nay chị không thèm để ý tới em, em xin lỗi thế nào cũng không nghe. Tình Tình, chẳng phải chúng ta có chuyện gì sẽ nói thẳng với nhau sao? Nhìn chị thế này, em cũng rất khó chịu."

"Em khó chịu cái gì? Không phải em lãnh được lương cao sao?" Từ Phóng Tình khịt mũi coi thường thuyết pháp của cô, mở to mắt giễu cợt, "Tôi còn tưởng hiện tại trong lòng em chỉ có tiền thôi chứ."

"Tiền của em cũng là của chị mà." Tiêu Ái Nguyệt không nghe ra thâm ý trong lời nói của đối phương, cô cười đùa tí tửng nói, "A, đúng rồi, thẻ ngân hàng, em đưa thẻ lương cho chị giữ nha, chị muốn mua gì thì mua."

"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình không cầm thẻ cô đưa tới, lạnh lùng nhìn lại, "Tôi không cần tiền của em."

"Vì sao?" Tiêu Ái Nguyệt rốt cục đã ý thức được chỗ nào không đúng, "Chị sao vậy? Tình Tình, mấy ngày nay chị bị gì vậy? Chị nói em nghe đi, em đần lắm, không đoán được chị đang nghĩ gì đâu."

"Có nhớ lần đầu tiên tôi hỏi em có muốn đến Thượng Hải không? Em đã nói em không muốn bởi vì em không thích bị áp lực, em muốn sống đơn giản đến hết đời." Hai người nhìn nhau thật lâu, dưới sự im ắng của Tiêu Ái Nguyệt, cuối cùng Từ Phóng Tình mới chậm rãi mở miệng, "Tiêu Ái Nguyệt, em mất phương hướng rồi sao? Nơi đây làm em mất phương hướng sao?"

Tiêu Ái Nguyệt thề thốt phủ nhận, "Không có, em vẫn là em."

"Vậy tại sao em lại biến thành người như vậy?"

"Em biến thành người gì?" Tiêu Ái Nguyệt nóng vội, "Em không thay đổi."

"Vậy nếu tôi yêu cầu em từ chức thì em có làm không?" Từ Phóng Tình hỏi ngược lại một câu khác, "Em có nghỉ việc không?"

"Tại sao em phải từ chức?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu logic của người kia, "Hiện giờ em làm rất tốt, công việc và nghiệp vụ đều đang phát triển, em không thể nghỉ việc làm nội trợ, sau đó dựa vào tiền của chị sống hết đời được."

Từ Phóng Tình tìm ra sơ hở trong lời nói của cô liền lên tiếng, "Chẳng lẽ tiền của tôi không phải là tiền của em? Em muốn phân rõ ràng như thế sao? Tiêu Ái Nguyệt, lòng tự trọng của em cao như vậy từ khi nào? Không phải em thích ở nhà nhàn rỗi và sống phóng túng sao? Em không phải loại người này sao? Tôi đang thỏa mãn nguyện vọng của em, sao em lại cự tuyệt?"

Tiêu Ái Nguyệt nói không lại, máu chưa kịp chạy lên não đã bật thốt lên, "Tiền của em là tiền của chị, tiền của chị cũng là tiền của em, nhưng mà tiền của chị chưa chắc là tiền của bản thân chị. Từ Phóng Tình, em biết tiền của chị là được ai cho."

"Mịa." Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Ái Nguyệt tức khắc tự đánh mình một bạt tay. Cô nhìn thấy sắc mặt của Từ Phóng Tình biến hóa thật rõ ràng bèn vô lực bịt lỗ tai lại, giọng nói lập tức hạ xuống thấp, "Em không phải có ý đó."

"Ra ngoài."

"Tình Tình, em..."

"Ra ngoài!" Điện thoại trên bàn làm việc bị ném xuống đất phát ra âm thanh máy bận rất chướng tai. Từ Phóng Tình đứng vụt lên vỗ bàn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, lửa giận trong mắt cháy hừng hực khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, "Tiêu Ái Nguyệt, em khiến tôi quá thất vọng, ra ngoài đi, đừng để tôi trông thấy em nữa."

"Thật xin lỗi."

Mọi chuyện không phải là kết quả Từ Phóng Tình mong muốn. Tiêu Ái Nguyệt đóng cửa lại, niềm vui muốn đi ăn mừng vừa rồi đã mất sạch chẳng còn sót lại chút gì, bí mật sâu kín trong lòng vẫn bị nói ra, người hiếu thắng như Từ Phóng Tình há có thể không tức giận?

Tiêu Ái Nguyệt cũng tức giận nhưng lại không tìm được ai để trút, cô phần nào có thể mường tượng được tâm tình của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt cố ý về sớm vào buổi tối để làm một bàn đồ ăn chờ Từ Phóng Tình về nhà, cơ mà chờ đến mười một giờ đêm mà người kia vẫn không về.

Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, tình trạng này kéo dài ròng rã suốt hai ngày. Cô sốt ruột dời thời gian tiếp khách lên sớm hơn, sau khi hầu hạ mấy vị khách Đài Loan uống vài ly xong, cô nhanh chóng chạy đến tiệm hoa mua một bó hoa, định bụng đợi ở dưới công ty cho Từ Phóng Tình một bất ngờ.

Khổ nỗi là Từ Phóng Tình vẫn không chịu xuống lầu. Sắp mười giờ rồi, Tiêu Ái Nguyệt mệt rã rời, cô cầm hoa xuống xe đi về hướng phòng mua hàng, giờ này không có ai tăng ca, không gian hoàn toàn vắng lặng, chỉ có phòng của Từ Phóng Tình còn mở đèn, cửa phòng mở toan, loáng thoáng có thể trông thấy có bóng người đang lắc lư.

Là ai? Tiêu Ái Nguyệt dâng lên lòng cảnh giác bấm mật mã mở khóa cửa phòng mua hàng, sau đó chầm chậm đi tới cửa thăm dò xem khách bên trong là ai.

"Thật sự quyết định ngày mai rời đi?" Người phụ nữ đưa lưng về phía Tiêu Ái Nguyệt, bóng lưng tú lệ, giọng nói quen thuộc, "Sammi, con theo ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ một chút lưu luyến cũng không có?"

Trong công ty, người có thể công khai gọi tên tiếng Anh của Từ Phóng Tình không nhiều, tính ra thì chỉ có Khang Thụy Lệ thôi. Từ Phóng Tình đang ngồi trên ghế làm việc chỉnh lý tư liệu, không để ý tới lời nói đa tình kia. Khang Thụy Lệ chậm rãi đi đến bên cạnh cô, trên mặt có thêm chút hoài niệm, "Con là đứa trẻ mà ta nuôi lớn, ta không hy vọng tương lai của con không tốt. Nếu con đi theo ta, chí ít sẽ không cần lo chuyện áo cơm, người kia có gì tốt chứ? Nếu cô ta tốt như vậy sẽ để con liên tục ngủ ở văn phòng suốt mấy ngày sao?"

Lại là bà ta, lần nào Tiêu Ái Nguyệt cũng gặp Khang Thụy Lệ ở chỗ này, cô bất giác lẩm bẩm, 'người phụ nữ này không bao giờ học được cách đóng cửa sao?'

"Bà không về sao?" Thấy đối phương ngày càng đến gần, Từ Phóng Tình không thoải mái híp mắt lại, "Bà cần phải trở về, lớn tuổi rồi không nên thức đêm."

"Ha ha, cuối cùng con cũng chê ta già rồi." Khang Thụy Lệ giả vờ không nhìn thấy sự bài xích của Từ Phóng Tình, bà vươn tay sờ lên tóc của cô, "Bây giờ nghĩ lại mới hối hận ta đối với con quá mềm lòng, người ngoài đều cảm thấy con cãi nhau với đứa con gái không nên thân kia của ta nên mới bị điều đi, chỉ có con biết rõ tại sao ta lại làm vậy. Con quá giảo hoạt, bệnh trầm cảm? Ha ha ha, ta đã thực sự tin. Sammi, ta thật không ngờ con sẽ dùng mọi thủ đoạn với ta, đáng hận nhất chính là ta biết rất rõ con đối với ta bạc tình bạc nghĩa nhưng vẫn không nỡ bỏ con."

"Nói xong chưa?" Đối mặt với nhu tình như nước của Khang Thụy Lệ, Từ Phóng Tình từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, "Tôi phải nghỉ ngơi rồi, bà có cần tôi tìm người dìu xuống lầu không? Marian, bà già rồi, nên về hưu."

Khang Thụy Lệ vốn đã biến sắc lại càng biến sắc hơn, cười khổ nói, "Thì ra nếu không yêu, con có thể đả thương người như vậy."

"Tôi chưa từng yêu bà." Từ Phóng Tình đứng lên đưa lưng về phía người nọ rồi mở ngăn kéo ra lật xem tư liệu, "Marian, ở trước mặt tôi không cần phải ngụy trang, bà và tôi đều biết rõ bà là hạng người gì. Hôm nay bà đến gặp tôi là vì nhớ lại quá khứ ngày xưa sao? Bà là người cảm tính như thế từ bao giờ? Đừng có giả tạo nữa, tôi biết bà muốn gì, tôi sẽ không làm theo, bà về đi."

"Ta đã đặt phòng xong rồi." Khang Thụy Lệ bị vạch trần bèn ăn ý nở nụ cười, "Đêm nay theo ta xem như đáp lễ, ta sẽ giúp con giải quyết hết mấy chuyện rắc rối đang phá hoại công ty của con."

"Tôi không bán thân."

"Con bán còn ít sao?"

"Ầm" một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt giật nảy mình va đầu vào cửa kính, cô nhanh chóng che miệng lại giấu mình không có ở đây.

"Khang Thụy Lệ, bà đối xử với ba của tôi thế nào? Nếu không phải tại bà, ba của tôi sẽ chết sao?" Từ Phóng Tình hét lên một tiếng rất lớn, âm thanh như phá tường tiến vào tai Tiêu Ái Nguyệt, không hiểu sao lại khiến cô muốn khóc, "Ông ấy vì cứu bà mà bỏ mạng, còn bà thì sao? Bà đã làm gì? Bà thật sự nghĩ tôi sẽ mang ơn bà sao? Năm đó tôi chỉ mới mười bốn tuổi, mười bốn tuổi, bà thật sự có tim sao? Khang Thụy Lệ, bà đã hủy hoại cả một đời của tôi!"

Từ Phóng Tình trong nháy mắt không kiềm chế được nỗi lòng, dọa cả hai người trong phòng và ngoài phòng kinh sợ. Tiêu Ái Nguyệt không biết mình có nên hiện thân hay không. Từ Phóng Tình nghiêng mặt qua một bên, chưa tới hai giây đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ, "Bây giờ nói điều này có ý nghĩa gì sao? Tôi đã từng xem bà là mẹ nhưng bà không phải... bà đừng làm nhục tôi nữa. Tôi đã bỏ ra mười mấy năm để rời khỏi bà, tôi đã làm được, đến chết cũng sẽ không quay đầu."

"Con sẽ phải trả giá đắt." Khang Thụy Lệ bất vi sở động cảnh cáo, "Sammi, chúng ta cứ chờ xem, ta có thể nâng con lên thì cũng có thể hủy hoại con."

Faye: Lúc Tiểu Nguyệt đập đầu vào cửa kính, có thể Tình Tình đã nghe thấy rồi nên mới nói những câu sau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.